Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

" Vừa rồi Chi mập lại tặng kẹo socola cho Ngũ Hoàng đấy."

" Thật sao? Sao tớ chẳng biết gì nhỉ? Lại bỏ qua chuyện hay rồi."

" Thật, vừa mới lúc nảy mà. Chi mập mang kẹo qua lớp cậu ấy liền bị cậu ấy vứt thẳng vào thùng rác đấy."

" Cũng chẳng lạ gì... Cậu ta không biết nhìn lại bản thân mình hay sao mà lại dám bám theo Ngũ Hoàng chứ?"

" Hotboy của trường mà chịu quen cô ta chắc tớ cũng xin lạy đấy."

" Hahaha... mà cũng hay thật đấy, tôi mà là cô ta thì sẽ phấn đấu thay đổi bản thân, trước kia cũng đâu đến nổi tệ hại đến vậy."

" Bởi mới nói, cứ như thế thì ai mà cần? Cô ta cũng chẳng giàu có như lúc trước, lại còn mập như heo thế kia..."

Tất cả những lời nói không hay ấy đều là nói về Ân Mẫn Chi, một cô gái mập mạp ôm trong mình một tình yêu màu hồng.

Ân Mẫn Chi sau khi bị từ chối thì buồn bã đi bộ về nhà bỏ cả việc học, ấy thế mà đi được nữa chừng thì trời lại mưa, mưa lại càng lúc càng to...


Ân Mẫn Chi đứng trân trân tại chỗ nhìn lên trời mặc kệ mưa tát thẳng vào mặt vào mắt, cô khóc nhưng cũng chẳng ai biết vì mọi người đang bận tìm chỗ trú mưa. Mọi người chạy qua chạy lại xung quanh cô những chẳng một ai quan tâm cô đang làm gì cả. Đúng thế, nếu bạn không đẹp thì đừng hồng mong có được sự quan tâm từ người khác.

" Cuộc sống của mình... vốn dĩ đâu như thế này!"

" Là do mình làm gì sai sao?"

" Mình cũng chưa từng làm hại bất kì một ai..."

" Không được, mình phải cố gắng..."

Ngay lúc này thì điện thọai trong tay cô lại rung lên là số của em trai cô - Ân Nhạc Huân

" Chị hai... ba, ba bị tai nạn giao thông khi đang trên đường giao hàng... Chị mau đến bệnh viện S đi, mẹ cũng ngất xĩu rồi em không biết phải thế nào cả."

Ân Mẫn Chi lại nhìn lên trời cười khổ, cô vừa tự an ủi bản thân chưa xong thì chuyện đau lòng lại tiếp tục đến. Rốt cuộc thì ông trời muốn cô phải sống thế nào đây?

Trước đây, ba của Ân Mẫn Chi - Ân Nhạc cũng được gọi là một trong những đại gia của cái đất Trung Quốc này. Và cuộc sống của cả hai chị em bọn họ chính là không cần suy nghĩ gì cả, thậm chí nếu không học thì tiền vẫn đủ sống vài kiếp người.

Thế nhưng, người tính cũng không bằng trời tính. Vì quá tin tưởng vào người bạn thân của mình mà Ân Nhạc bị đối phương hãm hại lừa hết sạch tài sản mặc kệ tình bạn hơn 10 năm kia, đá ông ra khỏi công ty do chính ông gầy dựng lên và còn bị tịch thu hết tất cả tài sản do mắc phải một số nợ lớn.

Cũng chính vì thế mà Ân Mẫn Chi rơi vào stress nặng, những người mà cô cho là bạn tốt giờ lại quay lưng với cô khiến cho cô nhìn thấy rõ bộ mặt thật của bọn họ.

Cô cũng từng là một cô gái xinh đẹp, nhưng học ngu. Ân Mẫn Chi cao 1m7, nặng cũng chỉ tầm 55kg, thân hình nóng bỏng vòng nào ra vòng nấy. Nhưng sau khi bị stress thì cô đột nhiên lại ăn rất nhiều vì một người bạn của cô bảo:" khi áp lực thì hãy ăn thật nhiều đồ ngọt sẽ khiến cho tâm trạng trở nên tốt hơn".

Và kết quả là Ân Mẫn Chi tăng một phát trong vòng 1 năm tăng thêm 50kg, mập đến mức người khác càng thêm không muốn đến gần. Nam thần mà cô muốn theo đuổi cũng tự nhiên mà tránh mặt cô mặc dù trước đó mối quan hệ của cô và Ngũ Hoàng tiến triển rất tốt...

" Cho hỏi bệnh nhân Ân Nhạc vừa mới được chuyển vô đang ở đâu vậy ạ?"_ Ân Mẫn Chi thân mình ướt nhem nhếch nhát đi vào bệnh viện, cũng may đây chính là bệnh viện ở nơi khác cô chắc chắn khó có thể bước vào.

" Ân Nhạc? Tình trạng bệnh nhân mất máu quá nhiều nên đang được cấp cứu, người nhà bệnh nhân lên lầu 5 rẽ trái."


" À, cảm ơn cô."

Ân Mẫn Chi đi về hướng thang máy, đúng lúc thang máy mở cửa ra, có bốn người đi vào trong là 2 nam và 2 nữ nên chỗ vẫn còn nhiều. Vậy mà khi Ân Mẫn Chi bước vào thang máy lại kêu lên thông báo là quá tải khiến cho cô tối sầm mặt định bước ra ngoài thì có một giọng nói vang lên.

" Chắc cô đang gấp mà đúng không? Tôi nhường cho cô đi trước nhé?"_ Một nữ bác sĩ với giọng nói khá trầm tính đứng phía sau cô, nói xong thì nữ bác sĩ ấy lách lên đi ra ngoài.

Ân Mẫn Chi nhìn nữ bác sĩ mà ngây người, thần tiên tỷ tỷ nào đây? Lại xinh đẹp và tốt bụng như thế?

" Cảm... cảm ơn bác sĩ..."_ Ân Mẫn Chi ngập ngừng lên tiếng.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

" Không có gì."_ Nữ bác sĩ mĩm cười với cô.

Sau đó thang máy đi lên, cánh cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy Ân Nhạc Huân đang ngồi đợi trước phòng cấp cứu.

" Huân Huân..."

" Chị hai..."_ Ân Nhạc Huân khác với cô, sau biến cố xảy ra liền trở nên vô cùng ốm, chẳng khác gì da bọc xương cả.

" Sao rồi? Ba đã vào trong đó bao lâu rồi?"_Ân Mẫn Chi đi tới gần cửa kính nhìn thử xem nhưng cũng chẳng thấy gì.


" Bây giờ thì cũng gần 3 tiếng rồi... Nhưng... lúc nảy bác sĩ có nói, do ba được đưa đến bệnh viện khá trễ cộng với mất máu quá nhiều... E rằng..."_ Ân Nhạc Huân u sầu nói nhưng lại nghẹn ở cỗ họng vô cùng khó chịu, cậu sợ mọi chuyện sẽ xảy ra như những gì cậu nghĩ.

" Em không được nghĩ bậy, ba chắc chắn sẽ không sao đâu."_ Ân Mẫn Chi cũng đau lòng không kém.

" Nhưng... chúng ta, chúng ta thì làm gì có khả năng trả tiền viện phí đây chị?"

"... Chị sẽ nghĩ cách..."

" Còn mẹ? Mẹ đâu rồi?"_ Ân Mẫn Chi nhìn quanh không thấy mẹ đâu cả.

" Lúc nãy mẹ ngất xĩu nên được đưa đi truyền nước biển rồi."

Cả hai cùng nhau ngồi chờ, sau hơn 2 tiếng thì bác sĩ cũng bước ra và thông báo rằng cứu được nhưng ba của bọn họ sẽ phải sống thực vật cả đời...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận