Nghe đến năm vạn súng uy lực như vậy Nhan Bá và Hỏa Sư tái mặt, trong lòng nghĩ rút quân bề cho nhanh. Đùa à nếu 5 vạn quân ấy dàn hàng mà bắn thì 10 vạn kỵ binh chưa đến nơi đã đi gặp Cao Thiên hết mẹ rồi. Thấy hai người tái mặt Nguyên Hãn cười thầm, tự nâng cao tầm quan trọng của bản thân là điều kiện tiên quyết để đàm phán.
-Hai vị không phải lo quá không phải có ta sao. Với lại giờ này Nam Bắc Minh đang đánh nhau túi bụi, biên quân không có mấy súng ống đâu. Với lại ta đã âm thầm chiếm khẩu Hồ Phi các vị cứ nhập nội cướp bóc một hồi rồi rút là được có sao đâu.
-Cảm ơn vương gia đã mang súng đến hỗ trợ chúng ta nguyện lấy tất cả những gì quý giá nhất ra để đổi cùng vương gia, thế nhưng một vạn hỏa thương thì không đủ a, chúng ta xa nhau vạn dặm về sau muốn mua thêm của vương gia thật là khó khăn.
-Đúng bộ lạc chúng ta cũng nguyện trả giá những gì tốt nhất để đổi hỏa thương --- lèo nhèo bên cạnh Hỏa Sư cũng chen mồm vào.
Nguyên Hãn cau mày, quả thật hắn chỉ muốn làm ăn lần này thôi rồi quất ngựa truy phong, quân số của hắn có hạn tăng đến 20 vạn là hết cỡ, mất cân bằng dân số rồi. Mà chả nhẽ hai mươi vạn quân này hắn trang bị mỗi người hai ngựa, riêng mộ vạn khẩu súng này it nhất hắn cũng kiếm về 20 vạn chiến mã. Thêm nữa cũng không có chỗ dùng. Thế nhưng nghĩ lại hắn thấy không ổn, nếu mặc kệ thảo nguyên Dương Lăng thừa sức chiếm lấy, sau đó lấy kỵ binh mông cổ trang bị súng đánh phương Nam, mà Nam Minh mất thì Nguyên Hãn lộ ra ngay trước mắt Dương Lăng, hắn không bị làm thịt mới lạ. Tính ra thì thảo nguyên lại quá trọng yếu rồi. Thế nhưng làm ăn với thảo nguyên thì hắn được cái gì, chả nhẽ viện trợ không hoàn lại, dê bò mà vận chuyển được về cũng quá tội. Da cũng thỉ cần chừng mực thôi, mang nhiều về chả dùng thì thối a. Thảo nguyên lại chả có khoáng sản gì ngoài gia súc..... hắn bóp chán suy nghĩ xem có thể vắt ra được gì của thảo nguyên mà có lợi cho hắn đây.
Thấy Nguyên Hãn đăm chiêu suy nghĩ,vò đầu bứt trán hai con gấu xa mạc mặt xanh lét lặng im theo dõi từng động tác nhỏ của hắn nhằm tìm câu trả lời.
Bỗng nhiên Nguyên Hãn bật dậy cười vang, cả vũ hội tưng bừng vì tiếng cười của hắn mà đứng hình. Hai con gấu thấy vậy cũng thở phào một hơi, người không sợ bị lợi dụng mà sợ nhất là không hề có giá trị để lợi dụng.
-Chuyện hợp tác lâu dài thì phải rồi, ta không những cung cấp súng tầm bắn xa hơn tức là 750m mà còn cung cấp pháo cho các vị, nó có thể bắn xa 5 km, một phát. Có thể phá luôn cửa thành Đại Đồng, các vị thấy sao? Còn vận chuyển ra sao ư, tốt nhất các vị nên khách khí với Triều Tiên hơn, đừng đánh cướp họ nữa vì sau này các vị còn phải nhờ họ vận chuyển đồ đấy ha ha.... ta thôn qua đường Triều tiên buôn bán với các vị.
Nguyên Hãn cười ha ha mà đáp, đúng vậy chỉ cần hắn cung cấp đủ súng ống cho Triều Tiên thì nơi này tựu độc lập không phải nghe lời Hán tộc nữa, mà trở thành nghe lời hắn, người cung cấp vũ khí cho họ. Tất nhiên không phải cho không, móc tài nguyên ra mà đổi, sắt, đồng, chì và cả nhân sâm.... ý quên cả mấy em hàn quốc nữa.
-Hay, hay.... sang năm mới anh em ta mang 1 vạn bò dê qua mừng năm mới quốc Vương Triều tiên nhỉ, bọn lỏi nhát gan này không ngờ coa ngày được chúng ta tôn trọng đấy ha ha. Mà sao chúng ta không chiếm luôn Triều tiên vậy buôn bán với Vương Gia có phải thuận tiện không.
Hỏa Sư bên cạnh gật gù chí phải, chiếm mẹ luôn Triều tiên có phải xong không lễ nghi làm gì cho mệt.
-Ấy không được, Triều Tiên bây giờ là tiểu đệ của Nam Việt chúng ta và nhận được bảo hộ, không đánh được, không đánh được... mà trái lại các vị còn phải giúp đỡ họ khi Triều Tiên bị Bắc Minh công phạt.
Nói đến thế thì xong rồi, Triều Tiên mà là tiểu đệ của Nam Việt thì bố bảo mông cổ không dám đụng vào. Chuyện bàn về giá cả thì một vạn súng kíp lần này đổi về 5 vạn chiến mã loại tốt nhất nửa đực nửa cái, trâu bò 7 vạn con, da mười vạn tấm. Ngoài ra việc khai thác tài nguyên của vùng đất rộng lớn này cũng được Nguyên Hãn mách bảo cho họ. Hai nguồn tài nguyên cao cấp của họ chính là... phân và nước tiểu của cả người và động vật. Lúc đầu mới nghe Hai con gấu thảo nguyên tưởng bị đùa cợt, nhưng khi biết được công dụng của chúng thì bật ngửa ra mà thổn thức, “ phân và nước tiểu” quý giá thật sự.
Nước tiểu chưng lên sẽ thu được photpho, phân đào hầm chôn 2 đến ba tháng thì phía trên có thể làm phân bón, còn đất lót phía dưới có thể thu được tiền chất của thuốc nổ. Cái này Nam Việt đều cần, mà thảo nguyên rộng lớn thì sức sản xuất là vô hạn. Thế nên sau cuộc gặp lịch sử này thảo nguyên có một ngành nghề mới là nhặt phân tươi để ủ, chứ không phải như trước đây dùng phân khô để đốt. Mỗi con gia súc lại được buộc thêm túi da chỗ ấy để hứng nước tiểu nơi chung là công việc hái ra tiền đấy.