Ngoài cửa lớn treo câu đối mới đỏ tươi, đám múa lân rộn ràng nhảy múa, miệng xướng lên lời chúc đầu năm, tất cả những việc đó, đều thông báo một chuyện, rằng năm mới tời rồi.
Tết âm lịch hằng năm, Diêm phủ đối với hạ nhân cũng không hề keo kiệt, ngoài việc mỗi người đều có thêm một ít tiền thưởng thêm, thì còn mời gánh hát đến quý phủ tấu nhạc.
Hí khúc sắc sảo mà động lòng người truyền đến đôi tai, nhưng khi Thủy Nhan nghe đến lại có chút sốt ruột đứng ngòi không yên, hơn nữa lúc sáng Mục tiên sinh đã từ nơi này rời đi, hiện tại không biết hắn có kịp về bên cạnh Vương gia.
Thủy Nhan lúc này, tâm đã không còn ở Diêm phủ, nàng nghĩ điều nàng muốn cầu nguyện lúc này, chính là những việc hắn an bài trong hai ba ngày tới, nhất định sẽ thành công.
Thủy Nhan dùng thiết thán hỏa là lại trường bào của Diêm Phổ Hạo , miệng khe khẽ cười, tâm tình của nàng từ sau khi nghe tin tức kia, vẫn là rất vui vẻ.
Hương mai vàng thoang thoảng, đột nhiên cuốn vào đầy phòng, Thủy Nhan giật mình quay lại, thấy đôi tay mảnh khảnh của Diêu Kính Đông, đang cầm một bó hoa mai rất lớn.
Thủy Nhan buông thiết thán hỏa, tiêu sài bước nhanh tới trước mặt "Diêu phu nhân, an khang"
Diêu Kính Đồng vội vàng lắc đầu, bảo Thủy Nhan không cần hành lễ.
Thủy Nhan đứng lên, không biết lúc này Diêu Kính Đồng không ở bên Diêm Phổ Hạo, đến chỗ này làm gì.
" Mai vàng tuy sắp héo, vẫn có thể tỏa được hương thơm ngát như vậy, ta chuẩn bị để vào trường bào của gia, ngày mai hắn mở tiệc chiêu đãi tân khách, nếu hắn thấy mùi hương này chắc cũng sảng khoái.
" Diêu Kính Đồng nói, tiếp đó lấy một gậy điểm vào trường bào, liếc nhìn thì đó là một cái hà bao (túi đựng hương liệu đem bên người)
Thủy Nhan nhìn Diêu Kính Đồng, khóe miệng vẽ ý cười, một động tác đơn giản như vậy, nhưng đến lúc Diêu Kính Đồng thực hiện, liền thật ôn nhu, khiến người ta nhìn vào có cảm giác thư thái, khó trách Diêm Phổ Hạo lại thích nàng như vậy.
" Ngày mai sẽ vất vả đó Thủy Nhan.
"Diêu Kính Đồng đột nhiên cầm lấy tay Thủy Nhan, cười đạm nói.
Thủy Nhan ngây ngốc sửng sốt, không biết làm sao.
" Ngày mai, buổi tối, gia an bài ngươi ở trước mặt khách khứa tấu đàn, gia thường nói khúc nhạc ngươi tấu động lòng người, ngày mai ta rất muốn nghe một chút.
" Những lời Diêu Kính Đồng nói ra khiến Thủy Nhan có chút mơ hồ không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Thủy Nhan nhấp môi, mày nhíu lại một đường.
"Ngươi không vui?" biểu cảm trên mặt Thủy Nhan khiên Diêu Kính Đồng có chút kinh ngạc, nhưng Thủy Nhan vội cười.
"Không phải, nô tỳ chính là nghĩ, ngày mai sẽ chuẩn bị tấu khúc gì đây.
" Thủy Nhan không chút biểu cảm nói, nhưng trong lòng đã có chút trầm trọng, mấy tháng trước, Quý Lăng Dương cũng bảo Thủy Nhan tấu đàn trước mặt khách, nhung cuối cùng lại chính là hắn đưa nàng đi làm vật phẩm giao dịch, chỉ cần nhớ tới điều đó.
Điều đó, khiến Thủy Nhan sợ hãi.
"Vậy ngươi cần phải suy nghĩ co tốt vào, ta đi về trước, nhớ rõ nói với gia, hương mai vàng là chủ ý của ta.
" Diêu Kính Đồng cười nhẹ rời đi, ta váy phiêu dật, tựa hồ có chút hương mai vàng vẩn vương trong không khí.
"Đúng rồi, ngày mai lúc chọn trang phục nhớ không được quá bắt mắt, nếu ngươi mà dễ nhìn hơn ta, cẩn thật ta không tha cho ngươi.
"Diêu Kính Đồng quay đâu lại, gương mặt vẫn là vẻ tươi cười, ngay cả câu nói nàng thốt ra, cũng mang theo âm điệu đùa cợt, nhưng Thủy Nhan nghe rồi lại thấy uy hiếp thật sâu, cùng rét lạnh.
***
Yến hội ngày hôm sau, khách khứa Diêm Phổ Hạo mời đến cũng chỉ có mấy người, còn lại là chính là tỳ thiếp trong quý phủ nhà họ.
Thủy Nhan ngồi vào bàn cầm ở trên đài, mới cẩn thận suy nghĩ những lời nói ngày hôm qua của Diêu Kính Đồng đúng là nhiều nữ nhân như thế, muốn đàn áp tứ phương, cũng không đơn giản như thế.
Dễ hiểu, cũng khó trách nàng ấy dặn nàng không được ăn mặc rực rỡ,
Hơn nữa Thủy Nhan vẫn không rõ, một nam nhân sở hữu nhiều nữ nhân như thế, hắn làm sao đáp ứng tất cả? Mắt hắn sẽ dùng lại ở đâu, hay là trong long hắn can bản là không dừng lại ở một ai, vốn ngay như trường bào mà hôm qua Diêu Kính Đồng thêm hương mai hắn cũng không có mặc.
Thủy Nhan trên mặt xuất chiếu một tia cười nhạo, nhưng lại thấy có chút may mắn cho bản thân, hôm trúng mị dược, Diêm Phổ Hạo rất " Quân tử" không đụng vào nàng.
Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn, Diêm Phổ Hạo ngồi ở giữa, nàng đột nhiên cảm thấy thoải mái, ít nhất Thủy Nhan nàng cho đến hết ngày hôm nay, sẽ không còn quan hệ gì với hắn, hắn nói cho cùng cũng không phải chủ từ của Thủy Nhan, ít nhất Thủy Nhan nàng cũng chưa bao giờ nghĩ hắn là chủ từ của nàng.
Thủy Nhan vuốt ve vòng tay trên cổ tay mình, đó là vật nàng đem đến đây, cũng là vật duy nhất nàng đem tới đây, cũng là vật duy nhất mà hắn đưa tặng nàng.
Thủy Nhan có một hi vong nhỏ bé, Vương gia hành sự thành công, đổi lấy thái bình cho thiên hạ.
Tay Thủy Nhan lướt trên huyền cầm, tiếng đàn giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhưng giống như vài ngày trước, ấn chứa vui vẻ.
Diêm Phổ Hạo lười biếng ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt tự có tự không liếc nhìn về phía Thủy Nhan, nụ cười tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nhàn nhạt tà mị, nhưng cười như vậy lại mang một vẻ chiếm đoạt
"Gia, thám tử hồi báo.
" Thị vệ cung kính lên tiếng, xen kẽ vang lên trong tiếng đàn, nhưng thanh âm của thám tử, thành công cướp đi sự chú ý của mọi người, đặc biệt Thủy Nhan, bởi nàng biết rõ, có lẽ hiện tại điều thị vệ nói ra là tin tức, tin Quý Lăng Dương chiến thắng.
" Nói".
Diêm Phổ Hạo lười biếng mở miệng, giống như không để ý đến tin tức sắp tới.
"Gia liệu sự như thần, quân đội của thập nhất Vương gia đã bị tiêu diệt toàn quân, thập nhất Vương gia cũng bị loạn tiễn bắn bị thương, ngã xuống núi, xem chừng lành ít dữ nhiều.
" Thanh âm thị về có nịnh hót, cũng có kính sợ.
Diêm Phổ Hạo nâng lên ý cười, nhưng lúc này, tiếng đang ngân nga quanh quẩn trong phong đình chỉ, cầm huyền phát ra âm thanh ầm gãy, truyền tới tai Diêm Phổ Hạo
Diêm Phổ Hạo ngẩng đầu, rõ ràng thấy được ánh mắt hoảng hót cùng gương mặt tái nhợt trắng bệch của Thủy Nhan.
" Diêm gia, kĩ xảo của ngài thật đúng khiến người ta sợ hãi than thầm, căn bản không cần bày ra cái bố cục gì, thế mà có thể thuận lợi đoạn mạng của tên ngụy quân tử Quý Lăng Dương.
" Một vị tân khách cười đùa khoa trương nói.
Diêm Phổ Hạo lãnh đạm cười cười, nhưng ánh mắt trước sao vẫn đắt trên người Thủy Nhan.
" Nếu không có người phản bội ta, ta làm sao có thể để cho Quý Lăng Dương nhanh như thế!.
" Diêm Phổ Hạo đình chỉ nói tiếp, mà bắt đầu nở nụ cười.
Thủy Nhan cúi đầu, nhìn ngón tay bị cầm huyền làm bị thương, đầu nàng trống rỗng ánh mắt dại ra, chăm chú nhìn vào vết máu nhỏ trên cung đàn!.
.