Ngược Tỳ


“Ngươi đêm khuya đến đây, là vì chuyện này?” Diêm Bộc Hạo nhíu mày, cười như không cười hỏi.
Úc Kỳ vẫn như cũ quỳ gối trên đất, tay nắm chặt.
“Đúng.

Về sau mạng của ta là của Diêm gia, ta không cần thề, trên tay ngươi có thứ khiến ta không thể không đối với ngươi trung thành.” Thanh âm Úc Kỳ cứng rắn, kiên định trả lời.
Trên mặt Thủy Nhan hốt hoảng và lo lắng, nàng không biết Úc Kỳ đến cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ là vương gia gọi hắn tới?
Khóe miệng Diêm Bộc Hạo cong lên cười khẽ.
“Nam tử hán trong mắt chỉ có nghiệp lớn, ngươi như thế nào lại vì một hồng nhan trói lại tầm mắt?” Trong thanh âm của Diêm Bộc Hạo có cười nhạo cùng châm chọc.
Úc Kỳ chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt thoáng chút cười nhạt.
“Có một số việc muốn làm nhất định phải đúng thời điểm, ta sẽ không chống lại, vui vẻ tiếp nhận và quyết định.

.

.

.

.

.” Úc Kỳ quay đầu nhìn Thủy Nhan, trên mặt vô cùng thả lỏng.
Thủy Nhan sửng sốt một chút, nàng không rõ lời nói của Úc Kỳ, cũng không hiểu mục đích của hắn.

.

.

.

.

.

.

Nhìn Úc Kỳ như vậy, nàng có chút không quen.
Diêm Bộc Hạo lắc đầu, đột nhiên bật cười ra tiếng.
“Hảo! Ta lưu lại ngươi, liền cho phần ân tình này.”
“Tạ Diêm gia.” Úc Kỳ lớn tiếng nói lời cảm tạ, thần sắc trên mặt cũng không buông lỏng cảnh giác.
Diêm Bộc Hạo đưa tay kéo hắn từ trên mặt đất đứng dậy, hạ thấp thanh âm ở bên tai hắn nói “Nhưng thực tế những chuyện từ trước đến nay, không nhất định ngươi phải đè nén xuống chuyện ngươi muốn làm.”
Úc Kỳ không nói tiếng nào, nhếch môi mỏng hơi run, kỳ thực hắn hẳn là hận Diêm Bộc Hạo, nếu không có Diêm Bộc Hạo, hắn cùng Thủy Nhan sẽ không rơi vào cục diện thế này?
“Hạo, trời trở gió, nên vào phòng đi.” Diêu Kính Đồng thanh âm kiều mị mang theo mê hoặc ở trong phòng vang lên.
Thủy Nhan cúi đầu, lông mày nhỏ nhắn hơi cau lại, không biết vì sao bản thân nàng vào lúc này nghe thấy thanh âm kiều mị hữu ái dục (1) của Diêu Kính Đồng, nàng sẽ có chút không thoải mái, thậm chí còn nhớ đến hắn ở bên môi nàng lưu lại cuồng dã.
(1) Hữu ái dục: lời yêu thương có chút lả lơi.
Diêm Bộc Hạo sửng sốt một chút, quay đầu nhìn gương mặt hơi tái nhợt của Thủy Nhan, trầm thấp nói “Ngươi cũng đi xuống đi, sáng mai lại đến.”
Thanh âm phân phó không có cảm xúc, nhưng trong mắt Úc Kỳ nhận ra Diêm Bộc Hạo chú ý đến Thủy Nhan?
※※※
Dưới ánh đèn vàng trong phòng, Thủy Nhan cẩn thận vì Úc Kỳ dọn dẹp phòng.
Úc Kỳ đứng ở cạnh cửa, lạnh lùng nhìn trăng tròn, hắn cảm thấy hiện tại thiếu đi tiếng nói chuyện huyên náo, tiếng cười quen thuộc của Thủy Nhan.
Thủy Nhan vì hắn trải đệm chăn tốt, nhìn bóng lưng rộng lớn của Úc Kỳ, đột nhiên cảm thấy nàng và Úc Kỳ tựa hồ có chút xa lạ.
“Vương gia thân thể có tốt không?” Thủy Nhan cười nhạt mở miệng, nhưng trong giọng nói có chút bất lực.
Úc Kỳ xoay người, ánh mắt thật sâu nhìn Thủy Nhan, đối với lời nàng vừa nói chính hắn cũng không biết mở miệng thế nào.
“Thân thể vương gia không tốt? Vẫn là bệnh cũ tái phát?” Thủy Nhan sốt ruột tiến lên, tay gắt gao bắt lấy tay Úc Kỳ.
Úc Kỳ cười khổ.
Hắn biết Thủy Nhan đối với hắn có rất nhiều nghi vấn, rất nhiều điều không rõ, nhưng thật sự câu hỏi đầu tiên vẫn là quan tâm đến Quý Lăng Dương.
“Trừ bỏ việc hắn không chiếm được giang sơn mà bực bội, hắn còn có gì không tốt?” Úc Kỳ cười nhạt hỏi lại.
Áy náy hiện ở trên mặt Thủy Nhan.
“Thủy nhan.

.

.

.

.

.

.

Nơi này kỳ thực không phải là nơi tốt, không bằng chúng ta đi tìm một nơi không có phân tranh, cùng nhau làm lại cuộc sống? Dù sao cũng không có Quý Lăng Dương giám thị, chúng ta cùng làm một đôi uyên ương bỏ trốn.” Úc Kỳ nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, đột nhiên làm càn mở miệng.
Thủy Nhan xì cười, chung quy lời nói của Úc Kỳ không giải thích được.
“Ít nằm mơ, chỉ cần người tại phàm thế, làm sao có thể không có phân tranh.

.

.

.

.

.

.

.” Ý cười vừa nổi lên ở trên mặt Thủy Nhan, nhưng ngay trong nháy mắt, đau thương lại xuất hiện.
“Kỳ thực ta biết, nếu không phải vì mệnh lệnh của vương gia, ngươi cũng sẽ không xuất hiện nơi này, lại càng không biết sóng gió trong Diêm phủ.

Về sau ngươi ở trong này hãy cẩn thận, không nên giống như ta, khiến vương gia thương tâm.” Úc Kỳ lên tiếng cười cười, trên mặt ôn nhu nhưng không có một tia cảm xúc.
Nàng đơn thuần, hắn có lẽ không nên nói thêm điều gì nữa, bởi vì vừa rồi ở trước mặt Diêm Bộc Hạo đã nói rõ, Diêm Bộc Hạo sớm đã nắm được, nghe được rõ ràng, nhưng nha đầu ngốc này, sự ngu dại có chút hoang mang.
Hắn mặc kệ Thủy Nhan trong lòng có ai, nàng đã sớm là người của Diêm Bộc Hạo, hắn thầm nghĩ ở cạnh nàng, tựa như giống như mười năm trước, không từng tách ra, chỉ có cười nói không có mục đích.

.

.

.

.

.

.
※※※
Phiên oanh độ yến song bỉ dực.

Dương liễu thiên điều cộng nhất sắc.
Đãn khán mạch thượng huề thủ quy.

Thùy năng đối thử không tương ức.
Đông khứ xuân lai, phảng phật tựu tại nhất nhãn chi gian, phát nha đích thụ mộc, hàm bao đích hoa đóa, thúy lục đích dã thảo.
Nhất thiết tại giá cá thì tiết, đô hữu liễu sinh ky.
Dịch nghĩa:
Đôi oanh yến trở mình liền cánh.

Ngàn dương liễu đồng một màu.
Nhưng khán mạch thượng dắt tay về.

Ai có thể đối với lần này khoảng không tương ức.
Đông đi xuân tới, phảng phất ngay trong lúc đó, cây cối nẩy mầm, nụ hoa nở hoa, cỏ dại xanh biếc.
Mọi thứ vào mùa này, đều có sức sống.
***
Nha hoàn dùng tay nắm đất chẹn vào cành cây, ở đầu cành cây nở ra đóa hoa cánh màu hồng bên trong màu cam, đóa hoa có chút to, tán hoa năm cánh hướng xuống dưới cánh hoa cong lên.

Hoa này ở trong mắt Thủy Nhan xem ra không phải là hoa đẹp, nhưng không biết vì sao Thủy Nhan cảm thấy nó quen thuộc, muốn nhớ lại không thể nhớ ra tên hoa.
Nha hoàn đem cành hoa bỏ vào trong bình, thân cành cứng rắn nhưng bông hoa lại ôn nhu.
“Hoa này tên gọi là gì?” Thủy Nhan hỏi.
“Hoa bông gòn, ta nghe quản sự nói, mỗi khi đến mùa hoa này, gia sẽ bảo chúng ta mang hoa đến để trong phòng gia.”
Thủy Nhan sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới Diêm Bộc Hạo từng có lời nói liên quan đến loài hoa này, Thủy Nhan cố nhớ cũng không nhớ nổi.
Thủy Nhan tiến lên, vuốt ve cánh hoa.
“Thủy Nhan cô nương hẳn là rất ít khi thấy loài hoa này, hoa này sinh trưởng ở phương Bắc, rất ít người nhìn thấy được.” Nha hoàn cười nhạt mở miệng, bởi vì nàng mới vào Diêm phủ năm rồi, chưa nhìn thấy cảnh tượng Thủy Nhan một màn giết chết Khổng Tước (2), nàng đối với Thủy Nhan có chút thân thiết, thiếu một ít e ngại.
(2) Nha hoàn thông phòng trước đây của Diêm Bộc Hạo.
Sợ.

Thủy Nhan gật đầu, luôn cảm thấy trong trí nhớ của mình đã gặp qua loài hoa này, có thể như nha hoàn nói, nàng từ nhỏ lớn lên tại phương Bắc, dường như nàng chưa gặp qua loài hoa này nhưng nàng cảm thấy quen thuộc.
“Đặt ở trong phòng, vẫn là ở dưới tàng cây xem hoa thư thái hơn.” Thanh âm trầm thấp của Diêm Bộc Hạo vang lên phía sau Thủy Nhan.
Thủy Nhan quay đầu, cung kính hạ thấp người.
“Nô tì chưa từng nhìn thấy loài hoa này.” Thủy Nhan hồi đáp, nàng bây giờ phải cẩn thận, ở trước mặt hắn muốn thở mạnh nàng cũng không dám.
Diêm Bộc Hạo hơi nhíu mày, thong thả đi đến trước hoa, bẻ một đóa hoa, đặt ở lòng bàn tay mình.
“Ta nói rồi, có một số việc không nhớ rõ là phúc khí, nhưng Thủy Nhan, ta không có loại phúc khí như vậy?!” Diêm Bộc Hạo thanh âm âm lãnh, Thủy Nhan tựa hồ có thể nghe thấy trong lời của hắn che giấu tức giận.
“Thủy Nhan không rõ lời nói của Diêm gia, là Thủy Nhan không biết rồi.” Thủy Nhan ép mình cúi đầu thật thấp, nàng thật sự không rõ lời nói của Diêm Bộc Hạo, nhưng lại sợ hắn nổi giận.
“Khắp nơi toàn là máu, tiếng gầm rú đến tê tâm liệt phế, thi thể đầy đất, ngươi thật sự không nhớ.

.

.

.

.

.

?” Diêm Bộc Hạo xoay người, trên mặt có chút tức giận, hai mắt đỏ như máu, bàn tay to nắm chặt, trong nháy mắt, đóa hoa trong tay hắn tan thành phấn vụn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui