Ngược Tỳ


Ba ngày quấn quýt si mê, ôm ấp sưởi ấm cho nhau.

Khi mặt trời lần nữa chậm rãi dâng lên, trong phòng chỉ còn lại lạnh lẽo.
Thủy Nhan mới mở mắt đã thấy đệm chăn không còn độ ấm, nàng hơi sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên có một chút mất mác.

.

.

.

.

.

.

Hắn đi rồi sao?
Thủy Nhan phủ thêm lớp áo mỏng, xoay người xuống giường, ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, ở trong phòng ba ngày, nàng không cảm giác được ánh mặt trời chói mắt như vậy?
Phía sau lưng vẫn như cũ đau đớn, Úc Kỳ không gõ cửa trực tiếp bước vào, trên mặt vừa lãnh đạm vừa ai oán, có tiếc nuối, có bi thống.
Thủy Nhan kinh ngạc quay đầu, nhìn Úc Kỳ trước mắt.
Trên tay Úc Kỳ bưng một chén thuốc màu đen nhưng hắn tựa hồ như muốn bóp vỡ chén thuốc.
Thủy Nhan tự mình sửa lại mái tóc có phần rối loạn của mình, chậm rãi đi đến trước mặt Úc Kỳ, khóe miệng kéo mở ý cười, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, có lẽ cũng có khả năng khinh thường nàng.

.

.

.

.

.
"Ngươi có biết đây là thuốc gì không?" Úc Kỳ đưa chén đầy nước trước mặt Thủy Nhan.
Thủy Nhan lắc đầu.
"Đây là Diêm Bộc Hạo bảo ta bưng cho ngươi, nữ tử bị hắn sủng hạnh qua đều phải uống xong chén thuốc này, ngươi đã hiểu chưa?" Giọng nói của Úc Kỳ có chút đau lòng.
Thủy Nhan sửng sốt một chút, đột nhiên bật cười thành tiếng, đem chén thuốc màu đen kia ném vỡ trên mặt đất.
Trong lòng cảm thấy phức tạp và đau khổ.
"Ta căn bản không cần uống thứ này." Thủy Nhan yếu ớt nói.
Trên người nàng tất cả đều là kịch độc, sớm không thể mang con nối dòng, không cần phiền toái như vậy, cũng không biết vì sao trong lòng nàng lại không thoải mái?
Là vì lời nói của Úc Kỳ, nữ tử sau khi bị hắn sủng hạnh đều phải uống chén thuốc này?.

.

.

.

.

.

.

Ha ha, nguyên lai nàng và các nàng ấy không có gì bất đồng (*).
(*) khác nhau
Thủy Nhan đột nhiên bị ý nghĩ của chính mình khiến cho sửng sốt, chẳng lẽ sau ba ngày dây dưa, cư nhiên khiến nàng tưởng ở trong lòng hắn có nàng?
Mặt Úc Kỳ trở nên ngăm đen, hiện tại hắn không hiểu Thủy Nhan, không biết nàng ném chén thuốc kia là vì cái gì, hay là đúng như hạ nhân trong phủ này nói, Thủy Nhan để ý Diêm Bộc Hạo, đã sớm muốn trèo lên giường của hắn, chẳng lẽ hiện tại nàng còn tưởng muốn có con nối dòng với hắn?
"Thủy Nhan ngươi thay đổi, nguyên lai trong lòng ngươi không chỉ có Vương gia." Úc Kỳ lãnh đạm nói.
Tâm Thủy Nhan đau đớn.

Nếu có thể, nàng làm sao có thể vô sỉ cùng một người nam nhân triền miên.

Nếu trong lòng nàng không có Vương gia, nàng làm sao có thể còn ở lại bên cạnh nam nhân này, thậm chí không cần trinh tiết của bản thân?
Thủy Nhan ngồi vào trước gương trang điểm, nữ nhân trong gương đồng sắc mặt tái nhợt giống như quỷ mỵ, nhưng trên tóc đen kia đóa hoa màu quất hoàng vẫn như cũ xán lạn.
Thủy Nhan lấy tay kéo đóa hoa xuống, nhớ tới hôm qua hắn vì nàng cài đóa hoa này khi nói lời yêu thương khiến nàng đau lòng.

Nhưng hôm nay chính chén thuốc kia đã làm lòng nàng lạnh đi.

Nàng ở trong lòng hắn cùng với các nữ nhân khác có gì không giống nhau, hơn nữa lời yêu thương của hắn là thật sự dành cho nàng? Hắn làm sao đối với nàng yêu thương? Trừ bỏ từng bước từng bước một bức nàng.

.

.

.

.

.
Úc Kỳ nhìn Thủy Nhan im lặng, mặt hắn càng thêm lãnh khốc, đã từng ở cạnh nhau nhiều năm, đã từng hiểu rõ về nhau nhưng nữ tử trước mắt này càng lúc càng trở nên xa lạ.
Úc Kỳ đi ra khỏi phòng, vết nước màu đen trên mặt đất còn tản ra nhàn nhạt khói nhẹ.
※※※
Liễu rủ, gió nhẹ khẽ đưa, trong đình hóng mát có người đang buông quân cờ vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Diêu Kính Đồng nâng má, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn Diêm Bộc Hạo.
"Nghĩ không ra người lại đoạt được nàng, tâm tình của ngươi thật là tốt." Trong lời nói của Diêu Kính Đồng có cười nhạo.
Diêm Bộc Hạo hơi sửng sốt một chút, khóe miệng cười nhạt
"Chỉ là ta nghĩ muốn buông vài thứ, để cho mình không có mệt mỏi như vậy, tựa như ngươi nói, trong lòng ta có lẽ có nàng ấy." Diêm Bộc Hạo nhàn nhạt nói xong, nhưng câu nói có chút khẳng định.
Diêu Kính Đồng nhíu mày: "Ta cho rằng ngày ấy mang hoa Kapok cho ngươi, chính là ngay lúc đó ngươi muốn mạng của nàng."
Nụ cười nhạt của Diêm Bộc Hạo càng lúc càng rõ, trong lòng tính toán không muốn cùng Diêu Kính Đồng trò chuyện.
Đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện, trong con ngươi của hắn hiện lên một tia ôn nhu.
Thủy Nhan đi lên phía trước, hơi cúi người.
"Gia, phu nhân." Thủy Nhan cuối thấp đầu, không dám nhìn hai người trước mặt.
Diêu Kính Đồng nở một chút cười duyên, đột nhiên ngã vào lòng ngực của Diêm Bộc Hạo.
"Thân thể đã khỏe chưa?." Diêu Kính Đồng vừa hỏi vừa cười khanh khách.
"Cám ơn phu nhân quan tâm, nô tì đã tốt hơn nhiều." Thủy Nhan lại hạ thấp người nhưng ánh mắt vẫn như cũ không dám nâng lên.
"Ngươi vì sao không dám ngẩng đầu?" Diêu Kính Đồng nhẹ bĩu môi, nhìn biểu cảm trên mặt Diêm Bộc Hạo.
Thủy Nhan thở dài, ngẩng đầu, xem ra nàng sớm nghĩ đến một màn này.
Nhưng khi nhìn thấy vẫn là có chút khiến nàng đau đớn.

.

.

.

.

.

Đã từng ôn nhu ôm nàng trong ngực, hiện tại lại dây dưa với nữ nhân khác.
Diêm Bộc Hạo kéo tay Diêu Kính Đồng đang đặt ở trên người hắn, hắn đột nhiên đi đến trước mặt Thủy Nhan.
"Theo ta." Ngữ điệu lãnh ngạnh, nhưng có ôn nhu.
Thân mình Thủy Nhan cứng ngắc, nàng thật sự không hiểu, đúng ra sau ba ngày, nàng sẽ không thể gặp lại hắn, nhưng hắn lúc này.

.

.

.

.

.

.
Thủy Nhan lo lắng quay đầu nhìn phía Diêu Kính Đồng, lại thấy nàng ta một mặt hờ hững.
Diêm Bộc Hạo nắm tay Thủy Nhan, chậm rãi tiêu sái ra đình hóng mát, ảnh ngược hai người bọn họ in bóng dáng xuống mặt hồ trong suốt.
"Về sau ta sẽ đem cây liễu đổi đi, thay vào là hoa Kapok, ngươi cảm thấy thế nào?" Diêm Bộc Hạo nhìn Thủy Nhan hỏi.
Thủy Nhan hơi há mồm, mờ mịt không rõ.
"Hết thảy tùy gia thích." Thủy Nhan tất cung tất kính mở miệng.
Diêm Bộc Hạo cười cười, đột nhiên đem Thủy Nhan ôm vào trong ngực mình.
"Ta biết hiện tại suy nghĩ của ngươi muốn cái gì, ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được thả hắn đi, không cần phản bội ta." Diêm Bộc Hạo nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt có chút bất đắc dĩ.

(*)
(*) Ý là Thủy Nhân muốn biết Vương Gia đang ở đâu, Diêm Bộc Hạo sẽ trả lời.
Nghe được lời này càng thêm khiến Thủy Nhan hoang mang.
Diêm Bộc Hạo buông Thủy Nhan, ở bên tai nhẹ giọng nói.
Trên mặt Thủy Nhan xuất hiện hưng phấn, nhưng vẫn phòng bị nhìn Diêm Bộc Hạo.
"Lần này ta thật sự không có lừa ngươi, nhưng ngươi chỉ cần nhớ, nơi này của người phải có ta." Diêm Bộc Hạo giống như ngày ấy, đưa tay để lên ngực Thủy Nhan.
Thủy Nhan sửng sốt một chút.
"Lời Diêm gia là thật?" Thủy Nhan sốt ruột mở miệng nhưng trong lòng lại như thể muốn chạy đi chứng thực nơi mà Diêm Bộc Hạo nói ra.
"Ta sẽ không lừa ngươi, ngươi có thể đi xem." Diêm Bộc Hạo khẳng định.
Thủy Nhan nhếch miệng khẽ cười, đơn thuần đột nhiên xoay người rời đi.
Diêm Bộc Hạo nhìn bóng dáng Thủy Nhan chạy, khóe miệng của hắn dừng ý cười, mặt trở nên ngăm đen.
Hắn bây giờ là đang đánh cuộc, đánh cuộc xem Thủy Nhan có hay không để ý hắn, đánh cuộc xem trong lòng hắn có nàng hay không.
Thủy Nhan chạy ra hoa viên, nàng thở hổn hển, nhưng bước chân trước sau không ngừng chạy.
Bởi vì Diêm Bộc Hạo nói với nàng nơi ẩn thân của Vương gia, thậm chí để cho thị vệ để nàng chạy đến đây.
Nhưng mà khi Thủy Nhan chạy đến nơi, bước chân của nàng lại ngừng, nàng chần chừ.
Diêm Bộc Hạo lừa nàng nhiều lần như vậy, nàng thật sự nên tin tưởng hắn?
Thủy Nhan lắc đầu, trên mặt xuất hiện cười nhạo, bản thân thế nào vừa nghe gặp Vương gia liền rối loạn tâm trí? Không phải bị hắn lừa nhiều lần rồi sao?
Thủy Nhan lui trở về, lần này nàng sẽ không ngu dại nữa.
Nàng không tin, điều nàng muốn biết loại nam nhân máu lạnh như hắn sẽ nói cho nàng sao?
Xem ra ba ngày kia quả nhiên đã mê hoặc tâm trí nàng.
※※※
Nửa đêm tiếng vó ngựa kinh hồn, tiếng gào thét đau thương nhiễu loạn người đang ngủ say.
Diêu Kính Đồng nước mắt ràn rụa, trong tay nắm thật chặt bạch ngọc nhuộm máu, nàng ta từng bước đi đến thư phòng, trước mặt Diêm Bộc Hạo.
Diêm Bộc Hạo ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện kinh ngạc, nhưng khối bạch ngọc trong tay Diêu Kính Đồng đã cướp đi hô hấp của hắn.
"Quý Lăng Dương chạy đi, hắn thậm chí xông vào hoàng cung muốn.

.

.

.

.

.

Muốn mạng mẫu hậu và a tỷ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui