Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách.
Không khí của buổi chiều tối hòa cùng nước mưa phảng phất có mùi thơm của cây cỏ.
Ở xung quanh những cành liễu mềm mại rủ xuống đung đưa theo gió.
Còn ta thì đứng một mình ngắm nhìn từng đoàn người đến rồi đi.
Cầm một chiếc ô đơn điệu, ta lao qua con phố náo nhiệt, cố chạy thật nhanh để tránh né mọi người.
Những hạt mưa rơi xuống dòng sông bên dưới, tạo thành các vòng tròn gợn sóng rất có quy luật.
Đây là cứ điểm của Phù Vân Lâu ở thành Viêm kinh, thoạt nhìn thì chỉ là một tửu lâu bình thường, không khác gì những công trình khác, nhưng ai ngờ nơi đây lại là căn cứ của những tên sát thủ máu lạnh vô tình.
Chống hai tay lên lan can, nhìn những hạt mưa tạt vào mái hiên của cửa sổ.
Một lớp sương mỏng hắt lên hàng mi cong cong, chằng mấy chốc đã đọng thành những giọt nước mắt.
Ngày ấy ta đứng ở trên đài cao, chĩa mũi tên về phía hắn, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ, không thể tin được của hắn, ta cong môi cười lạnh.
Ta đã dùng bao nhiêu sức lực mới có thể cầm cây cung dẻo dai đó lên rồi bắn về phía hắn?
Vô cùng gian nan, nhưng ngoại trừ cách đó ra, ta không còn lựa chọn nào khác.
Thay vì chờ hắn thất bại thảm hại, thà rằng ta cứ tự tay bắn mũi tên vào hắn, dùng nỗi đau để đổi lấy thành công trong tương lai cho hắn!
Ngày hôm ấy gió thổi rất nhẹ, nhưng ta lại cảm thấy những làn gió kia như một lưỡi dao sắc bén, vừa thổi qua đã khiến cái tay cầm cung của ta run lên bần bật.
Ta khẽ cắn môi, lông mi không ngừng run rẩy, trong mắt tràn ngập hơi nước.
Ta nhớ lúc ấy mình đã cố nén không để giọt lệ rơi xuống.
Ngày ấy từ biệt, Vân Liêm đã sai người thả hắn đi.
Còn ta thì vẫn ở trong Hàn Thủy Các, ta muốn bù đắp, trả lại mọi món nợ cho hắn, muốn nhìn thấy hắn tìm lại con người thật của mình, nhìn thấy hắn hạnh phúc.
Vào lúc ấy, ta sẽ yên tâm rời đi.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của ta, sau khi ngồi ngây người ở trong Hàn Thủy Các khoảng bảy ngày, Vân Liêm bỗng sai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Ta càng thấy bất an hơn nên vội truy hỏi đến cùng, nhưng cuối cùng lại nhận được một tin tức mà ta không dám tin vào.
Hắn nói, Liên Thành Phú đã ra điều kiện hậu đãi với Phù Vân Lâu, hy vọng Phù Vân Lâu có thể quy thuận hắn, cùng nhau đánh bại Liên Thành Chích.
Đương nhiên, Liên Thành Phú không biết quân thượng của Phù Vân Lâu lại là Vân Liêm đã mất tích trong trận đại hỏa ngày hôm ấy.
Với uy danh của Phù Vân Lâu, được Liên Thành Phú đánh giá cao cũng là chuyện hợp lý.
Ta không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ có răng nanh của Vân Liêm.
Không hiểu hắn có ý gì, chẳng lẽ hắn thật sự muốn bắt tay với Liên Thành Phú sao?!
Nếu đúng là như vậy, thì Liên Thành Chích sớm muộn gì cũng thất bại.
Năm đó Vân Liêm là đại tướng quân của Thánh Viêm Hướng, lại là huynh đệ tốt với Liên Thành Chích.
Chắc chắn hắn hiểu rõ cách bộ trí quân sự của Liên Thành Chích cùng với bản thiết kế của con đường hầm bí mật kia.
Nếu hắn thật sự đứng cùng chiến tuyến với Liên Thành Phú, thì hậu quả thật khó có thể lường trước được.
Cho nên, ta đã liều mạng thuyết phục hắn, khuyên nhủ hắn, nhưng ta cũng biết mình không có tư cách gì.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của hắn, tuy thấy rất sợ hãi nhưng ta càng không thể mặc kệ sự sống chết thành bại của Liên Thành Chích.
Thứ Liên Thành Phú muốn không chỉ có thiên hạ.
Từ tiếng thở dài lần đó, ta mơ hồ có thể hiểu được đích đến mà hắn muốn chính là hủy diệt, không thể cứu vãn.
Cái loại hận ý này rất khó lý giải, đến nay ta vẫn không hiểu, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Liên Thành Phú lại hận thù như thế.
Vân Liêm có oán hận rất nặng với Liên Thành Chích, cho dù ta có thuyết phục với hắn như thế nào thì cũng chẳng có ích gì, mà chỉ nhận lấy ánh mắt khinh thường cùng câu nói tràn đầy giận dữ của hắn:
"Xem ra, cô yêu hắn thật rồi! Một khi đã như vậy, thì bổn quân phải tặng cho hắn một món quà lớn! Một món quà mà cả đời này hắn không quên được!"
Khi đó ta còn không hiểu ý tứ của hắn, mãi cho đến khi đi theo hắn vào quân doanh của Liên Thành Phú, ta mới hiểu có lẽ ngay từ đầu ta đã sai rồi, ta không nên xuất hiện ở đây.
Ta gặp lại Liên Thành Phú vì hắn mời Vân Liêm tới doanh trại thảo luận quân sự.
Thấy ta xuất hiện ở bên cạnh quân thượng, hắn đã sửng sờ hồi lâu, nhưng không hề tỏ vẻ tò mò tại sao lại như thế.
Ta nghĩ, có lẽ hắn đã sớm phái người điều tra và cũng biết được nguyên nhân trong đó.
Đối với Liên Thành Phú, ta cũng không thích hắn cho lắm.
Ta luôn cảm thấy tính cách của hắn quá âm trầm và có chút méo mó.
Khí chất phong trần của nam tử mặc bạch y từng ngăn đoàn đón dâu đã biến mất từ lâu.
Nếu nhìn kỹ lại, có lẽ ngoài gương mặt ấy ra thì hai người đó hoàn toàn khác nhau.
"Bây giờ, ta gọi cô là Duệ Khâm Vương phi? Hay là quận chúa Thanh Thương?"
Liên Thành Phú ngồi ở vị trí cao nhất, nhàn nhã nâng chén uống rượu, nhưng ánh mắt sắc bén lại nhìn chòng chọc vào ta.
Ta không thể nhìn thấy những tính toán âm mưu trong mắt hắn, hắn đã che giấu bản thân quá sâu.
Ta cười khổ rồi khẽ thở dài, ai ngờ được bọn ta lại gặp nhau ở trong cục diện này.
Mà ta là ai?
Duệ Khâm Vương phi, chắc không phải rồi, dù sao thì ta đã rời khỏi hắn, không có ý định quay trở về nữa.
Nếu hắn đã quyết tâm trở thành một vị vương gia cao cao tại thượng, có hàng trăm thị thiếp vây quanh, mây mưa hàng đêm, vậy thì ta nguyện chôn chặt mối tình đang nảy mầm ấy, sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Ta nghĩ, mặc dù sinh ra trong một gia đình có lễ giáo khắc khe, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận được việc phu quân của mình sủng ái người khác.
Nhìn phụ thân cùng mẫu thân tình cảm sâu nặng khiến ta cảm thấy nếu bản thân cũng có thể tìm được một người yêu mình đến cuồng dại, bên nhau trọn đời trọn kiếp, chỉ như thế thôi cũng đã đủ mãn nguyện lắm rồi.
Khung cảnh hắn sủng hạnh Nghiêm Tiêm Vũ trong hoa viên ngày ấy vẫn như một chiếc gai nhọn đâm vào tim ta, mỗi một vết đâm đều đau đến tận xương tủy.
Ta biết làm Duệ Khâm Vương phi thì phải chấp nhận việc hắn thê thiếp thành đàn, nhưng có người phụ nữ nào lại không muốn phu quân chỉ một lòng với mình.
Nói cái gì mà ta yêu nàng chẳng lẽ còn không đủ sao? Nghe thật châm chọc, ta không làm được, ta sợ mình sẽ nhịn không được mà hằng đêm nôn mửa.
Vì vậy đúng như lời của Vân Liêm nói, cho dù ta không ở bên cạnh hắn, thì hắn vẫn không ngừng sủng hạnh người khác.
Hắn, rốt cuộc yêu hay không yêu ta, quả thực quá rõ ràng rồi sao......
Ta không yêu cầu hắn thủ thân vì ta, nhưng ít ra, đừng khiến ta không thể chịu nổi như thế......
"Hoàng Thượng gọi ta Mộc Thanh Thương là được rồi, vừa không là Duệ Khâm Vương phi, cũng chẳng phải quận chúa Thanh Thương, mà là Mộc Thanh Thương!"
Vân Liêm ngồi ở một bên, tự mình uống rượu.
Hơi thở lạnh lẽo tràn ngập xung quanh khiến những người ngồi ở bên cạnh không khỏi run lên.
Dường như hắn có tâm sự, muốn mượn rượu giải sầu.
Ánh mắt của ta chỉ lơ đãng lướt qua hắn, tựa hồ có thể thấy được bóng dáng của vị ca ca năm đó vẫn luôn yêu chiều ta, nói phải bảo vệ ta thật tốt.
Ánh mắt của Liên Thành Phú lóe lên, sau đó hắn bưng rượu lên cười to, một hơi uống cạn.
Khi đó ta mới biết được hóa ra thứ mà Thái Hậu mắc không phải là một căn bệnh không có cách chữa, mà là trung cổ, một loại cổ mà người thường không thể tìm được.
Nó chậm rãi hút khô máu của người mắc bệnh, cuối cùng là kiệt sức mà chết.
Đương nhiên đó là kiệt tác của Liên Thành Phú.
Hắn nói, hắn sẽ thực hiện lời hứa với ta, thay ta giết chết Thái Hậu, nhưng ta không thấy vui vẻ một chút nào, mà chỉ thấy rét lạnh trước con người âm u tàn nhẫn kia.
Điều ta sợ nhất đã xảy ra, Vân Liêm vẫn chọn Liên Thành Phú, gia nhập vào doanh trướng của hắn ta.
Lúc trở về, Vân Liêm đã say khướt ngồi ở một bên, vẻ mặt mê man đau đớn.
"Cô không buông tay được sao? Cho dù hắn có vô số thị thiếp, cho dù đối với hắn, cô có hay không cũng được, cho dù hắn từng làm tổn thương cô sâu sắc, cô vẫn không buông tay được sao?"
Hắn say rồi, nhưng ánh mắt hắn lại phát ra tia sáng nóng rực, nhìn chằm chằm vào ta.
Tất cả những lời cầu xin đã đến bên miệng lại bị ta nuốt hết vào trong.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, người bị tổn thương nhất chính là hắn mà ta lại đang làm tổn thương hắn.
Hắn bỗng bật cười, có chút lạnh lùng, cũng có chút ngông cuồng mà bóp chặt tay ta, hung tợn hỏi:
"Cô làm như vậy để hắn nghĩ rằng cô hận hắn sao, sau đó hắn lại hận cô ư? Ta biết hết mọi chuyện rồi, ta muốn cô hạnh phúc, nhưng cô sẽ không vui vẻ gì khi đi theo hắn đâu.
Hắn sẽ vì cô mà từ bỏ vô số thị thiếp sao? Liệu cô có thể chịu đựng được việc hắn sủng ái người khác không? Ta cho phép cô đi tìm Mộc Thiệu Lăng, nhưng cô không đi, cô muốn ở lại, được! Liên Thành Phú không biết ta là ai, cũng không biết ta thông thuộc cách bố trí của các cơ quan trong mật đạo kia tới cỡ nào, nhưng cô có thể cứu hắn, ta sẽ không liên minh với Liên Thành Phú nữa.
Nhưng điều kiện duy nhất của ta là, ngày mai, ta muốn cô tự tay bắn tên về phía hắn, nói cho hắn biết, cô hận hắn, tuyệt đối không tha thứ cho hắn!"
Ta đờ người ra nhìn hắn, nhìn ánh mắt bị lửa giận thiêu đốt của hắn, mà không ngừng lắc đầu.
Muốn ta tự tay bắn tên về phía Liên Thành Chích......!Muốn ta......!Ta sao có thể......
"Cô không muốn sao? Vậy thì ngày mai ta sẽ nói cho Liên Thành Phú biết cách phá hủy toàn bộ các cơ quan đặt trong Viêm Kinh, khiến hắn ta thất bại trong thảm hại!"
Hắn đẩy ta ra, hành động có chút điên cuồng, dường như hắn đang vật lộn với chính mình, muốn trút hết những nỗi uất hận đã tồn tại bấy lâu trong lòng.
Chẳng lẽ ta thật sự phải bắn tên về phía hắn sao? Dường như ta không còn lựa chọn nào khác!
Đúng như lời của Vân Liêm nói, nếu ta không làm, đợi đến khi hắn nói cho Liên Thành Phú biết chân tướng về các cơ quan, trận pháp trong Viêm Kinh, thì Liên Thành Chích sẽ giống như cá chạch mắc cạn, không thể trở mình, thất bại thảm hại là điều tất nhiên!
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Sao ngươi không thể buông bỏ hận ý? Ta biết ngươi vẫn còn để ý đến hắn, tại sao phải làm như vậy?"
Đêm đến, trong quân doanh vẫn náo nhiệt như trước, ánh sáng từ ngọn đèn đuốc khiến cả bầu trời sáng rực như ban ngày.
Tuy doanh trại của hắn chỉ cách đây vài trăm thước, nhưng ta lại cảm thấy nó xa vô cùng, tựa như chân trời, không thể nào với tới được.
Hắn không thèm trả lời, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt hết sức lạnh lùng cùng châm chọc, giống như đang hỏi ta, vì sao ta không bỏ được, cô còn không biết sao?
Hắn nói, ta chỉ cần cô bắn một mũi tên về phía hắn, nhắm trúng trái tim, chỉ một mà thôi!
Hắn nói, sống hay chết, tất cả đều do cô quyết định, thứ ta muốn chính là sự thống khổ của hắn!
Hắn nói, không phải cô muốn hắn đau khổ hơn cả cái chết sao? Hãy nói cho hắn biết, cô hận hắn, đây là hắn nợ cô!
Hắn nói, chỉ một mũi tên, cho dù kết quả có như thế nào, thì hắn cũng rời khỏi đây, sẽ không giúp Liên Thành Phú nữa, nhưng ta không thể trở về bên cạnh Liên Thành Chích.
Cho dù sau này ta có ở bên cạnh ai thì người đó cũng không được phép là Liên Thành Chích!
Ánh mặt trời chói chang, hai đội quân đối mặt nhau, khí thế bừng bừng.
Dưới ánh nắng, binh khí bằng sắt phản chiếu những tia sáng chói lọi.
Nam nhân mặc áo giáp đứng trên tòa tháp phía xa có hơi tiều tụy, nhưng hắn không vì thế mà giảm đi vẻ hào hoa phong nhã.
Ta đi theo Vân Liêm, từ từ bước lên đài cao, lòng bàn chân như bị cột vào tảng đá nặng ngàn cân, nâng lên hạ xuống vô cùng khó khăn.
Dưới ánh nắng chói chang, chiếc mặt nạ răng nanh vẫn khiến người ta khiếp sợ như vậy.
Hắn chìa cung tên ra, ý bảo ta tiếp nhận.
Ta giật mình lén nhìn nam nhân phía xa xa kia, thấy hắn cũng nhìn ta với vẻ mặt ngây ngốc.
Hai tên lính canh đứng ở phía sau cũng vô cùng kinh ngạc, mãi đến khi ta nhận lấy cung tên rồi mà bọn họ vẫn không bình tĩnh được.
"Ngươi biết không, ta sẽ không bắn tên!"
Ta van xin, hắn có thể mở miệng nói không cần bắn nữa, nhưng hắn chỉ cười lạnh, rồi cầm lấy tay ta, sau đó hắn đứng sau lưng ta, dùng sức nhấc cánh tay cứng ngắc của ta lên, chỉnh thành tư thế bắn cung.
Ta cảm thấy cả thế giới đều đang im lặng, ánh mắt khó hiểu của Liên Thành Phú biến mất, vẻ ngạc nhiên của hai tên lính canh cũng biến mất.
Ta giương mũi tên về phía hắn, thấy ánh mắt của hắn thoáng qua một tia đau đớn, sau đó hắn nở một nụ cười chua chát.
Cuối cùng ta chỉ có thể ép mình hét lớn lên trời: "Liên Thành Chích, ta hận ngươi, đây là ngươi nợ ta, cho nên, hãy dùng mũi tên này để trả lại cho ta, từ nay về sau, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì nữa!"
Vù-- Một mũi tên dài xuyên qua không khí, phát ra âm thanh chói tai, ta kinh ngạc nhìn về phương xa.
Lạc Vân và Thính Phong rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhanh chóng lao tới trước mặt Liên Thành Chích, bảo vệ cho hắn, nhưng lại bị hắn dùng lực đẩy ra, mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, đối mặt với mũi tên đang bay về phía tim mình, con ngươi đen thẫm nhìn ta không chớp mắt.
Mãi đến khi âm thanh của mũi tên sắc bén xuyên qua da thịt truyền đến, ta mới biết ở khoảng cách như vậy không thể nghe thấy tiếng gì, nhưng ta thật sự nghe thấy, nghe thấy rõ ràng tiếng mũi tên sắc bén xuyên qua da thịt, đâm trúng vị trí trái tim hắn.
Sắc mặt của ta không chút thay đổi, chỉ chết lặng nhìn hắn.
Khóe môi lạnh lùng cong lên, ta đang tự cười nhạo chính mình, vì sao lúc trước ta luôn muốn trừng phạt hắn, khiến hắn đau đớn một lần, nay nó đã trở thành sự thật, vì sao trong lòng ta lại thấy trống rỗng đến vậy?!
Một vệt máu đỏ sẫm chảy xuống từ vị trí đó.
Hắn nhìn ta, thân hình khẽ cử động, tựa hồ muốn nói: "Đây là món nợ của ta với nàng, ta vẫn......"
Để mặc cho Vân Liêm nắm lấy tay mình rồi xoay người lại.
Ta vô cùng trấn tĩnh, như một cái xác không hồn mặc cho hắn dắt đi, không hề nghe thấy thấy hét kinh hoảng ở phía đối diện, cũng không nghe thấy tiếng quát mắng của Lạc Vân, mau mời quân y, chuẩn bị cho chiến tranh bất cứ lúc nào!
Lại càng không thể nhìn thấy nụ cười bí hiểm của Liên Thành Phú, cùng ánh mắt thăm dò của hắn......
...............Ngược thiếp.................
Ta vươn tay ra, để cho những hạt mưa rơi vào cánh tay mình, cảm nhận từng giọt nước chảy xuống từ vách tường, bao lấy cơ thể lạnh lẽo này.
Nhìn những hạt mưa nhỏ bé, nhảy nhót trên bầu trời rồi lại rơi xuống.
Thành Viêm Kinh dần bị màn đêm chiếm cứ, mà ta vẫn như mọi khi nhìn cái nơi đã chẳng còn liên quan đến mình.
Hắn sao rồi? Mũi tên kia có khiến hắn bị thương nặng không? Có trúng chỗ hiểm không? Hắn hận ta lắm sao? Từ nay về sau ta sẽ không còn liên hệ gì với hắn nữa sao?
Trong đêm đen, không có tiếng ồn ào huyên nào, mà chỉ có tiếng mưa rơi tí tách, còn ta thì đứng một mình để mặc cho nước mắt tự nhiên khô lại.
Quả nhiên Vân Liêm làm đúng theo lời hắn nói, rời khỏi quân doanh của Liên Thành Phú.
Đương nhiên, Liên Thành Phú cũng không nói gì, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự kiến của hắn.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nó không kết thúc vì mũi tên đó, mà ngược lại vì mũi tên đó, quân đội của Liên Thành Chích càng trở nên dũng mãnh và tàn nhẫn hơn, mà ta đã hoàn toàn trở thành kẻ thù của họ.
Trên đời này, đã không còn vị Duệ Khâm Vương phi thương tích đầy mình ấy nữa......
"Cô khóc?"
Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng.
Đó là con gái của chủ quán trọ, gọi là Tử Diên, là một người con gái xinh đẹp và dịu dàng.
Ta vội lau đi giọt lệ trên khóe mắt, rồi miễn cưỡng tươi cười: "Không có, chỉ là hạt mưa vô tình tạt vào mắt."
Thật là một lời nói dối vụng về! May là ta vẫn đang đeo khăn che mặt, nàng sẽ không thể nhìn thấy vẻ bi thương cùng cay đắng của ta.
Tử Diên buồn cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn ta, nói giỡn: "Cơn mưa này, hóa ra cũng là một tên háo sắc, chuyên chạy vào mắt của tiểu mỹ nhân, ha ha, thấy mắt cô đỏ hoe, nói không khóc ta tin mới lạ!"
Nàng ta cũng đi đến bên cửa sổ, tìm một chỗ ngồi,