Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Tuyết Tiêu ngơ ngẩn nhìn góc nghiêng của hắn, hờn dỗi đáp: "Nếu em không thích anh thì làm sao bây giờ?"

Lạc Thanh Phong mím môi không đáp.

Tuyết Tiêu chớp mắt chờ.

Một hồi lâu, mới nghe hắn khàn giọng nói: "Tôi nỗ lực thử xem."

Ngu ngốc.

Tuyết Tiêu nghe xong quả thực muốn cười, kéo kéo khóe miệng, nhưng lại phát hiện mình cười không nổi.

Cô xoay người Lạc Thanh Phong qua, tròng áo hoodie cho hắn, giúp hắn kéo áo xuống, thấp giọng nói: "Sau này anh sẽ thích người khác thôi."

Lạc Thanh Phong buồn bực đáp lại: "Không đâu."

"Kỳ thật em cũng không muốn anh thích cô ta." Tuyết Tiêu tự mình lẩm bẩm.

Lạc Thanh Phong nghiêng đầu nhìn lại.

"Bởi vì cô ta có khả năng không đối tốt với anh, anh đừng thích một người không đối tốt với anh." Tuyết Tiêu nói xong, lại trầm mặc thu tay về.

Lạc Thanh Phong đánh vỡ trầm mặc, cong môi hỏi: "Tôi thích ai mới được?"

Tuyết Tiêu: "Em cũng không đối tốt với anh."

Trong mắt Lạc Thanh Phong xẹt qua một nét trào phúng: "Em tình nguyện tin tưởng tôi sẽ thích người khác, cũng không tin tôi thích em."

Tuyết Tiêu chớp mắt.

Cô nào có tư cách hoài nghi Lạc Thanh Phong thích ai.

Chỉ là trong lòng rối rắm thành cuộn len, cô cứ ở bên trong lòng vòng, muốn đi ra, nhưng lại không tìm thấy đường.

Lạc Thanh Phong cầm áo chỉnh chỉnh lại cho ngay ngắn, giơ tay vuốt mồ hôi trên mặt, đứng lên, đưa lưng về phía cô nói: "Tôi đi ra ngoài nhìn thử."

Tuyết Tiêu duỗi tay bắt lấy hắn, kéo hắn trở về: "Em đi cho, anh nghỉ ngơi trước đi."

Cô không cho Lạc Thanh Phong cơ hội, trực tiếp chạy đi.

Còn ở đây nữa, cô sợ mình nhịn không được.

Đứng trước cửa sổ có thể thấy khắp nơi bên ngoài bốc lửa cháy lớn, Tuyết Tiêu đi đến đầu cầu thang nhìn xuống, nghe thấy loáng thoáng phía dưới vọng lên tiếng zombie tru.

Cô ngồi ngay đầu cầu thang, đôi tay chống cằm trầm tư.

Chờ zombie đuổi đến, bọn họ lại chạy tiếp lên trên một khoảng mới được, cứ lặp lại như thế, cho đến khi hừng đông.

Hệ thống dự tính bảo trì 24 giờ, không biết Triệu Sinh đã cắp chị đi đâu, như này thì hoàn toàn mất dấu.

Tuyết Tiêu nỗ lực không để mình nhớ tới lời Lạc Thanh Phong vừa nói, nhưng trong đầu tất cả toàn là mặt hắn.

1800 năm đó, mày bình tĩnh bình tĩnh đi.

Tuyết Tiêu giơ tay vỗ vỗ mặt, lên tinh thần nghĩ thoáng ra.

Nhưng càng là muốn bỏ qua, càng không thể tĩnh tâm.

Tuyết Tiêu hơi phát bực với chính mình, đứng dậy cau mày, đôi tay nắm chặt lại buông ra, không dám quay đầu lại nhìn Lạc Thanh Phong phía sau.

Một lát sau, tiếng zombie dưới lầu tru lên càng thêm rõ ràng.

Cô trở về nói với Lạc Thanh Phong: "Chúng ta đi lên trên một đoạn nữa đi."

Lạc Thanh Phong không nói chuyện, lập tức đưa cô đi lên trên lầu.

Lạc Thanh Phong duy trì tường lửa tiêu hao lực tinh thần rất lớn, lại có thương tích trong người, sắc mặt bởi vậy càng thêm tái nhợt, dần dần thể lực chống đỡ hết nổi.

Tường lửa một khi suy yếu, zombie đuổi theo càng thêm nhiều.

Dần dần, khoảng cách bảy tám tầng rút ngắn lại thành hai ba tầng —— cho đến tầng trên cùng.

Lạc Thanh Phong nắm tay cô không buông, ngay khi đông đảo zombie ùa tới thềm cầu thang, hắn nói: "Trốn ra sau tôi."

Lửa lớn trước mắt hừng hực thiêu đốt, hắn ngăn ở phía trước chiến đấu với zombie.

Loài biến dị và Dị Khôi cũng có, Dị Khôi dùng dị năng phòng bị, còn có loài biến dị đột nhiên đánh lén, hai người phải tập trung tinh thần cao độ.

"Quá nhiều!" Tuyết Tiêu cầm gậy gộc vung tới mức bắp tay phát run, ướt đẫm mồ hôi, từng sợi tóc đen bết vào da thịt.

"Đi tới lối thoát hiểm, rồi chạy lên trên tiếp!" Lạc Thanh Phong bình tĩnh ứng phó, tình thế càng tuyệt vọng càng không thể hoảng.

Ít nhất hắn không thể hoảng loạn trước mặt Tuyết Tiêu.

Lạc Thanh Phong yểm hộ, mở đường cho cô, để Tuyết Tiêu chạy trước.

Trong mắt lũ zombie ùa lên sáng quắc, cực kỳ giống bầy sói đói khát trên cánh đồng hoang vu, hung ác tàn nhẫn, không chừa lối thoát.

Tuyết Tiêu chạy cũng rất gian nan, hai người bọn họ gần như là bị zombie vây quanh, Lạc Thanh Phong tuy dùng lửa mở ra con đường cho cô, nhưng tiêu hao sức lực của hắn cực nhiều.

Cho dù cô có dị năng, ở trong tình thế ngặt nghèo như thế này, cũng có chút khó khăn.

Ngay khi Tuyết Tiêu chạy tới chỗ cầu thang, bỗng nhiên nghe thấy hệ thống nói với cô:

【 Thang máy. 】

【 Hai phút, thẳng xuống lầu một. 】

Dưới chân Tuyết Tiêu vừa chuyển, gọi với Lạc Thanh Phong: "Thang máy!"

Lạc Thanh Phong nhíu mày nhìn lại, phát hiện thang máy vậy mà sáng đèn, "ting" một tiếng mở ra.

Không kịp nghĩ sao lại thế, hắn giơ tay xoay chuyển hướng rồng lửa bay, che chở Tuyết Tiêu chạy tới thang máy.

Hai phút không đủ.

Tuyết Tiêu vừa chạy vừa hỏi hệ thống: "Không thể thêm chút thời gian hả?"

【 Trong lúc bảo trì năng lực hữu hạn. 】

"Bảo trì đáng chết!"

Ngày thường hệ thống đều mặc kệ cô, mặc cho cô một mình lêu lổng, chỉ khi nguy hiểm tới tính mạng mới ngoi đầu lên nhìn một cái.

Ngay lúc Tuyết Tiêu bị Dị Khôi quấy nhiễu tới, gần như là lăn vào thang máy.

Cô mới vừa đi vào, cửa thang máy bắt đầu khép lại.

"?" Tuyết Tiêu vội vàng ngăn lại, "Lạc Thanh Phong!"

Khi Lạc Thanh Phong chạy tới, Tuyết Tiêu đá rồi đá zombie có ý đồ chui vào đây, có hai con Dị Khôi nghênh diện thò vào đây, Tuyết Tiêu cúi thấp người né tránh, bị một con Dị Khôi khác lôi ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy xém đóng lại, bị Tuyết Tiêu thẩy gậy bóng chày vào chặn lại.

Cô thầm mắng hệ thống trong lòng: "Sao tôi vừa đi nó liền tự mình đóng lại?!"

【 Không phải thang máy đều như vậy? 】

Tuyết Tiêu: "......"

Dị Khôi có ý đồ bắt lấy cô, bị Tuyết Tiêu bắt ngược lấy tay kéo ngã xuống đất, nhưng có hai con Dị Khôi chọc được một cái lỗ trên tường lửa, mấy con Dị Khôi khác ùn ùn nhào tới chỗ Tuyết Tiêu.

Cô mới là người Triệu Sinh muốn bắt đi.

Tuyết Tiêu cúi thấp người tránh Dị Khôi nhảy vọt tới từ bên ngoài lại đây, bất lực địch lại bọn chúng, bị các loại dị năng quấn thân, dây leo quấn quanh hai chân cô kéo lê cô ngã ra sau.

Cầu lửa phi thẳng đến, tuy đã mất năng lực dựng thành tường, nhưng cuối cùng vẫn như bóng bay nổ tung, tàn lửa bay loạn xạ bén lửa với dây leo rồi thiêu rụi nó.

Tuyết Tiêu mới vừa có được tự do, còn không kịp thở dốc, băng giá lập tức bao trùm mặt đất, đông cứng tay cô. Cô cắn răng cầm dao con gõ vỡ khối băng, rồi rút tay ra, mu bàn tay bị sượt rách chảy máu tươi.

Hai phút chẳng còn được mấy.

Tuyết Tiêu đang muốn đứng dậy, dây leo vọt tới từ bốn phương tám hướng, cuốn lấy tứ chi, cổ và cả bụng, chỉ kém là chưa bọc cô thành cái bánh chưng lôi đi.

Bị siết cổ, Tuyết Tiêu cảm thấy hít thở không thông đành hơi ngửa đầu.

Khi ngay sắp tắt thở, lửa lớn trong tầm mắt bỗng nhiên bốc cháy hừng hực, Lạc Thanh Phong đưa lưng về phía ánh lửa loá mắt mà đến, phía sau có vài con Dị Khôi đang đuổi theo hắn.

Lạc Thanh Phong một bên chém một bên thiêu rụi dây leo trên người cô, khi càng có thêm nhiều Dị Khôi nhào lại đây, ôm eo Tuyết Tiêu kéo người ôm vào trong ngực nương ngọn lửa phừng lớn lăn nhanh vào thang máy.

Thang máy "ting" một tiếng khép lại, đi xuống.

Còn dư 40 giây.

Lạc Thanh Phong dựa vào tường nhẹ thở dốc, mồ hôi trên trán chảy xuống, sắc mặt tái nhợt.

Tuyết Tiêu nghe thấy tiếng tim đập vang vọng trong vòm ngực, cắn chặt răng, giương mắt nhìn lại, phát hiện hắn lại bị cắn.

"Anh......"

"Nãy gấp quá, không chú ý." Lạc Thanh Phong cau mày, tháo dây leo trên cổ cô ra, "Không sao hết, tôi chịu được, đừng sợ."

Hắn đánh giá người trong lòng ngực, xác định cô không bị thương.

"Đợi lát nữa tôi đi ra ngoài trước, hấp dẫn zombie ở dưới đó, em tranh thủ chạy ngay lúc đó đi." Ngực Lạc Thanh Phong phập phồng dồn dập, hô hấp không ổn định, nói từng từ một vừa trầm vừa tĩnh, "Em đừng sợ, cũng đừng quay đầu lại."

Tuyết Tiêu nghe thấy mà đỏ hết hai mắt, cắn răng nói: "Đi cùng nhau cơ!"

Cô mới vừa nói xong, liền nghe "rầm" một tiếng, thang máy rung lắc, làm cô ngã trở vào trong lòng ngực Lạc Thanh Phong, đồng thời Lạc Thanh Phong cũng bởi vì biến cố mà ôm chặt cô, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Thang máy dừng ở tầng mười, con số không nhảy nữa, bên ngoài truyền đến tiếng đánh đấm vang dội.

Tuyết Tiêu quay đầu nhìn cửa, hỏi hệ thống: "Sao thế?"

【 Bị cản lại. 】

"Có biện pháp không?"

【 Tui thử xem, nhưng thời gian sắp hết rồi. 】

Tuyết Tiêu nắm chặt hai tay, chẳng lẽ hôm nay sẽ chết ở đây?

Không có khả năng, không nên, cô có lẽ sẽ chết ở đây, nhưng Lạc Thanh Phong nhất định sẽ không!

Trong bóng đêm, Tuyết Tiêu cảm giác trên tay mình ướt đẫm máu, sau khi Lạc Thanh Phong bị cắn, trạng thái rất kém cỏi.

Thịt thối đang tiến thêm một bước khuếch tán, cắn nuốt cơ thể hắn.

Tuyết Tiêu tủi tủi nói: "Xin lỗi anh nhiều lắm."

Lạc Thanh Phong: "Xin lỗi nhiều cái gì?"

"Không biết, chỉ là xin lỗi rất nhiều." Tuyết Tiêu hồng hồng đôi mắt.

Cô chỉ là cảm thấy bản thân mình thiếu Lạc Thanh Phong một câu xin lỗi.

Lạc Thanh Phong ở trong nơi tối tăm, cúi đầu nhìn mặt cô chăm chú, nhẹ giọng nói: "Không sao cả."

Tiếng đánh đấm càng lớn hơn, mỗi một tiếng y như sấm nổ, cửa thang máy đã có vết lồi lõm.

Hai người lại về tới năm đó.

Cũng ở trong thang máy y chang, chỉ cần cửa vừa mở ra, zombie bên ngoài chỉ nhiều không ít, thậm chí còn có vô số loài biến dị và Dị Khôi.

Lạc Thanh Phong cho rằng Tuyết Tiêu sở dĩ xin lỗi, là bởi vì cô phải làm ra quyết định giống như năm đó, bỏ lại hắn một mình rồi rời đi.

Có điều là không sao cả.

Hắn của bây giờ đã có thể tiếp nhận.

Vốn là hắn thích người ta, nguyện ý vì đối phương trả giá sinh mệnh.

Nhưng Lạc Thanh Phong không thể yêu cầu một người không thích mình sẽ giống như hắn.

Cửa thang máy gần như sắp bị công phá.

Lạc Thanh Phong chống vách tường ôm cô đứng dậy.

Phía sau thang máy trong suốt, có thể ngắm phong cảnh thành phố.

Bóng đêm phía sau vô biên, khắp nơi có ánh lửa bốc lên, thậm chí còn có thể thấy có không ít zombie đang vọt tới chỗ này.

"Không sao cả, em không cần áy náy, cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi, là tôi tự nguyện." Lạc Thanh Phong ra sức ôm cô, cúi đầu tựa vào vai cô, ngửi mùi thơm trên người con gái này một lần cuối cùng, khàn giọng nói, "Có cơ hội, em phải sống sót thật tốt, bây giờ ngẫm lại, là do tôi quá lì lợm la liếm, chắc là em thấy rất phiền. Người nên nói xin lỗi rất nhiều là tôi."

Mũi Tuyết Tiêu đau xót, đôi mắt đã sớm đỏ lừ đong đầy nước mắt, tách tách nhỏ xuống.

Cô đau lòng quằn quại, hô hấp gian nan, cắn chặt môi, sợ một khi mở miệng chỉ là tiếng khóc.

Thịt thối trên lưng của Lạc Thanh Phong đang khuếch tán, mùi trên người đã có chút khó ngửi. Hắn cũng phát hiện ra, sợ Tuyết Tiêu cảm thấy khó chịu, muốn buông cô ra, rồi lại luyến tiếc.

Hắn tự nói với mình, chỉ ôm một lúc thôi, một lúc cuối cùng.

Cửa thang máy sắp bị mở toang, đột nhiên tụt xuống cấp tốc.

Con số nhanh chóng lùi lại, từ 10 đến 1, ting một tiếng, cửa mở.

Tầng một đã bị zombie chiếm lĩnh.

Đột nhiên cửa mở ra, hấp dẫn sự chú ý của zombie.

Nhóm Dị Khôi trên lầu đuổi theo xuống dưới rống giận với thang máy, bầy zombie bị kinh động, toàn bộ vọt qua!

Lạc Thanh Phong đưa Tuyết Tiêu xông ra ngoài, ngọn lửa sâu dưới đáy mắt lay động, tường lửa rạng rỡ, cửa kính bể nát, gió đêm thổi thốc vào.

Một ít sức lực cuối cùng của hắn, dùng hết để mở đường cho Tuyết Tiêu.

Lạc Thanh Phong buông lỏng tay ra, nhằm vào bầy zombie phía trước, nói: "Chạy đi!"

Tường lửa ngăn cách Tuyết Tiêu với bầy zombie, vì cô chiếu sáng con đường chạy trốn trong đêm tối, chỉ là ở đầu một con đường khác, hắn lấy thân cản lại muôn vàn quân địch, tử chiến đến cùng, cho dù biết được đó là con đường chết cũng không sợ hãi chần chờ.

Bởi vì ở sau lưng hắn là người mà hắn muốn bảo vệ dù cho có hy sinh cả tính mạng.

Ngọn lửa cháy không được bao lâu, lúc này đã bắt đầu bập bùng.

Tuyết Tiêu xoay người rời đi.

Hai người đi ngược nhau, nhưng rồi Tuyết Tiêu quay đầu lại.

Cô thử rồi, muốn đi, không được, đi không được. Không có cách nào bỏ Lạc Thanh Phong ở đây, không có cách nào vứt bỏ hắn rời đi.

Tuyết Tiêu quay đầu lại, thấy những con quỷ đó nhào vào trên người Lạc Thanh Phong, lũ zombie áp đảo hắn rồi tùy ý gặm cắn thì giận không thể át.

Cô vọt đi lên, một nỗi phẫn nộ vô hình không thể diễn tả cho cô sức lực thật lớn, một đường đi qua thế mà không có bất cứ con zombie nào có thể tới gần người.

Trong mắt Tuyết Tiêu chỉ có Lạc Thanh Phong, bên tai chỉ có tiếng tim đập của mình, một nhịp rồi lại một nhịp, không biết từ khi nào trở nên lộn xộn như vậy, như một khúc nhạc, trào dâng ủng hộ điều gì.

Cô hất tất cả zombie đè trên người Lạc Thanh Phong ra, nâng hắn dậy ôm vào trong ngực, đón ánh lửa cuối cùng đi ra khỏi toà nhà lớn.

Tuyết Tiêu cầm tay Lạc Thanh Phong, giờ phút này cô như đạt được bảo vật.

-

Số zombie trong thành phố ùa tới toà nhà lớn đó như cũ.

Chiếc xe ở trên cầu vượt chạy ngược chiều chúng nó, lang thang không có mục tiêu chạy trốn.

Tuyết Tiêu không có bản đồ thành phố này, gian nan tìm kiếm hiệu thuốc hoặc là bệnh viện. Lũ zombie đang chạy tới tòa nhà lớn, những nơi khác thật ra lại an toàn.

Cô tìm thật lâu mới tìm được thuốc và dụng cụ cần thiết.

Tuyết Tiêu hỏi: "Có thể lái xe giùm không?"

【 Đi đâu? 】

Tuyết Tiêu đỡ Lạc Thanh Phong: "Đi tới một chỗ an toàn, không bị zombie quấy rầy công kích, tui muốn bôi thuốc cho anh ấy, lần này anh ấy bị thương quá nhiều."

Hệ thống giúp cô khởi động xe, lái ra ngoài thành.

Tuyết Tiêu nhìn trên người Lạc Thanh Phong đủ vết thương lớn lớn bé bé, tức giận thì lại khổ sở, máu me bê bết trên lưng và vết sướt trên mặt khiến cô nhìn mà muốn khóc.

"Anh là đồ ngốc nhất trên đời." Cô thấp giọng nói, thật cẩn thận giúp hắn tiêu độc rồi cắt bỏ thịt thối.

Lạc Thanh Phong không tỉnh lại, nhưng nhíu mày, mặt không còn chút máu.

Tuyết Tiêu hỏi hệ thống: "Có thể tìm được Giang Nghị không?"

【 Không thể. 】

"Vừa rồi là kích phát cơ chế bảo hộ thành viên đúng không? Bằng không thì tui không có khả năng xông vào rồi còn có thể đưa người toàn vẹn rút lui." Tuyết Tiêu hít hít mũi, ngừng nước mắt, nói chuyện phiếm với hệ thống để dời lực chú ý, không muốn quá lo lắng chú tâm vào Lạc Thanh Phong bị thương.

【 Trong lúc bảo trì, cơ chế bảo hộ sẽ được nâng cao cấp bậc, nhưng có khi bị lỗi, nếu vừa rồi bà đi chậm cũng vô dụng. 】

"Nếu tui bởi vậy chết đi, có được tính là tai nạn lao động không?"

【 Không tính. 】

Tuyết Tiêu: "......"

"Nhưng mà tui cứu nam chính đó."

【 Tui chỉ phụ trách an toàn của bà. 】

【 Nam chính chết thì Mai Nhất Xuyên thiệt, không liên quan đến chúng ta. 】

"Tui xem như đã giúp Mai Nhất Xuyên một lần, nhớ kĩ cho tui nha, lần sau bắt đền cậu ấy."

Hệ thống trầm mặc một lát.

【 Bà không nên thích người này. 】

Tuyết Tiêu không nói chuyện.

【 Trước đó không nói, là bởi vì thấy bà còn đang do dự. 】

"Tui hiện giờ không do dự nữa." Tuyết Tiêu hồng mắt băng bó vết thương cho người ta, thấp giọng nói, "Chúng ta đã hợp tác lâu như vậy, chuyện của tui bà đã biết hết."

"Vai tui vào nhiều nhất là bạch nguyệt quang của nam chính, ngoài mặt là người anh ta thích, nhưng kỳ thật mỗi một nam chính tuy nói trong lòng có bạch nguyệt quang nhưng lại ái muội với nữ chính, cuối cùng thì di tình biệt luyến. Tui bởi vậy ghen ghét nữ chính, cảm thấy cô ấy đoạt người của tui, vì thế đi gây rối, coi như hỗ trợ, thăng cấp tình cảm cho hai người họ, cuối cùng thì kết cục bi thảm."

【 Đó là phận nữ phụ pháo hôi, lần nào bà cũng hoàn thành rất xuất sắc. 】

"Lâu rồi thì sinh ra ngán, ngán tất cả các loại nam chính, cái gì tiểu chó săn chó con chó hoang, cũng như nhau." Tuyết Tiêu nói tới đây, rũ mắt nhìn Lạc Thanh Phong đang nằm trên ghế, cầm khăn lông lau mặt cho hắn, "Nói là bạch nguyệt quang, nhưng bọn họ chưa từng thích người này, nữ chính mới là chân ái."

【 Người hư cấu trong sách thì thích làm gì? 】

"Ê! Sếp tổng liên minh đã nói mỗi một tuyến thế giới tồn tại đều là người sống sờ sờ, là sinh mệnh, không phải người trong sách gì gì đó!"

【 Người trong sách là bà nói với tui trước kia, hơn nữa bà của giai đoạn trước cũng đã đối đãi với người ở nơi này như người trong sách. 】

"...... Đúng là vậy, là tui không đúng, nhưng cái tui muốn nói không phải cái này." Tuyết Tiêu buông tiếng thở dài, ngơ ngẩn nhìn Lạc Thanh Phong nói, "Những cốt truyện lúc trước tui tiến vào, nam chính đã coi tui là bạch nguyệt quang, nói thích tui, tui chỉ cần giở trò kỹ nữ đả kích nữ chính là được, nhưng lần này tui vừa tới, bà xem đi ngay cả một câu mà nam chính còn không nói với bạch nguyệt quang, còn bắt tui công lược người ta trước."

"Nào có nam chính như vậy, cách mạt thế sắp tới tới nơi, đến câu nói còn chưa nói được vài câu. Nói cách khác, anh ấy là lần đầu của tui, người đầu tiên cần chủ động công lược."

"Anh ấy thích tui, tui phản bội anh ấy, khẳng định anh ấy sẽ hận chết tui đúng hay không?"

"Cốt truyện chính là như vậy."

"Kết quả bà thấy đó, anh ấy đã nói gì? Anh ấy vậy mà nói tha thứ cho tui, còn muốn thả tui đi! Kết quả mới vừa buông lời tàn nhẫn xong, thì lại trông mong chạy về hỏi tui là có muốn chia tay không, ý tứ còn không phải là không muốn chia tay với tui ư?"

Hệ thống hờ hững một lát:

【 Anh ta thích bà thật sự. 】

Tuyết Tiêu cười một cái, "Cũng chỉ có mình anh ấy thích tui."

【 Nhưng bây giờ anh ta nói thích bà, là bởi vì còn chưa tiến vào cốt truyện. Nếu anh ta gặp được nữ chính của thế giới này, bà cho rằng anh ta vẫn sẽ thích bà giống như bây giờ? 】

Hệ thống hỏi cũng là chuyện Tuyết Tiêu vẫn luôn lo lắng.

Tuyết Tiêu nói: "Trước đó tui đã hỏi qua anh ấy, bà cũng đã nghe thấy anh ấy trả lời."

【 Vừa rồi bà cũng nói, nam chính của mỗi thế giới, trong miệng nói bà là bạch nguyệt quang, cuối cùng vẫn chọn nữ chính. 】

"Nhưng bọn họ vốn dĩ không thích tui."

"Cũng không giống Lạc Thanh Phong, vì tui đến mạng cũng không cần."

"Nhiều thế giới như vậy, chỉ có anh ấy thích tui."

Tuyết Tiêu hỏi: "Bà đã từng đua với số phận ở đời này rồi thắp lên hi vọng chưa?"

【 Chưa từng. 】

Tuyết Tiêu cười nói: "Tui đã, ngay khi nãy."

Nếu không phải có cơ chế bảo hộ thành viên, cô có khả năng đã chết thật sự.

Tuyết Tiêu xử lý xong vết thương trên người Lạc Thanh Phong, giơ tay lau mồ hồi trên trán. Xe đã ngừng, cô mở cửa đi xuống, nhìn về phía chân trời xa xa bừng lên ánh sáng mặt trời.

"Một ngàn tám năm cũng không sao hết, tui có thể vì anh ấy đua thêm một lần nữa." Tuyết Tiêu tựa như đã buông xuống tất cả lo lắng của mình trong khoảng thời gian này, hạ quyết tâm, trong lòng vậy mà bình tĩnh nhẹ nhõm hẳn.

Cô híp mắt nhìn về phía ánh mặt trời loá mắt, nhẹ giọng hỏi: "Bà có thể đổi một cộng sự tốt hơn, nhưng có thể kéo dài một xíu rồi hẳn để tui bị phát hiện không?"

【 Kéo bao lâu? 】

"Kéo cỡ vài thập niên."

【......】

"Hai mươi năm?"

【 Ha 】

"Mười năm? Năm năm? Ít nhất ba năm ha!"

【 Kết thúc bảo trì. 】

Tuyết Tiêu: "......"

Tuyết Tiêu trừng lớn mắt: "Ơ này! Bà sao lại không có tình người như thế! Tốt xấu gì thì chúng ta là bạn nối khố đã quen biết nhiều năm!"

【 Bây giờ bà hối hận còn kịp. 】

Tuyết Tiêu: "Tui không!"

【 Cho bà thêm một cơ hội nữa. 】

"Không hối hận!"

......

Hồi lâu, Tuyết Tiêu mới nghe thấy hệ thống nói:

【 Đã muốn chơi thì chơi lớn hẳn đi. 】

——————————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui