Giọng nói dần dần bay xa, sắc mặt mờ ảo, âm thanh oán trách, phảng phất hết thảy mọi chuyện chỉ là trong mộng.
Diêm Bộc Hạo nhìn gò má Thủy Nhan đỏ bừng, ánh mắt thản nhiên không cảm xúc.
Ngay tại thời điểm Diêu Kính Đồng càng thêm dùng sức, Diêm Bộc Hạo đột nhiên ra tay, kéo Diêu Kính Đồng vào trong lòng mình, xoay người một cái, hai người đều biến mất khỏi phòng.
Gió đêm lạnh lẽo, Thủy Nhan khó chịu ho khan, vừa rồi trong phòng còn tranh cãi ầm ĩ giờ đây trở nên yên tĩnh dị thường, tựa như mọi chuyện đều chưa hề xảy ra ngoại trừ cổ họng nàng đang đau đớn.
Thủy Nhan ổn định lại hô hấp của mình.
Lời nói vừa rồi của hai người bọn họ nàng không hiểu.
Trong lòng có chút nhói đau, không biết có phải bởi vì bản thân tránh được một mạng, hay là bởi vì hắn đảo mắt biến mất nhu tình, đổi thành thô bạo muốn mạng của nàng, hay là bởi vì Vương gia đã chạy thoát.
.
.
.
Bầu trời từ từ sáng lên, gió đêm lạnh lẽo không thể thổi tan mây đen cuối chân trời.
Ngày thứ hai mưa phùn lại nổi lên rả rích.
Diêm Bộc Hạo cùng Diêu Kính Đồng biến mất ở trước mặt Thủy Nhan, cũng không có xuất hiện tại trong phủ.
Trong phủ, bọn hạ nhân ai cũng không biết hai vị chủ tử đi đâu, nhưng sáng sớm, ánh mắt mọi người nhìn Thủy Nhan tựa hồ giận dữ, đêm qua tin tức chủ tử muốn giết nàng, mọi người đã biết được, muốn khiến những người này không hận nàng, phỏng chừng rất khó.
Tối hôm qua Diêm Bộc Hạo một thân trường bào màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng tưởng đã tận lực che giấu đau thương, làm như thế khiến cho Thủy Nhan vô pháp giải thoát.
Nếu hận Vương gia chạy trốn, hắn sẽ không…
Sở Nghệ Đường đi đến bên cạnh Thủy Nhan, trên mặt vẫn như cũ buồn cười.
“Ngươi muốn biết bọn họ đi chỗ nào không?” Trầm thấp mở miệng, thanh âm lãnh đạm khách khí, bởi vì theo ý hắn, Thủy Nhan cũng chỉ là người vô tội.
Thủy Nhan cười nhạt, hơi hạ thấp người, cố ý giữ khoảng cách, có lẽ ở trong này, ai cố ý nói chuyện cùng nàng, nhất định có mục đích.
“Bọn họ vội về hoàng cung để chịu tang.” Sở Nghệ Đường nhẹ nhàng mở miệng, muốn nhìn biểu cảm thú vị trên mặt của Thủy Nhan.
Thủy Nhan quả thật hơi kinh ngạc, giờ khắc này rốt cục nàng đã hiểu vì sao hắn và Diêu Kính Đồng một thân áo trắng giống nhau.
“Nhưng ngươi có biết, bọn họ vì sao vội về chịu tang không?” Sở Nghệ Đường mở miệng lần nữa.
“Bởi vì Vương gia của ngươi giết chết mẫu hậu và a tỷ của Diêm gia.
.
.
.
.
.
.
Hắn đem nỗi thù hận của nam nhi trả thù trên thân của nữ nhân, đáng nói qua năm nay, mẫu thân của Diêm gia sẽ rời khỏi hoàng cung, nhưng.
.
.
.
.
.
.
Vương gia của ngươi quyết diệt đường lui của họ.” Sở Nghệ Đường nói tới đây liền phẫn nộ.
Thủy Nhan chấn kinh hãi nhìn Sở Nghệ Đường, tựa hồ không thể tiêu hóa nổi lời hắn nói, trong đầu nàng xuất hiện một cảnh huyết tinh cùng với từ ngữ tàn nhẫn trong miệng của Sở Nghệ Đường, lại dường như nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Vương gia lúc bị bắt.
“Không tin? Chúng ta quả thật xem nhẹ Quý Lăng Dương, ngươi nói xem Diêm gia làm sao có thể không hận?” Sở Nghệ Đường bất đắc dĩ cười, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, ít nhất theo ý hắn ta, như vậy sẽ không bao giờ có người dùng thân nhân để áp chế được Diêm Bộc Hạo…
Tình thân, làm sao có thể nói buông là có thể buông.
.
.
.
.
.
.
.
Thủy Nhan tựa hồ đứng không vững, trong lòng hoàn toàn không thể tin được những gì đang nghe, ít nhất nàng cho rằng Vương gia chính trực khi nào lại trở nên.
.
.
.
.
.
.
Như vậy không có tình người, huyết tinh?
Thì ra đêm qua Diêm Bộc Hạo thô bạo, đêm qua hắn thù hận, chính là bởi vì mất đi người thân…
※※※
Ba ngày sau, ánh mặt trời khó khăn xuất hiện, Diêm Bộc Hạo một thân bụi đất đã trở lại, trên eo của hắn có thêm một khối ngọc màu trắng, sau khi trở về, hắn liền tự nhốt mình trong thư phòng, trên mặt mệt mỏi không hiện biểu cảm.
Thủy Nhan chần chừ gõ cửa, nhớ tới lời nói đêm đó, nàng tựa hồ có chút sợ hãi.
Trong phòng không có động tĩnh, nàng chần chừ mở cửa.
Diêm Bộc Hạo mệt mỏi nằm trên ghế thái sư, ánh mắt hẹp dài khép chặt.
Thủy Nhan chậm rãi bước tới gần hắn, nhìn vẻ mặt mệt mỏi kia, không biết vì sao trong lòng nàng lại trở nên đau lòng.
Kỳ thực nàng biết mình nên rời đi.
Thời điểm hắn về hoàng cung nàng nên trốn, không chút lưu luyến rời xa nơi này, bởi vì nàng biết, có lẽ thời điểm hắn mở to mắt lại muốn mạng của nàng.
Nhưng không biết vì sao nàng muốn lưu lại, muốn ở bên cạnh hắn, liền tính vì Vương gia tích đức cũng tốt, liền tính là bản thân bị hắn yêu thương mê hoặc cũng tốt, nàng muốn ở bên cạnh hắn, một loại cảm giác không thể giải thích, không nói nên lời.
Thủy Nhan cúi người nhìn vào khuôn mặt tuấn tú, vì hắn đắp chăn mỏng, đột nhiên nàng muốn vươn tay vuốt ve nếp nhăn trên khuôn mặt hắn.
Diêm Bộc Hạo đột nhiên mở mắt, trong mắt toàn là tơ máu, nhưng sau khi hắn nhìn thấy nàng, trên mặt thoáng chút kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, hắn quải thượng tà mị cười nhạo.
“Chẳng lẽ Quý Lăng Dương không cần ngươi, nên ngươi mới muốn tiếp tục ở tại chỗ này?” Diêm Bộc Hạo vươn tay, đem tay của Thủy Nhan hất ra, ngày đó hắn quả thật không hạ quyết tâm giết nàng, lại càng không nghĩ Diêu Kính Đồng muốn mạng của nàng, nhưng nàng tựa hồ khiêu chiến nhẫn nại của hắn?
Thủy nhan nhấp môi: “Ta không biết.
.
.
.
.
.
Vương gia lại.
.
.
.
.
.”
Thủy Nhan nói không được, nàng biết là Vương gia sai rồi, luân lý đạo đức đều không nên giận lây sang người khác, nhưng muốn nàng nói ra Vương gia làm sai, nàng thật sự không thể nói được.
Bên trong đôi đồng tử màu đen của Diêm Bộc Hạo có khắc họa hình ảnh Thủy Nhan đang áy náy.
Trên mặt Diêm Bộc Hạo cười nhạo càng sâu.
“Rốt cuộc ta cũng biết vì sao Quý Lăng Dương muốn bồi luyện ngươi giống như tiểu thư khuê các, thì ra ngươi quả thật.
.
.
.
.
.
.
Rất biết giả vờ vô tội.”
Thủy Nhan đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, lông mày nhỏ nhắn rối rắm nhưng hành động kia của nàng chỉ khiến cho Diêm Bộc Hạo càng thêm phiền chán.
“Diêm gia.
.
.
.
.
.
Ta thật sự không biết chuyện này.
.
.
.
.
.
Nếu Diêm gia mắng ta, có thể giải hận, nô tỳ nguyện quỳ nghe ngươi mắng.” Thủy Nhan nhàn nhạt mở miệng, mười năm nay, nàng thật sự không an ủi ai, nhưng thấy trên mặt hắn hận ý cùng mỏi mệt, lòng nàng dường như đau đớn.
Nàng sẽ vì Quý Lăng Dương đang ở bên ngoài hay vì nam nhân này mà đau lòng? Chẳng lẽ là vì ba ngày ân ái cùng hắn, là vì lời nói ôn nhu, đem cây liễu đổi thành hoa Kapok?.