Ta ngồi thất thần ở trước bệ cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời dung nhan xinh đẹp tỏa ra tia sáng mờ ảo, chiếc khăn che mặt đã bị kéo xuống để lộ ra một vết sẹo mờ nhạt, đã chẳng cần phải che giấu nữa rồi.
Nửa khuôn mặt sưng vù, trên đó in hằn năm ngón tay chứng minh vị trượng phu kia ngu xuẩn, tàn nhẫn đến mức nào.
Gò má run run, ta hít một hơi thật sâu, hơi đau nhưng rất đáng giá, cảm giác đau đớn này đã cho ta biết mọi vướng mắc với hắn đều đã kết thúc rồi.
Ta không biết tên nam nhân bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng ta là ai, nhưng theo mùi hương lưu lại ở trong phòng, thì hắn cũng là người bị khống chế, với thân thủ của hắn trừ khi hắn tình nguyện, nếu không thì chẳng có ai có thể kiểm soát được hắn.
Nhưng ta không hiểu tại sao trước khi rời đi nam tử kia lại cười nhạt, như thể đã nhìn thấu hết mọi chuyện, khiến ta cảm thấy tất cả những việc dơ bẩn trên thế gian này đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Thính Thủy Các im lặng đến đáng sợ, Tiểu Y cũng bị chuyện này dọa cho mất mật, chỉ dám trốn ở trong phòng, tuy rằng nơi này im ắng không một bóng người nhưng ở mỗi góc trong Thính Thủy Các đều đang có thị vệ đang ẩn nấp canh giữ.
Ta cười giễu, đây là cấm túc sao? Cần gì phải như vậy, Thính Thủy Các này tuy nhỏ, nhưng muốn bỏ trốn cũng chẳng dễ dàng!
Nhìn lên bầu trời, ta bỗng bị thu hút bởi một đốm trắng đang dần tiến tới gần, lòng bàn tay dưới ống tay áo bất giác siết chặt, trái tim đập thình thịch.
Cuối cùng cũng đến! Chờ đợi suốt ba ngày, ta đã nghĩ sẽ không có tin tức gì, dù sao hiện nay hắn cũng đang rất bận rộn.
Nghe nói chiến sự giữa Thiên Thục Quốc và Thánh Viêm Hướng đang đi vào thế giằng co, lực lượng hiện tại của hai bên đều ngang bằng nhau, nhưng ta biết, một khi vào đông, thì e là Thiên Thục Quốc sẽ rơi vào tình thế bất lợi.
Mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay, hai tay siết chặt run lên nhè nhẹ, ta làm bộ như không có chuyện gì, giả vờ quan sát cảnh vật, cầu mong con chim kia có thể nhanh nhẹn một chút để tránh bị phát hiện.
Chim bồ câu trắng bay lượn trên không trung một lúc rồi lặng lẽ đậu xuống cành cây, giống như đang tìm kiếm thức ăn, ta khẽ mỉm cười, cảm động trước sự thông minh của nó.
Có phải nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm ở nơi đây?
Hốc mắt cay cay, ta dùng sức ngẩng đầu lên, ngăn cho nước mắt không chảy ra, ta không thể khóc, không thể tiếp tục yếu đuối, nguyện vọng duy nhất của ta bây giờ chính là rời khỏi nơi đây, rời khỏi thế lực của Liên Thành Chích.
Con chim bồ câu trắng đi trên mặt đất nhưng chẳng ai để ý đến, cái ống trúc được dấu dưới bụi cỏ chính là hy vọng cuối cùng của ta.
"Vương gia!"
Tiếng hành lễ của tên thị vệ ở ngoài cửa như một độc tiễn lạnh lẽo phóng tới, khiến ta nhất thời đóng băng.
Ta lo lắng nhìn chú chim bồ câu đưa tin ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng cầu mong nó nhanh lên.
"Cút đi! Cút hết cho bổn vương!"
Bên ngoài rất ồn ào, thỉnh thoảng lại có tiếng rơi loảng xoảng của binh khí, còn có cả tiếng chửi mắng lúc to lúc bé của Liên Thành Chích.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thính Phong và Lạc Vân đỡ Liên Thành Chích đang say mèm vào trong rồi nghiêm mặt nhìn ta.
Nam nhân kia say bí tỉ, mùi rượu nồng nặc mặc dù ở rất xa nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Hắn lẩm bẩm một mình, giống như rất thống khổ, lại giống như đang cười nhạo.
"Cút hết cho bổn vương, đừng, đừng đụng vào bổn vương, bổn vương có thể tự đi được, có thể đi tìm nàng......Nữ nhân kia, rốt cuộc đã biến bổn vương thành cái gì......Bổn vương muốn tìm nàng, tìm nàng......"
Ta lạnh lùng nhìn Liên Thành Chích say bí tỉ, nhìn hắn phẫn nộ hất Thính Phong và Lạc Vân ra, rồi cố hết sức giữ vững thân thể đang loạng choạng, liên tục va vào thành cột trên hành lang.
Ta thu hồi ánh mắt, lưu luyến nhìn chú chim bồ câu với đôi mắt to vô tội đang đứng yên ở dưới cửa sổ nhìn ta, rồi chậm rãi đứng dậy, nhưng ta lại đi vào trong phòng.
Từ nay ta không muốn dính dáng tới tên nam nhân này nữa, ngay cả việc phải nói chuyện với hắn cũng khiến ta cảm thấy phiền chán.
Cái tên nam nhân chưa phân biệt rõ thị phi, trắng đen mà đã định tội ta này, luôn miệng nói yêu ta, sẽ tin tưởng ta nhưng khi thấy ta bị vu oan giá họa thì hắn lại cho ta một cái tát rồi mắng ta là đồ tiện nhân, gặp được hắn chính là ác mộng cả đời của ta.
"Ngươi, đừng đi......Ngươi đứng lại cho bổn vương! Mộc Thanh Thương, ngươi đứng lại!"
Hắn điên cuồng kêu gào, phẫn nộ đập nát những thứ mà mình có thể với tới được.
Những món đồ bị vỡ vương vãi trên mặt đất giống như những tháng ngày quen biết giữa ta với hắn đã tan thành từng mảnh, không thể nối lại được nữa.
"Vương phi......"
Dường như Thính Phong muốn nói gì đó, nhưng vừa gọi một tiếng thì đã bị Lạc Vân túm tay, rồi dùng ánh mắt ngăn lại.
Ta thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đối với hai tên thị vệ ở bên người Liên Thành Chích này, ta vẫn chưa tới mức chán ghét, nhưng nếu cẩn thận đánh giá, thì ta vẫn thích Thính Phong hơn một chút, còn Lạc Vân thì lại quá mức âm trầm cùng cố chấp, làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Có phải hiện giờ ngay cả tự do trong căn phòng này cũng bị hạn chế? Muốn ta dìu hắn sao? Ha ha, hình như hắn ta không cần, chắc hẳn hắn không muốn bị một nữ nhân dơ bẩn như ta chạm vào đâu! Các ngươi mau đỡ chủ tử về đi, nơi này dơ lắm, đừng để hắn bị dính bẩn.
Một nữ tử lẳng lơ như ta vẫn nên ở trong thế giới nhỏ bé này tự sinh tự diệt ."
Ta cười giễu, nhìn tên nam nhân kia ngã khuỵu xuống mặt đất rồi liều mạng thở dốc, hai mắt đỏ ngầu giống như một con dã thú điên cuồng, oán hận trừng mắt nhìn ta như thể muốn đem ta bầm thây vạn đoạn.
Ta càng cười tươi hơn, hắn hận ta sao? Nhưng hắn hận ta điều gì đây?
Thính Phong và Lạc Vân vẫn trầm mặc, sự tình này bọn họ không tiện nhúng tay vào, tâm tư của chủ tử bọn họ không phải là không biết, tuy rằng bọn họ cũng nghi ngờ về chuyện này, nhưng lại không thể tùy tiện bàn luận, nên chỉ đành chờ cho chủ tử của mình nghĩ thông suốt.
Nhưng với tình hình trước mắt đã đến mức thủy hỏa bất dung, bất kể hôm nay chủ tử có làm việc gì, thì cũng mong sau này hắn sẽ không phải hối hận.
Duệ Khâm vương phủ u ám, còn thể nói là triều đình Thánh Viêm này, đâu chỉ có một âm mưu hãm hại được che giấu, đây không phải lần đầu tiên mà cũng chẳng phải là lần cuối cùng.
Có lẽ đây là lợi thế duy nhất của việc làm thuộc hạ, có thể được chứng kiến các vị chủ tử đấu đá với nhau, tranh giành sự sủng ái, tàn sát vì địa vị, những người ngồi ở trên cao này, không chừng cũng có sự tự do tự tại của chính mình.
"Vương phi, mong người hãy chăm sóc cho Vương gia thật tốt, ty chức xin cáo lui!"
Thính Phong và Lạc Vân bất đắc dĩ nhìn Liên Thành Chích say bí tỉ.
Yêu hận dây dưa này đến lúc nào mới kết thúc đây.
Không đợi ta đáp lại, hai tên thị vệ kia đã vội vàng lui ra ngoài, rồi khép cửa lại.
Khẽ cau mày nhìn cánh cửa đang đóng chặt, rồi lại nhìn Liên Thành Chích đột nhiên trở nên trầm mặc, đáy lòng ta không hiểu sao lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Ta lén lút lui về phía sau vài bước, muốn giữ khoảng cách an toàn với hắn, nam nhân này vốn là người dã man độc đoán, càng không nói đến việc sau khi say rượu.
Ta cũng chẳng hy vọng xa vời hắn sẽ là một người kiên nhẫn, không chắc hôm nay ta có thể vẹn toàn vượt qua cửa ải này không?
Ta thở dài, trong lòng vẫn nghĩ đến chú chim bồ câu mang theo hy vọng cuối cùng của ta, rốt cuộc bức thư ấy có nội dung gì?
Giờ ta không biết phải làm sao mới có thể thoát khỏi cái vương phủ được canh giữ nghiêm ngặt này.
Thực ra ta có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ Liên Thành Phú, nhưng hắn ta vô cùng nham hiểm, ta không muốn dính dáng nhiều đến hắn, làm như vậy chẳng khác gì lại rơi vào một vũng bùn khác.
Người duy nhất ta có thể nghĩ đến bây giờ chỉ có Lăng ca ca, vốn ta không đặt quá nhiều kỳ vọng vào việc này, dù sao hiện nay hắn còn chưa lo nổi thân mình, phải vội vàng xử lý quân vụ.
Nhưng ta vẫn hy vọng hắn sẽ hồi âm, hy vọng hắn vẫn là Lăng ca ca của tám năm ấy.
"Mộc Thanh Thương, ngươi đang nhìn đi đâu vậy? Đang đợi ai tới cứu ngươi sao? Ha ha, đừng mơ, ngươi trốn không thoát đâu, cả đời này ngươi cũng trốn được ta đâu!"
Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào ta, ngoại trừ hai gò má vẫn còn hơi ửng đỏ, thì cái bộ dáng tràn đầy khí lực kia chẳng hề giống say rượu chút nào cả, hắn cố hết sức cử động cơ thể, rồi loạng choạng bước về phía ta.
Ta muốn lùi lại, nhưng đã đến kịch góc tường, muốn lùi cũng không được, cũng giống như tính mạng của ta, đã bị hắn bức tới vách núi sâu thăm thẳm, nếu lùi thêm một bước nữa thì sẽ tan xương nát thịt!
Một tay hắn chống lên vách tường, một tay chậm rãi chạm vào khuôn mặt không bị làm sao của ta, đem ta nhốt vào trong lòng.
Mùi rượu nồng nặc khiến ta choáng váng, nhìn đáy mắt hắn dần nổi lên giông bão, tim ta bỗng thắt lại.
"Không có sẹo......!Mộc Thanh Thương, bổn vương thật sự coi thường ngươi.
Bổn vương đã đau lòng vì chuyện ngươi bị hủy dung, đã hao tâm tìm kiếm Thục Trung Dược vương vì muốn ngươi chữa khỏi vết thương trên mặt ấy, lấy lại dung nhan ban đầu.
Nhưng hóa ra bổn vương mới là kẻ ngu xuẩn, nực cười."
Hắn cúi đầu cười, vẻ mặt trở nên nham hiểm, ngón tay khẽ vuốt mặt ta rồi đổi sang bóp cằm của ta, dùng sức nâng mặt ta lên, ép ta phải nhìn hắn.
Ta mím chặt môi, cắn răng nhịn đau, không hề lùi bước mà trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này vĩnh viễn chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, mà không biết rốt cuộc ta đã phải chịu bao nhiêu tổn thương.
Hắn đau lòng thì ta cũng không thấy cảm kích, bởi vì đó là do hắn tự chuốc lấy.
Một Mộc Thanh Thương vui vẻ ngây thơ là vậy, nhưng từ khi nào, trên lúm đồng tiền ấy lại dính đầy máu và nước mắt!
"Ngươi nói đi, rốt cuộc ngày ấy ngươi vào cung là làm chuyện gì? Ngươi đã đáp ứng Liên Thành Phú cái gì? Có phải ngươi vì hắn mà phản bội bổn vương hay không? Hắn sẽ cho ngươi cái gì? Địa vị? Tự do? Hay là yêu? Ngươi còn nhớ rõ bổn vương đã nói cái gì không? Đừng phản bội, nếu không, ngươi sẽ hối hận!"
Ngữ khí của hắn dịu dàng, giống như lời thì thầm giữa đôi tình nhân, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt ở trên mắt ta, khiến ta chỉ có thể nhắm mắt lại.
Hối hận? Ta hối hận vì đã gặp hắn, sau cùng là hối hận vì đã biết hắn!
"Liên Thành Chích, ngươi muốn thế nào?"
Ta nén giận hỏi, rồi dùng sức quay mặt đi, tránh khỏi đôi môi đang đặt ở trên mặt mình.
Sự dịu dàng này quá mức tàn khốc, mỗi cái đụng chạm đều như xé rách da thịt.
Giống như nghe được truyện tiếu lâm, hắn bỗng cười to rồi ôm lấy cổ ta, bàn tay để ở bên hông từ từ dùng sức như thể muốn bẻ gãy vòng eo mảnh khảnh của ta ra.
"Muốn thế nào? Ha ha, sao ngươi lại biết tên nam nhân kia? Cả ngày ngươi đều ở Thính Thủy Các, sao lại có thể biết được tên nam nhân kia, hay ngươi đã cùng hắn chung giường, làm ra chuyện đồi bại rồi.
Mộc Thanh Thương, có phải bởi vì bổn vương không chạm vào ngươi, nên ngươi mới cảm thấy cô đơn? Sớm biết như thế, bổn vương đã không thương hoa tiếc ngọc, đợi cho đến khi ngươi cam tâm tình nguyện, ha ha, thật nực cười......"
Bên tai truyền đến tiếng y phục bị xé rách, thanh âm chói tai ấy giống như phát ra từ địa ngục, làm ta nhất thời kinh hãi, không biết nên phản ứng như thế nào.
Ta cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn.
Nhưng sức của ta làm sao đấu lại với hắn được, hắn dùng sức đè tay của ta, rồi hung hăng cắn vào cổ ta.
Đau! Da thịt bị xé rách, cảm giác máu trào ra từ miệng vết thương do hắn cắn, rồi lại bị liếm đi.
Ta khóc lớn, cố gắng né tránh hắn, muốn thoát ra khỏi cơn đau kịch liệt này, sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy, hết lần này đến lần khác gây tổn thương cho ta?!
"Liên Thành Chích, bất kể ngươi có tin hay không, thì ta thật sự không hề biết gì về chuyện đó.
Vì sao lại không thể tin tưởng ta một lần? Ta thật sự là bị hãm hại, tại sao ngươi luôn không tin ta!"
Ta phẫn nộ kêu gào, muốn làm cho hắn tỉnh táo trở lại, muốn đánh thức tâm trí mù quáng của hắn, làm cho hắn thấy rõ ta vô tội, nam nhân này tại sao lại mù quáng đến vậy?
Những ủy khuất trong lòng đã không còn chỗ chứa, cứ thế mà tuôn trào ra ngoài.
Hắn giống như không hề nghe thấy tiếng kêu gào, cũng không thèm để ý đến sự kháng cự cùng nỗi đau đớn của ta, mà dùng sức xé rách y phục mỏng manh trên người ta ra.
Thanh âm tan nát kia khiến lòng ta đau đớn tựa như bị xé rách.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, trượt vào đôi môi ngang ngược của hắn.
Nước mắt đắng chát, khiến trái tim ta đau đớn, hơi thở dường như bị cắt đứt, nỗi đau trong tim như muốn nổ tung.
Là ai nói sau khi đau khổ qua đi thì sẽ là ngọt ngào? Vì sao cuộc đời của ta chỉ có đau khổ, không có điểm cuối vậy?
"Tin tưởng? Bổn vương không tin tưởng ngươi sao? Ta tin tưởng ngươi, nhưng lại được tận mắt nhìn thấy ngươi đổi bản vẽ quân sự, ta nói với chính mình, là ta nhìn lầm rồi, thậm chí ta còn không thèm để ý đến những lời khuyên nhủ của các tướng lĩnh mà tin tưởng ngươi vô tội.
Nhưng được gì đây?! Ta lại tiếp tục được tận mắt nhìn thấy ngươi cùng một tên nam nhân khác trần truồng nằm trên giường! Mộc Thanh Thương, ngươi muốn ta tin tưởng như thế nào đây?!"
Hắn điên cuồng cười, bàn tay dịu dàng vuốt tóc ta, nhưng đúng vào lúc ta không chú ý, hắn đột nhiên giật tóc ta, hung hăng kéo ta tới chỗ của hắn!
Da đầu tựa như bị xé rách, cơn đau tê tái khiến ta muốn trốn tránh, nhưng càng trốn càng đau.
Đau quá......!Liên Thành Chích, ngươi khiến ta đau quá......
"Đau sao? Nhưng vẫn chưa đủ đâu, nếu không thì tại sao ngươi cứ không chịu nghe lời, hết lần này đến lần khác ngỗ nghịch ta, phản bội ta?! Ngươi yêu Mộc Thiệu Lăng sao? Vậy thì ta sẽ giết hắn! Ngươi muốn thoát khỏi nơi này sao? Vậy thì ta sẽ bẻ gãy đôi cánh của ngươi! Khiến cho ngươi không thể nào cất cánh nữa!"
Ta không phản kháng nữa, thân thể mềm mại nằm trong tay hắn, dần dần trượt xuống mép tường, mái tóc cũng dần tuột ra khỏi lòng bàn tay hắn, máu chảy tí tách.
Ta từ từ nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười, một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, đành chịu thôi, rốt cuộc đến khi nào mới hết đau khổ đây.
Dường như hắn cảm thấy ta vẫn chưa đủ đau, liền kéo tấm thân tàn tạ của ta vào lòng rồi hung hăng ném lên chiếc giường đỏ rực.
Cả người như là bị vỡ vụn, có lẽ là do quá đau đớn, nhiều đến nỗi khiến ta không còn cảm giác gì nữa, ta mở to đôi mắt vô hồn nhìn hắn, rồi nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền xinh đẹp, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, một đóa hoa đẫm máu nở rộ trước ngực.
"Liên Thành Chích, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận vì đã đối xử với ta như vậy, ta, Mộc Thanh Thương thề, chỉ cần ta còn sống, thì nhất định ta sẽ khiến ngươi phải chịu đau khổ hơn cả ta! Đem tất cả những tổn thương mà ta đã phải chịu đựng, trả lại gấp bội cho ngươi!"
Thân hình run rẩy của ta chậm rãi đứng dậy, mặc kệ bộ y phục rách nát đã không còn che đậy được cơ thể, ta bước từng bước đi về phía hắn.
Nhìn hắn kinh hãi đứng ở trước giường, ta cười nhạt, khóe môi cong lên trông đầy mị hoặc, là sự tuyệt vọng sau cơn đau đớn.
"Ngươi muốn ta sao? Ngươi muốn cái cơ thể mà ngươi cho là hạ lưu dơ bẩn này sao?"
Ta cười, dùng hết khí lực toàn thân nắm lấy tay hắn kéo đến cơ thể của mình, một khắc kia, ta thấy mình xong rồi, giống như một kỹ nữ không hề có tôn nghiêm, chờ hắn chà đạp.
Nhưng ta còn có gì để quan tâm nữa đâu? Tôn nghiêm đã sớm không còn, khắp nơi tối đen như mực, cái gì cũng thấy không rõ, chung quanh là vách núi đen, làm cho ta chỉ có thể không chút do dự mà nhảy xuống.
Hắn hất mạnh tay ta ra như thể bỗng tỉnh ngộ, khó tin nhìn ta thương tích đầy mình, thân hình run rẩy lui về phía sau, muốn tránh khỏi bàn tay đang kéo tay hắn chạm tới cơ thể đầy vết thương kia.
"Thương, Thương Nhi......"
"Làm sao vậy? Ngại bẩn sao? Ngươi nghĩ ta là