Vào thời điểm cuối đông đầu xuân, bầu trời thỉnh thoảng vẫn có tuyết rơi, dường như Đông Thần vẫn chưa muốn rời đi, cuốn lấy lòng người càng thêm phiền muộn.
Một đường này họ đi rất chậm, cho dù có lo lắng đến mấy cũng không thể tức khắc bay tới nơi đó, nhưng đối mặt với thân thể yếu ớt của mình, hắn chỉ có thể chua xót thở dài.
Hắn là Liên Thành Chích, có võ công cái thế, vậy mà giờ đây chỉ cần có gió thổi qua cũng khiến hắn gục ngã, yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn, mỗi lần đều ép mình phải mở to mắt, không được ngủ, hắn chỉ sợ mình sẽ ngủ mãi, không còn được gặp nàng nữa.
Nhưng mỗi lần hắn vẫn luôn bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Hắn không biết, đó là bởi vì Thính Phong đã hạ thuốc ngủ vào cơm canh của hắn, bằng không, với sức lực hiện tại, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?
Đêm đó gió thổi rất lớn, những bông tuyết không ngừng rơi xuống vách núi.
Mùa đông năm nay quá dài, khiến lòng người chẳng biết thế nào là ấm áp nữa.
Khe núi đã được bao phủ bởi một lớp tuyết dày.
Mỗi bước đi lại tạo nên những tiếng xào xạc, phần lớn bắp chân đã bị lún vào trong tuyết, rất khó kéo ra.
Đến, rốt cuộc đã đến......
Tim của hắn đang đập rất nhanh, hắn không muốn đợi thêm một phút nào nữa, cho dù thân thể đã không còn chịu nổi những sự tra tấn, thì hắn cũng không muốn đợi thêm một phút nào nữa.
Ngay trong đêm nay, hắn muốn đi tìm nàng.
Nàng đang ở đây, rốt cuộc hắn cũng tìm được nàng.
Cả người hắn run run, bởi vì hắn đang cảm nhận được một nỗi hoảng sợ, không, có lẽ là một nỗi hoảng sợ mà hắn không muốn thừa nhận.
Hắn vẫn luôn tự thôi miên với mình, nàng còn sống, nàng vẫn đang chờ hắn giải thích, sau đó nàng sẽ tha thứ cho hắn......
"Thính Phong......!Đi, vào trong núi......"
Chiếc áo choàng mà hắn đang khoác trên vai rất ấm áp, nó đã từng khoác trên vai nàng, nên khi rời khỏi vương phủ, hắn không lấy gì ngoài nó.
Hắn đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Thính Phong, hơi thở gấp gáp, mỗi âm thanh trong đêm đông lạnh lẽo đều giống như những tiếng kêu tê tái khiến người ta tan nát cõi lòng.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, mỗi lần nôn ra máu lại càng đen hơn, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, cũng là cơ hội cuối cùng để nhìn thấy nàng.
Hắn muốn nhấc chân lên, nhưng lại cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Hắn chán ghét bản thân hiện tại không thể làm được gì, giống như một kẻ vô dụng, làm sao có thể bảo vệ cho nàng...
Thính Phong thấy hắn thất vọng, ngẩng đầu lên nhìn dãy núi không quá cao kia.
Một đường này gập ghềnh, nếu cứ đi như vậy, Vương gia căn bản là không đến được, cho nên, mặc kệ Vương gia kháng cự, hắn đã sai người tạo một bộ cáng.
Bất luận như thế nào, hắn cũng phải mang Vương gia lên ngọn núi đó, ngôi mộ kia thật sự ở nơi này sao? Hay đây chỉ là một trò che mắt khiến lòng người hoang mang?
Trong lòng khẽ nhói đau.
Hắn, cũng muốn xác định, xác định Vương phi đã chết hay chưa.
Hắn không tin.
Gió lạnh thổi vào ngọn cây, một cánh hoa mai rơi xuống, hương thơm thoang thoảng xuyên qua màn đêm xộc vào mũi hắn, hắn như nhớ ra điều gì, khẽ nheo mắt, một nụ cười nhàn nhạt in trên khóe môi.
"Nàng nói, nàng thích hoa mai, muốn trồng thật nhiều trong nhà của chúng ta, ta đã đồng ý với nàng......!Ta đã đồng ý với nàng rồi......!Thính Phong, ngươi nghe, ngươi có nghe thấy không? Là nàng, nàng đang gọi ta sao? Là nàng sao? Thính Phong, mau lên, mau lên, ta muốn gặp nàng, chỉ cần, nhìn thấy nàng, là đủ rồi......"
Âm thanh của hắn mỏng manh tựa như sắp biến mất.
Giọng điệu hoảng loạn kia khiến bọn thị vệ im lặng, cổ họng có hơi nghẹn ngào, trong lòng chỉ có thể thở dài, trên thế gian này tình yêu là thứ gây tổn thương nhất!
Hắn nhìn chăm chú vào từng cảnh vật trong đêm, không dám bỏ sót một thứ nào cả, bởi vì đây là nơi mà nàng đã ở hơn nửa năm qua, cũng là nơi nàng từng mang đứa con của họ.
Hắn sai rồi sao? Thật sự sai rồi sao? Hắn không nên quấy rầy nàng có phải không?
Lúc trước nếu hắn không phái người đi tìm nàng, ngoan cố đem nàng trở về bên mình, có phải hiện tại nàng đã rất hạnh phúc khi ở cạnh Mộc Thiệu Lăng không? Có phải nàng đã trở thành mẫu thân? Dành tất cả sự dịu dàng của mình cho người khác không?
Không, hắn lắc đầu nguầy nguậy, hắn chắc chắn, nếu thời gian có thể quay lại lần nữa, thì hắn vẫn làm như vậy, mặc cho nàng chống cự hay vùng vẫy, hắn vẫn mang nàng trở về bên mình.
Hắn không dám nghĩ đến, nếu nàng không còn ở bên, hắn nên làm cái gì bây giờ, nếu mất đi nàng, hắn phải làm cái gì đây? Phải làm cái gì đây?
Trái tim hắn trống rỗng, linh hồn của hắn cũng trống rỗng, cho dù hai người ở bên nhau có đau đớn đến mấy thì hắn cũng không muốn để nàng rời đi, vì hắn sợ cảm giác cô đơn.
Trên những cành cây khẳng khiu giăng đầy những bông tuyết trắng xóa, trong khi đó ở trên ngọn tùng xanh biếc lại được bao phủ bởi những quả tuyết dày, mịn màng.
Một cơn gió thổi qua, cành cây khẽ đung đưa, những hạt tuyết như ngọc bích tung bay theo gió rơi trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Hắn run rẩy đưa tay ra, như thể sắp bắt được gì đó, nhưng khi mở lòng bàn tay ra lại không có gì.
"Không có......!Không có......!Cái gì cũng không có......"
Hắn không ngừng lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt, nếu không nghe kỹ thì sẽ không thể biết được hắn đang cái nói gì, giọng nói như vừa khóc vừa cười, có chút thê lương.
Cuối cùng, con đường cũng kết thúc, khe núi ẩn hiện bên trong thung lũng, trông vô cùng nhỏ bé, hóa ra cũng không lạnh thấu xương đến như vậy, cáng từ từ hạ xuống, cả người hắn chấn động, chợt bừng tỉnh.
"Đến? Rốt cuộc cũng đến, rốt cuộc cũng đến rồi......!Thính Phong, nàng đang ở đâu? Đang ở đâu? Thương Nhi......!Thương Nhi......!Nàng đang ở nơi nào?!"
Hắn cố hết sức cử động thân mình, không ngừng la lên.
Hắn đẩy Thính Phong ra, hắn không cần người khác đỡ mình, hắn không muốn nàng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của mình.
Hắn khó khăn đi được hai bước, đột nhiên kinh hãi quay đầu lại, nắm lấy tay Thính Phong, lo lắng hỏi:
"Thính Phong? Ngươi xem, ngươi xem hiện tại có phải ta rất khó coi hay không? Sắc mặt có xấu lắm không? Có làm nàng ấy sợ không? Ta phải làm sao đây? Bây giờ dáng vẻ của ta chẳng khác gì con quỷ, phải gặp nàng bằng cách nào đây? Thính Phong, nếu nàng nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ? Ta hiện tại......!Không, các ngươi đừng đi theo ta, cũng đừng đỡ ta, như vậy, nàng sẽ không nhìn ra......không nhìn ra......"
Hắn xoay người, loạng choạng đi về phía căn nhà tranh, rồi ngã sấp xuống, ngay lập tức hắn lại kích động bò lên, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, nhưng không thấy người nào cả, có chút an tâm, lại có chút mất mát.
Hắn cứ té ngã rồi lại bò lên đi về phía căn nhà tranh.
Hắn gọi tên của nàng, nhưng không có ai đáp lại, hắn nghĩ, có lẽ do giọng nói của hắn quá nhỏ, hoặc nàng đang ngủ nên mới không nghe thấy!
Mắt của Thính Phong đỏ hoe, muốn xông lên phía trước, đỡ lấy hắn, nói cho hắn biết, nàng đã chết rồi, mộ của nàng ở phía sau núi, nằm lẻ loi ở đó, bị đại tuyết bao trùm.
Những người ở bên cạnh giữ chặt lấy hắn, trầm giọng nói: "Thính Phong thị vệ, để cho Vương gia tự đi tìm đi, để chính hắn, tự đi tìm đi......"
Cổ họng của hắn nghẹn lại, Thính Phong dùng sức vò đầu, một giọt nước mắt rơi ra, nhỏ xuống nền tuyết rồi lại tan chảy.
"Thương Nhi......Thương Nhi......Nàng ở đâu? Nàng ở trong này có đúng hay không? Nàng mau ra đây, nhìn ta được không? Hãy để ta gặp nàng......!Thương Nhi......"
Hắn ngã xuống, trên khóe môi vẫn còn đọng lại một vết máu đen.
Hắn ho khan một hồi rồi lại dùng sức lau sạch vết máu, cuối cùng hắn cũng đến nơi, nhưng ở nơi đây chỉ có một mảnh tối đen.
Hắn biết nhất định nàng đang ngủ, nhất định, nàng đang ngủ!
Hắn đến rồi, hắn đã đến nơi đây rồi, đến để nói lời xin lỗi, đến để giải thích với nàng, nàng có nghe thấy tiếng gọi của hắn hay không?
Hắn không còn sức, không còn sức để bước đến cánh cửa đang đóng chặt kia.
Tại sao lại yên tĩnh đến vậy? Chắc nàng đang cô đơn lắm, có ai ở bên cạnh nàng không? Có thể, nhất định là Mộc Thiệu Lăng đang ở trong này? Nàng còn yêu hắn ta không? Tại sao nàng không đáp lại hắn?
Hắn chống đỡ, đôi chân run rẩy dường như mất hết sức lực, ngã xuống đất làm bắn lên một tầng bọt tuyết.
Hắn lẳng lặng nằm ở nơi đó, không hề nhúc nhích, lẳng lặng tựa như đã mất đi sinh mệnh.
Đám người Thình Phong nhận thấy có điều gì đó không ổn, lập tức hốt hoảng lao về phía trước, nhưng lại bị tiếng gầm của hắn dọa cho giật mình, tất cả đều đứng yên ở đó không ai dám bước tới.
Tiếng gầm kia tê tâm phế liệt, trong màn đêm đen kịt, không ngừng, không ngừng vang vọng......
"Đừng tới đây...!Ta chỉ nghỉ ngơi một chút mà thôi, sẽ tốt lên mà......!Các ngươi đừng tới đây, đừng để cho nàng nhìn thấy..."
Hắn nằm ở trong đống tuyết lẩm bẩm một mình.
Một lúc lâu sau dường như đã lấy lại đủ sức lực, hắn thở dài một hơi, chậm rãi cử động thân thể, cuối cùng, lại đứng lên, chật vật từng bước từng bước một, đi tới cánh cửa đang đóng chặt kia.
Cuối cùng, sau nhiều lần ngã rồi lại bò lên, rốt cuộc hắn cũng tới trước cánh cửa đang đóng chặt kia.
Hắn dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống mặt đất, thở hổn hển.
Những sợi tóc ở hai bên thái dương đều đã ướt đẫm, không biết là do mồ hôi hay do tuyết rơi nữa.
Hắn ngồi im ở đó, áp mặt vào cửa, một tay chật vật vuốt vuốt ngực, tay còn lại ấn vào ván cửa.
Hắn cứ ngồi im không nhúc nhích mà yên lặng từ từ nhắm mắt lại.
"Thương Nhi......Ta đến rồi, ta không cần cái gì cả, thật sự, không cần cái gì cả, nàng đang ngủ sao? Thương Nhi tỉnh lại đi, mau mở cửa, để ta, để ta nhìn nàng đi......"
Hắn nói rất nhỏ, như sợ sẽ quấy nhiễu giấc mộng của ai đó.
Khóe môi hắn khẽ mỉm cười, nhưng nước mắt lại rưng rưng.
Hắn khóc, hắn đau......Hắn, có chút tuyệt vọng......
Từ từ hắn mở mắt ra nhìn lên bầu trời đêm đầy tuyết, nhưng chỉ có một màu tối đen, không thấy gì cả.
"Các người, đừng cử động, cũng đừng quấy rầy, nàng đang ngủ, chờ đến khi trời sáng nàng sẽ tỉnh lại..."
Hắn nở nụ cười, nhưng trên khóe môi vẫn còn đọng lại vết máu.
Thính Phong nhíu mày, nắm chặt hai tay, hầu kết lăn lộn.
Hắn thấy rõ cánh cửa kia đã bị khóa từ bên ngoài.....
Sau cánh cửa kia, không có ai, không có bất kì người nào cả......
"Nàng đang ở bên trong......!Các ngươi đừng lại đây, đừng làm phiền nàng......!Trời sắp sáng rồi, nàng sẽ tỉnh lại, sẽ mở cửa, sẽ nghe ta nói......!Trời sắp sáng rồi, sẽ tỉnh......Sẽ, mở cửa......"
Trái tim, có đau không, có tuyệt vọng không? Có lẽ là tuyệt vọng ...
Nàng không có ở đây, vậy thì nàng đang ở đâu?
Hắn không còn thời gian và cả sức lực để đến một nơi thật xa tìm nàng nữa rồi.
Hắn nên làm cái gì bây giờ? Phải làm gì đây?
Hắn cười khúc khích, xen lẫn với tiếng khóc thê lương, ánh mắt từ từ nhìn về phía Thính Phong, đôi môi hơi hé mở: "Nói cho ta biết...ở đâu..."
Hắn vẫn luôn trốn tránh, không muốn đối mặt với sự thật kia, thực ra hắn chỉ đang tự lừa gạt chính mình, cũng cho phép mọi người diễn kịch cùng mình.
Hắn tự cho mình hy vọng, cũng tự nhủ rằng nàng vẫn còn sống, vẫn còn ở lại nơi đây.
Hắn đến đây, nhưng không tìm thấy nàng, có lẽ hắn nên đi chậm một chút, để không phải tuyệt vọng nhanh đến vậy.
Nàng trúng Tuyệt Mệnh Tán, sao có thể qua khỏi? Sao có thể......
Hắn đang tự lừa gạt chính mình, không dám đối mặt với sự thật kia, hắn quả là một kẻ hèn nhát mà!
"Thính Phong, nói cho ta biết, nàng, đang ở đâu!"
Thính Phong tiến lên, chầm chậm đi đến cạnh hắn.
Cánh cửa đang đóng chặt kia, hy vọng của một người, hay hy vọng của hai người, nàng thật sự không còn nữa rồi.....
Thính Phong nâng hắn dậy, cùng nhau đi về phía sau núi.
Ở một góc của chân trời đã dần rực sáng, hắn quay đầu nhìn lại, một màu cam nhàn nhạt đang dần nhô lên.
Trời, gần sáng rồi, bao giờ nàng mới tỉnh đây.....
Gió bắc gào thét, khuấy động thung lũng yên tĩnh.
Âm thanh ma quái kia giống như những tiếng kêu của u hồn.
Những tán cây rậm rạp bị gió thổi nghiêng, từng bông tuyết tung bay, rơi xuống nền đất.
Từ từ hắn đẩy bàn tay đang đỡ mình ra, chậm rãi trượt xuống nền tuyết, nở nụ cười tái nhợt mà yếu ớt.
"Thính Phong, ta, rốt cuộc cũng tìm thấy nàng rồi......"
Thanh âm kia khàn khàn, mang theo sự nghẹn ngào, lại có cả ý cười.
Rốt cuộc cũng tìm thấy nàng rồi......
"Thính Phong, ngươi đưa bọn họ đi trước, có được không? Ta có chuyện muốn nói với nàng, chỉ một mình thôi......"
"Vương gia, người hãy bảo trọng thân thể......"
Thính Phong giương đôi mắt cay cay, lặng lẽ nhìn bia mộ đã bị tuyết bao phủ, hít sâu một hơi, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.
Liên Thành Chích nhìn Thính Phong rời đi cho đến khi hắn hoàn toàn khuất bóng, rồi mới chậm rãi quay đầu lại, mỉm cười nhìn bia mộ.
"Ngủ ở trong này, chắc lạnh lắm nhỉ? Nhất định là rất lạnh, có đúng không? Nha đầu ngốc, nàng vẫn không tin ta, cho nên, mới tức giận, dùng cách này để không để ý tới ta hả? Nha đầu ngốc, nàng có biết hay không, ta đã tìm nàng từ rất lâu rôi......"
"Thương Nhi......Thực xin lỗi, thật sự, thật dự xin lỗi, nàng nói, ta nợ nàng, một mũi tên kia không thể trả hết! Nếu có một ngày, ta có thể hiểu được vì sao nàng lại hận ta đến vậy, ta có thể hiểu rốt cuộc ta đã nợ nàng bao nhiêu.
Thương Nhi, bây giờ ta đã hiểu rồi, nhưng tại sao nàng không cho ta cơ hội để bù đắp? Nàng tỉnh lại đi được không? Nơi này rất lạnh, chúng ta về nhà được chứ? Ở sâu trong khu phố phồn hoa, đó là nhà của chúng ta, là ở chỗ này......"
Ở đằng đông, mặt trời đã nhô lên, tuyết không còn rơi nữa, có vẻ như hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Từ từ hắn vươn tay ra lau đi lớp tuyết đọng lại trên bia mộ, thận trọng, như thể đó là khuôn mặt thanh tú của nàng.
Gió thổi cánh hoa mai rơi xuống, đậu lại trên bờ vai hắn.
Hắn vuốt cánh hoa, đặt nó xuống như một bảo bối, rồi dịu dàng nói: "Nàng xem, đây là loài hoa mà nàng thích nhất.
Không phải nàng nói, muốn trồng thật nhiều hoa mai trong sân nhà sao? Nhất định là nàng không biết, ngày ấy nàng đứng dưới gốc cây mai đẹp đến nhường nào."
Hắn vừa cười vừa sặc ho dữ dội, thứ đọng lại trên lòng bàn tay chính là một cục máu đen.
Hắn cười ngây ngốc, cuống quít lau đi vết máu trên môi, lắc đầu: "Ta không mắc bệnh gì đâu, thật sự, chỉ là vừa mới không cẩn thận té ngã mà thôi......"
Hắn cầm cánh hoa mai đung đưa trong gió, cuối cùng thật cẩn thận đặt ở trước mặt nàng.
Nhưng không có ai trả lời hắn......
Hắn nói không ngừng, vì sợ cảm giác cô đơn sau khi dừng lại.
Nhưng vẫn không có ai trả lời hắn......
"Thương Nhi, ta không cần gì cả, ta chỉ cần nàng mà thôi.
Nàng đáp lại ta một tiếng thôi, có được không?"
"Về sau, nếu ta làm sai, nàng cứ đánh ta một trận, chỉ cần đừng có tức giận bỏ đi, không thèm nói chuyện với ta như vậy, có được không?"
"Thương Nhi, nếu nàng không muốn rời khỏi nơi này, ta sẽ ở lại đây cùng nàng, có được không?"
"Thương Nhi......Nàng trả lời ta một tiếng, một tiếng thôi có được không?"
"Nàng, hãy trả lời ta đi, đừng có im lặng như vậy, có được không?"
Mặt trời dần nhô lên, vạn vật cũng ấm áp phần nào.
Hắn vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, không ngừng nói, áp chặt khuôn mặt xanh xao của mình lên tấm bia mộ.
Một giọt nước mắt chảy ra, trượt dài trên trên tấm bia đá.
Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh mờ ảo vô biên, phản chiếu ánh bình minh rực rỡ.
123
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau