Hội nghị giải tán, tối ngày 15 tháng năm âm lịch. Bên trong doanh trướng bờ Nam là một mảng khẩn trương,hồi hộp, vì ba vị Hoàng họ Trần sẽ gặp vị Vương họ Trần để quyết định xem ai à ứng cử viên. Và không có gì bất ngờ vị "học sinh trước khi đi thi biết được đề bài" biết luô cả " đáp án " đã dành thắng lợi tuyệt đối. Quan phen chất vấn công khai và nêu những mục tiêu tương lai hắn đều được văn võ bá quan và Nguyên Hãn đánh giá rất cao. Thực ra Nguyên Hãn cũng rất có thiện cảm với vị Trùng Quang đế tuẫn tiết tự sát không để giặc Minh làm nhục này, một người khá cứng như vậy làm hoàng đế chắc không đến nỗi Hoang đàn quá. Nguyên Hãn biết thừa bên phe Trần sẽ thắng vì nhà Hồ đã quá mất lòng dân nên nếu chưng cầu dân ý thì trăm phân trăm Quý Khoáng sẽ lên ngôi. Cái bài đưa đẩy chính trị tỏ ra mình công bằng thôi chú cuối cùng thì Hoàng đế đại Việt là do hắn chọn đấy.
Ngày 15 tháng 7 là ngày hai bên đưa ra ứng cử viên, bất ngờ là bên bờ bắc đưa ra Hồ Nguyên Trừng đang bị trói gô, sau khi cởi trói hắn lại định tự vẫn thì Hồ Hán Thương quỳ xuống mà nói " Giờ ca là cả hi vọng của văn võ bá quan đại Ngu, huynh mà tự lại là phụ lòng bao người, hơn nữa phụ thân đâu chết mà chỉ nhốt lại sau này việc xong quỳ xuống tạ tội với ngài, ngài muốn đánh muốn giết là tùy". Thế là hai nhân vật phong vân nhất trên đất đại Việt tiến hành công việc du hành tiếp xúc cử tri của mình, và họ trở thành khuôn mẫu cho bao nhiêu thế hệ cử chi quan lại các cấp sau này. Nguyên Hãn để lại 20 học sĩ mớ thu nạp và hai vạn quân ỏ lại đảm bảo quá trình bỏ phiếu công bằng còn hắn đếch quan tâm chuyện đại Việt nữa mà phải bò về nhà, ở nhà đã chế ra kinh khí cầu, sẽ có thằng tai nạn mà chết.... phải zọt nhanh.