Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân

Nhất Dật trở về phòng cũng đã gần 45 phút sau. Mở cửa ra thì thấy phòng tối om, đèn đều tắt hết, rèm cửa màu tối cũng được kéo lại cả. Ánh sáng duy nhất phát ra là từ màn hình lớn, thấy Mẫn Chi ngồi co chân một góc thì anh cũng hiểu được phần nào.

" Các cậu xem phim kinh dị à?"_ Nhất Dật đi tới.

" Ừ, không đáng sợ lắm."_ Hạc Thần chóng cằm chăm chú nhìn người phụ nữ đang từng bước đi lên lầu.

" Sao trông Mẫn Chi sợ vậy? Các cậu cũng để ý con gái nhà người ta một chút chứ!"_ Nhất Dật nhìn gương mặt không còn giọt máu nào của cô thì thấy buồn cười.

" Cậu sợ à?"_ Hạc Thần quay sang nhìn cô.

" Ai mà sợ!"_ Mẫn Chi quay ngoắc qua lườm anh dù hai chân đều co lên hết rồi.

Nhất Dật đi về phía giường ngủ, Thương Tinh ngủ rất ngon dù lâu lâu vẫn nghe Mẫn Chi la hét nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Anh vừa đặt túi thuốc lên bàn thì Thương Tinh mở mắt dậy nhìn anh.

" Dậy rồi à?"_ Nhất Dật.

" Ừm~, hơi ồn."_ Thương Tinh trở mình, vùi mặt vào trong chăn giọng ngáy ngủ nói. Hành động này khiến cho Nhất Dật bật cười cũng khá lâu rồi anh chưa thấy cảnh này.

" Mọi người đang xem kinh dị đấy, chắc Mẫn Chi sợ nên mới la."_ Nhất Dật đi tới mở vali ra lựa đồ đi tắm.

" Hửm? Mấy giờ rồi?"_ Thương Tinh mắt nhắm mắt mở hỏi.

" Gần 5 giờ chiều rồi."

" Mới 5 giờ mà xem phim kinh dị à?"_ Phim kinh dị phải xem vào buổi tối mới hay chứ.

Nhất Dật nhún vai đi về phía nhà tắm.


" Cậu ta mua gì ấy nhỉ?"_ Bạch Thương Tinh ngồi dậy nhìn về phía bàn nhỏ cạnh giường.

" Thuốc? Mua cho mình à?"

" Uầy… Chắc là mua cho nhỏ kia."

" Chi Chi à? Cậu xem xong chưa?"_ Thương Tinh leo xuống giường đi về phía ghế sofa lớn. Đúng lúc, trên tivi chiếu một cô gái bất thình lình xuất hiện làm cho Mẫn Chi giật mình hét toán cả lên. 3 người còn lại cũng vì vậy làm cho giật mình theo.

" Hét lớn như vậy không tốt cho cổ họng đâu đấy."_ Ngũ Hoàng nhìn Mẫn Chi

" Hmm, tại nhỏ đó tự nhiên lại nhảy ra chứ bộ."_ Mẫn Chi bĩu môi.

" Cũng chiều rồi đó… Chúng ta về phòng chuẩn bị cho tối nay đi. Khuya lại lên đây xem tiếp."_ Thương Tinh

Cả hai vừa vào thang máy Mẫn Chi liền nói " Tối nay tớ không lên đâu, phim đó đáng sợ lắm. Con nhỏ đó cứ nhảy ra nhảy vào như bị bệnh ấy". Câu nói ấy liền chọc cho Bạch Thương Tinh bật cười, ma mà cậu ấy bảo nhảy ra nhảy vào là sao trời, người ta là đi hù ma mà…

" Cạch."

Cửa mở ra, hai người nhìn thấy Hân Chi ngồi đó trang điểm cũng đã thay một chiếc váy dài màu trắng.

" Thương Tinh với Mẫn Chi về phòng rồi à?"_ Nhất Dật bước từ trong nhà tắm ra, quần áo đi biển cũng vô cùng đơn giản nhưng rất phong cách.

" Ừ."

" Tớ không biết Hân Chi lại quay về đây với mục đích gì… nhưng tớ không hy vọng cậu sẽ quay về bên cậu ấy đâu."_ Nhất Dật ngồi xuống ghế sofa nghiêm túc nói, là một trong những người từng chứng kiến nên anh không muốn bạn mình lại một lần nữa đi vào vết xe đỗ ấy.


" … "_ Hạc Thần im lặng không nói gì, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trước khi quay về quá khứ, anh đã cũng gặp lại Hân Chi rồi. Mọi chuyện xảy ra đều y hệt của tương lai, nhưng điều khiến anh vẫn không thể hiểu được chính là tại sao Hân Chi lại lừa gạt tình cảm của anh như thế rồi lại một mực muốn quay lại…

" Chúng ta đều biết Hân Chi là người thế nào mà… Chỉ mong cậu ấy không làm hại đến ai thôi."_ Ngũ Hoàng tựa lưng anh hiểu Hân Chi trong suốt thời gian làm bạn với cô.

Nhượt Hân Chi chính là người sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, cô ấy sẳn sàng làm mọi việc để đạt được mục đích cho dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản cô được. Mà hiện tại cô lại một mực muốn có được Hạc Thần như vậy… Chỉ sợ Nhượt Hân Chi gây khó dễ cho Ân Mẫn Chi mà thôi vì theo suy nghĩ của cô, sự xuất hiện của Mẫn Chi đã khiến cho mọi người dần không còn như trước với cô nữa.

Dù biết tính cách Hân Chi như vậy nhưng họ vẫn xem cô là bạn tốt, suy cho cùng thì cô cũng chưa làm gì tổn hại quá nhiều đến họ. Đây chính là sự dung túng của tình bạn. Nhưng sau việc cô làm với Hạc Thần thì suy nghĩ của họ về cô cũng đã thay đổi khá nhiều.

" Yên tâm, sẽ không ai có thể làm gì đến những người bên cạnh tớ đâu!"

Tầm 6h thì mọi người đều tập trung ra biển tiếp, ngày thường thì ở đây rất đông người nhưng ba của Hạc Thần đã bao luôn cả bãi biển để tất cả học sinh có thể vui chơi thoải mái.

Ở giữa thì các giáo viên nam đang xếp củi khô lên tạo thành một hình kim tự tháp nhỏ, tất cả học sinh sẽ ngồi thành vòng tròn lớn xung quanh chỗ đó.

" Lời đầu tiên thì thầy muốn nói chính là cảm ơn tất cả các bạn học sinh đã tham gia chuyến đi chơi này, để chúng ta có những kỉ niệm đáng nhớ với nhau."

" Và hơn hết là mong các em vui vẻ, cố gắng học tập thật tốt và…"

Một vị thầy giáo trả tuổi đứng ở giữa cầm micro nói.

" Gió mạnh thế này đốt lửa trại được không vậy?"_ Thương Tinh khẽ rùng mình, ngồi một chút thì không sao ngồi lâu liền thấy lạnh, hơn nữa gió cứ thổi vù vù thế này…

" Yên tâm, khi nào gió nhẹ lại mới đốt."_ Nhất Dật


" Thương Tinh này… tớ có cảm giác cô bạn phía đối diện cứ nhìn chằm chằm vào cậu á."_ Mẫn Chi chọt chọt cánh tay cô.

Bạch Thương Tinh cũng theo ánh mắt mà nhìn lên, liền nhận ra là ai.

" Này, tránh xa bà ra một chút."_ Thương Tinh quay ngoắc sang lườm Nhất Dật khiến cho anh khó hiểu.

" Lại giỡ chứng gì vậy? Đột nhiên nóng giận là thế nào?"_ Nhất Dật

" Người yêu bé nhỏ của cậu đang nhìn tớ kia kìa, người tớ sắp thủng đến nơi rồi."_ Vẫn chưa hết lườm.

" Người yêu?"_ Nhất Dật không hiểu đưa mắt nhìn một vòng mới nhận ra Dung Huyền Phương đang ngồi ở phía đối diện.

" Yên tâm, thoải mái đi tớ chia tay rồi."

" Chỉ cần cậu cách xa tớ một chút, tớ đây liền cảm thấy thoải mái."_ Thương Tinh cười nhắm cả hai mắt lại nói xong liền quay ngoắc chỗ khác thu lại nụ cười.

"? "

Ân Mẫn Chi cũng đã nhìn thấy Dương Nhượt Vân và Nhượt Hân Chi đang ngồi cùng nhau, Nhượt Vân còn đang kể chuyện cho cô ấy nghe. Mối quan hệ giữa hai người này… từ bao giờ lại tốt như thế?

" Nhìn gì vậy?"_ Hạc Thần

" À… không có gì."_ Mẫn Chi khẽ xoa mình, đột nhiên lại cảm thấy hơi rùng mình. Điềm gì đây?

" Hửm? Cậu thấy lạnh sao?"

" Một chút… Tớ có cảm giác xấu, không biết có ai đang nói xấu tớ không nhỉ?"_ Nhìn ngó xung quanh.

" Cậu ngốc quá! Làm gì có ai nói xấu cậu chứ? Do gió thổi mạnh quá thôi."_ Hạc Thần cốc đầu cô một cái, hiện tại thì đang không mang theo áo khoác thật là muốn khoác lên cho cô gái này mà.


" Sao cậu đánh tớ chứ?"_ Ân Mẫn Chi xoa xoa trán chu môi nói.

Cũng may Hạc Thần đã biết kiềm chế lại lực tay rồi nên không thấy đau lắm.

" Này Mẫn Chi, cậu xem ở đây cậu vừa mắt ai. Nói tớ, tớ giúp cậu."_ Nhất Dật gọi với qua, liền nhận ngay ánh mắt khó hiểu của Hạc Thần và Ngũ Hoàng.

"? "_ Hạc Thần / Ngũ Hoàng

" Sao cậu không hỏi tớ này."_ Thương Tinh

" Gu cậu cao sang vậy làm gì có ai đáp ứng nổi? Với cả có thì người ta cũng không dám…"_ Chưa nói xong đã bị cô vả một phát vào mặt. Nhất Dật đáng thương ôm lấy mặt mình.

" Haha cậu lo cho bản thân mình đi, tớ hiện tại không muốn yêu đương đâu."_ Mẫn Chi bật cười, nhìn qua một vòng nãy giờ cũng không thấy nam nhân nào nổi bậc bằng ba người bạn này.

" Chẳng phải lúc trước cậu thích…"_ Lời của Hạc Thần chưa nói hết đã bị Mẫn Chi bịt mồm lại trừng mắt nhìn anh.

" Hửm?"_ Ngũ Hoàng

" Trước kia?"_ Thương Tinh cũng quay sang ngạc nhiên nhìn hai người.

" Trước kia cậu thích ai sao?"_ Nhất Dật

" Tớ… tớ làm gì có. Hạc Thần nói điên ấy, cậu ta bị trúng gió độc rồi."_ Mẫn Chi vỗ vỗ vai anh một cách mạnh mẽ cười gượng nói.

" Ồ "

" Tớ đang giữ bí mật của cậu đó nha!!"_ Hạc Thần nói nhỏ vào tai cô, khiến cho cô không khỏi rùng mình.

" Cậu có tin tớ triệt sản cậu không?"_ Mẫn Chi nghiến răng nhìn anh, gằn từn chữ một. Vậy mà Hạc Thần lại như bị chọc trúng huyệt cười, cười vui vẻ, cười lố lăng, cười mất nết, cười không chừa tí hình tượng nào.

"? "_ Mẫn Chi và mọi người xung quanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận