̣p gỡ trên thảo nguyên
Lại nói về Nguyên Hãn giờ đây hắn sắp chết cóng rồi, cả lữ đoàn 5000 người của hắn cũng vậy. Đã 20 tháng 10 rồi thời tiết vào đầu mùa đông của thảo nguyên quá khắc nghiệt với người phương Nam. Lữ đoàn đã gặp một số bộ lạc trên đường đi và đổi được rất nhiều da thú chỉ với 20 khẩu súng kíp đời đầu của quân Nam Minh. Dân du mục quá mê mẩn với đồ chơi thần thánh này, chỉ với 20 khẩu súng đã đổi được 5000 tấm da ngựa, dê và bò. Mặc kệ mùi hôi chưa qua xử lý ngâm tẩm họ khoác hết lên người. Đã hơn một tuần xuất phát đi vương đình thảo nguyên rồi, theo tính toán của Trần Đốn thì khoảng hai ngày nữa sẽ đến nơi. Đường đi cực ký thuận lợi vì có 1000 binh dân du mục chính hãng trong đó Trần Đốn xưa kia cũng là một thiên hộ có tiếng có số ở thảo nguyên.
Nguyên Hãn quyết định dừng lại cắm trại cho Trần Đốn làm xứ giả đến Vương đình trước. Nhưng sự việc lại không như mong muốn, ngay khi vừa dựng xong lều trại thì có thám báo chạy vào báo tin rằng bốn hướng đều có kỵ binh thảo nguyên bao vây, binh lực trên 2 vạn.
Lập tức quân Nam Việt dàn trận lên ngựa chuẩn bị chiến đấu. Nguyên Hãn đến đây với thiện chí nhưng người thảo nguyên rất ngu hiểm, họ yêu bạo lực và đam mê chiến đấu thế nên rất có thể họ sẽ tấn công bất chấp lý do, nếu không chuẩn bị sẽ rất thiệt hại.
Từ đường chân trời đã có bóng người ngựa nhấp nhoáng tốc độ tiến tới của họ thật nhanh. Năm nghìn nhân mã Nam việt xếp thành vòng tròn quay nòng súng ra ngoài, khi ước lượng khoảng cách của hai phe khoảng gần 2km thì Nguyên Hãn ra lệnh nổ súng bằng súng trường mới tầm xa 1500m, sau đó thay bằng súng côn xoay chuẩn bị chiến đấu nếu quân thảo nguyên vẫn muốn tấn công. Vì đạn tầm xa 1500m nên Nguyên Hãn chỉ muốn cảnh báo giữ khoảng cách mà không sợ gây ngộ thương.
Hiệu quả rất rõ ràng, đạn tới tấp lao xuống đất ở trước ngay chân ngựa khoảng cách quá xa, quân địch còn chưa rõ mặt thì đạn đã đến cái này quá khủng bố, kỵ binh du mục thoáng phóng ngựa thêm 500m thì dừng lại mà hoảng hồn. Họ bắt buộc phải đi thêm 500m mới có thể dừng bởi vì phía sau vẫn có kỵ binh lao lên đấy, thế nên nếu dừng đột ngột sẽ có tai nạn. Một đội kỵ binh gần 6000 nhân mà chỉ cần 500m đà có thể dừng hoàn toàn thì quả là rất tinh nhuệ. Bây giờ thế cuộc là hai bên gườm gườm nhìn nhau không bên nào xuất kích.
Từ xa phía quân Nam Việt có một kỵ sĩ cưỡi ngựa tiến về phía quân Vương Đình thảo nguyên, hắn chính là Trần Đốn lúc này hắn ra mặt là hợp lý nhất. Năm kỵ binh từ quân thảo nguyên cũng phi ngựa xông ra đón đầu, thế nhưng gặp nhau không phải bịn đao mà là những cái ôm, từ xa chỉ thấy Trần Đốn hô lớn rồi nhảy xuống ngựa, bên thảo nguyên quân cũng vậy, hai người chạy đến ôm trầm lấy nhau cười ha ha.
Tiếp theo Trần Đốn được đưa tới trước người lãnh đạo đội quân này.
-Ồ công chúa điện hạ, đã lâu không gặp, xin đất mẹ thảo nguyên mang đến may mắn cho người.
-Là Khả Đốn thúc thúc sao, người không phải đã về với cao thiên trong trận công thành Đại Đồng năm ngoái sao.
Vị được gọi là công chúa này ước chừng cũng chỉ mười lăm, mười sáu thôi nước da không được trắng lắm, nhưng khuôn mặt lại là đại mĩ nhân bại hoại chính cống a. Mắt hơi xếch một chút kiểu người thảo nguyên, mũi nhỏ dọc dừa, khuôn mặt trái xoan, nàng không cao lắm, mặc áo da chẽn hông đeo loan đao, trông anh khí bừng bừng.
-Bẩm công chúa, năm trước đúng là bị thương rồi quân Hán bắt làm nô lệ, may có Nam Việt Vương cứu vớt nay ta đang là tướng quân thống lĩnh 1 vạn kỵ mã của ngài. Quân đội bên kia là Nam Việt Vương mang tới.
Trần Đốn không nhanh không chậm đạo.
Thế nhưng hay rồi, tất cả thị vệ xung quanh nàng công chúa đồng loạt rút đao chỉ về phía Trần Đốn. Công chúa thì tức giận đến mặt đỏ bừng, mắt xinh trợn ngược:
-Ngươi dám phản bội thảo nguyên, nay còn giúp kẻ ngoài dẫn quân tấn công Vương Đình, trà đạp đất mẹ đã sinh dưỡng ngươi, người đâu lôi thằng này ra chém, chuẩn bị quân xung kích đánh tan quân địch.
Hai thị về xông vào đè Trần Đốn quỳ xuống chuẩn bị lôi ra ngoài, Trần Đốn cười khổ, người thảo nguyên cái gì cũng tốt có cái là làm việc gì cũng không bao giờ dùng đầu suy nghĩ, tấn công Vương Đình mà mang có một nhúm quân như vậy sao? Ở nhiều với Nam Việt quốc, nhất là vừa tân chính xong hắn hiểu rõ sức mạnh trí não cao hơn cơ bắp nhiều. Lần này hắn về cũng là giúp Vương Đình thảo nguyên, lần này không đánh được Nam Minh chắc chắn Dương Lăng sẽ chĩa mũi dùi qua Thảo Nguyên rồi, với vũ khí mới của Dương Lăng mà thảo nguyên vẫn giữ cách đánh như cũ thì ngày tàn của họ đã đến rồi.
-Công chúa chậm đã, Vương gia không ngại xa xôi đến đây là để kết minh, giúp đỡ vương đình. Giờ đây quân hán có hỏa thương bắn hơn 500m, súng thần công bắn xa cả Km nếu người thảo nguyên không biết mà công vào thì chỉ có chết mà thôi. Nay Vương Gia không ngại nguy hiểm đánh xuyên từ đại hải đến thảo nguyên, mang theo 1 vạn hỏa thương để giúp thảo nguyên công Hán tộc. Ngài không nghe trước sau mà quyết định sằng nhăng vậy sao.
Trần Đốn hắn cũng chả nể nang mà mắng thẳng, giờ hắn là Nam tước, thiếu tướng của Nam Việt quốc hùng mạnh đấy.