Ngược Về Thời Minh

Song, ngược lại, khi dân tộc du mục quan ngoại khó mà qua được mùa đông, thì sẽ đổ những khó khăn trong sinh tồn và mâu thuẫn nội bộ lên đầu người Hán, vẫn sẽ đến xâm lược biên giới, cướp lấy dân chúng, vòng chiến tranh lẩn quẩn này trước sau không thể phá giải được.

Dương Lăng đứng ngây ngốc trên tường thành quan ải hồi lâu, lúc này mới thở dài một tiếng, lặng lẽ đi xuống thành.

Một tin tức bắt đầu được truyền ra ngoài. Uy Quốc Công Dương Lăng nhận hoàng mệnh tiêu diệt phản tặc Bạch Y Quân, đóng quân ở dịch trạm Tỉnh Kính. Giáo chủ Di Lặc Lý Phúc Đạt dùng tên giả Trương Dần ẩn tích trong quân đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Thái Nguyên Vệ mưu phản, nhân đêm bất ngờ tập kích đại doanh đóng ở Tỉnh Kính, tổn thương nặng nề quan binh giữ quan. Uy Quốc Công Dương Lăng dưới sự yểm hộ của ba nghìn Thiết vệ đẫm máu thoát thân, ba nghìn binh lính toàn bộ hi sinh vì nước.

Trọng địa Kinh kỳ, mấy vạn dân đoàn mưu phản, tấn công trọng địa quân trấn, tình hình vô cùng nghiêm trọng, Uy Quốc Công Dương Lăng vội điều động Biên quân, Vệ quân xung quanh cùng nhau tiêu diệt Tà giáo. Di Lặc giáo bị toàn diệt trong loạn quân, giáo chủ Di Lặc trúng bảy thương hai đao ba tiễn, kiệt sức bị loạn đao phân thây. Bạch Y Quân ở núi Thái Hành thừa loạn bỏ trốn, dọc theo Nhạn Môn, Võ Ninh, Thiên Đầu chém giết Tây Quân để xuất quan, vượt qua biên cương Du Lâm, Vân Xuyên chạy vào trong thảo nguyên mênh mông.

Thái Ninh Vệ, quan ngoại Đại Ninh, trong một chiếc lều Mông Cổ, Thành Khởi Vận vừa mới đốt xong một lá thư dưới ngọn nến, A Đức Ny ngồi bên cạnh đang học theo người Mông Cổ ăn một cái đùi dê tươi ngon mỡ màng, nàng mặc trang phục của nữ nhân Mông Cổ nhưng lại không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ mang theo mấy phần anh khí của nàng.

A Đức Ny thấy Thành Khởi Vận xem thư xong rồi, dáng vẻ đưa tay chống cằm ra chiều suy nghĩ, liền không nén được hỏi: -Trong thư Dương nói gì?

Thành Khởi Vận nửa cười nửa không nhìn nàng ấy, nói: -Hắn còn có thể nói gì chứ? Nói nữ nhân thôi.

Ánh mắt của A Đức Ny lập tức sáng bừng, hai má cũng đỏ ửng, nàng thẹn thùng e lệ nói: -Hắnhắn nhắc tới ta sao?

-Nhắc tới nha, bảo ngươi bớt ăn thịt dê lại, để tránh cho bộ ngực càng ngày càng lớn, không cẩn thận làm hắn phiền chết.

A Đức Ny vừa nghe thì lập tức đỏ mặt, bộ ngực mềm mại của nàng đầy đặn chắc chắn, còn cao hơn bộ ngực của Thành Khởi Vận nữa. Thành Khởi Vận vừa nhìn thấy bộ ngực sữa của thiếu nữ này thì trong lòng hơi chua chát ghen tỵ, khi rảnh liền trêu chọc bộ ngực của nàng ấy một phen.

A Đức Ny không nghe lời vươn bàn tay nhỏ bé bóng nhẫy muốn vuốt lên mặt Thành Khởi Vận, Thành Khởi Vận thấy thế liền vội vàng né tránh, A Đức Ny liền chạy đuổi theo. Thành Khởi Vận bị ép đến góc lều, mắt thấy đã không tránh được rồi, lúc này mới mỉm cười xin tha, nói lại chuyện trong thư Dương Lăng yêu cầu các nàng nhanh chóng chuẩn bị cung tiễn, binh khí, mũ giáp, ngựa tốt, lương thảo cung cấp cho Hồng nương tử vừa mới tiến vào đại mạc.

-Là nữ lục lâm hảo hán kia? A Đức Ny vui mừng, nữ anh hùng trà trộn vào lục lâm, thống lĩnh mấy ngàn cường đạo dẫn đến Đại Minh phải huy động đội quân mấy mươi vạn người tiêu diệt truy kích nhưng lại là nhân vật mà nàng sùng bái nha, không ngờ nàng lại nương nhờ Dương Lăng, còn lãnh binh đến đại mạc.

Thành Khởi Vận nhìn vẻ mặt khao khát hưng phấn của A Đức Ny, khinh thường nhếch miệng nhỏ: -Đại nhân thích cô ta cũng thôi đi, tiểu nha đầu này cũng thưởng thức cô ta ư? Hừ, căn bản chính là nữ nhân ngốc chuyên gây họa, có ngực không có não. Cô ta có thể gánh vác trọng trách này sao? Không có ta giúp đỡ thì có thể làm sao? Ta không thể để cô ta làm hỏng chuyện của đại nhân được, đợi cô ta đến đây, ta phải giáo huấn cô ta, trước tiên đánh phủ đầu cô ta, để cô ta ngoan ngoãn nghe lời.

Hàm răng trắng tinh của Thành Khởi Vận cắn lấy bờ môi đỏ mọng, tạo thành một đường cong mê người, chỉ là nhìn sao thì đều cảm thấy có chút âm hiểm.

-Tỷ tỷ, Dương Lăng hồi kinh rồi, Dương Lăng hồi kinh rồi, lần này muội nhất định phải phảiphải Vĩnh Thuần chạy bước nhỏ vọt vào khuêthiện phòng của Vĩnh Phúc, ngạc nhiên khi thấy Cao Văn Tâm và Mã Liên Nhi cũng ngồi trong phòng, nhất thời ngây ngốc.

Dương Lăng không quan hệ gì tới nàng, thật sự không có chút quan hệ nào, nhưng bây giờ gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, giống như nữ nhân trộm mất nam nhân của người ta bị bắt được vậy. Mã Liên Nhi đảo đôi mắt, đứng dậy cười khanh khách hành lễ, giảo hoạt nói: -Bái kiến Vĩnh Thuần công chúa điện hạ, điện hạ nói lão gia của ta hồi kinh rồi, điện hạ phải thế nào nha?

Vĩnh Thuần chỉ một tay ra ngoài, lắp bắp nói: -Ta phảita phải nghe ngóng từ chỗ của ngài ấy chuyện tiêu diệt Di Lặc giáo, đúng đúng, nghe ngóng từ ngài ấy chuyện tiêu diệt Lý Phúc Đạt, nghe nói giáo chủ Tà giáo kia thần thông quảng đại, có thể rải đậu thành binh mà, thật sự muốn biết Uy Quốc Công làm sao tiêu diệt toàn bộ bọn họ, ha ha ha ha

Cao Văn Tâm lại không nhìn ra manh mối trong đó, nàng vừa mừng vừa sợ đứng lên nói: -Điện hạ nói là lão gia nhà ta về rồi sao? Lão gialão gia bây giờ trở về phủ rồi?

Vĩnh Thuần công chút nói khô khốc: -Vẫn chưa, khi ta ra khỏi thành tình cờ thấy được nghi trượng của ngài ấy vào thành, nghĩ chắc là hoàng huynh muốn triệu kiến gấp, đi kiến giá rồi.

Công chúa Vĩnh Phúc kinh hồn táng đảm sợ muội muội lỡ miệng, vội đứng lên nói: -Hai vị phu nhân, Quốc Công hồi phủ chính là chuyện đại hỉ, hai vị phu nhân vẫn nên hồi phủ đi. Quốc Công đường xa mệt mỏi, trên dưới trong phủ tất nhiên phải đón gió tẩy trần cho Quốc Công rồi.

Cao Văn Tâm, Mã Liên Nhi cười nhạt, dè dặt hành lễ nói: -Vậytiện thiếp cáo từ với hai vị điện hạ.

-Miễn lễ, miễn lễ Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần vội ngăn lại, hai vị Quốc Công phu nhân uyển chuyển mềm mại, đi xuyên qua màn hoa phật liễu.

Vĩnh Thuần công chúa thò đầu ra nhìn, nhìn thấy hai người rời đi, lúc này mới le lưỡi, dương dương tự đắc nói: -Nhanh trí nha, muội thật sự là bái phục sự nhanh trí của mình nha, sao muội lại có tài như vậy chứ?

Công chúa Vĩnh Phúc tức giận nói: -Vừa rồi nếu như muội lỡ miệng, tỷ đã không còn mặt mũi gặp người nữa, đành phải lấy tay áo che mặt, đâm đầu xuống tự tử cho rồi, chỉ một câu đã nói chết được tỷ tỷ, thì mới là có tài.

Vẻ mặt Vĩnh Thuần công chúa cợt nhả nói: -Vậy muội sẽ trói Dương Lăng lại, ném vào trong hồ cùng tỷ. Hì hì, tỷ, muội lại có cách hay rồi, tỷ nghe muội nói

Vĩnh Phúc vừa nghe thì biến sắc nói:

-Lại có cách hay rồi? Muội vẫn nên nghĩ kỹ đi, nhìn xem việc đã làm lần trước, làm cho Tương Nhi bây giờ nhìn thấy muội đã run rẩy rồi.

-Ai nha, sẽ không đâu, tỷ tin tưởng muội nha. Này, tỷ đừng đi mà, muội thật sự có cách hay mà Vĩnh Thuần công chúa vội vàng đuổi theo.

Hai vị phu nhân Cao Văn Tâm, Mã Liên Nhi thong thả ung dung, ôn nhu nhã nhặn ra khỏi cửa am, leo lên kiệu nhỏ đi về cửa Dương phủ. Tư thái tao nhã, dáng vẻ khoan thai đi vào hậu viện, vào trong phòng khách hậu viện nhìn thấy chúng tỷ muội trong nhà, vẻ thanh tú ngụy trang thật lâu liền hóa thành hư không, hai người đồng thanh hét lên: -Lão gia hồi kinh rồi! Lão gia hồi kinh rồi!

Tiếng hoan hô hí hửng nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của cả phòng.

Lúc này, Dương Lăng đang cưỡi ngựa trên đường đi đến Báo phòng. Hắn giải quyết xong chuyện Hương quân Di Lặc giáo tạo phản ở dịch trạm Tỉnh Kính, tiếp đó thừa cơ khuếch trương thanh thế, tạo ra đủ loại giả tượng, yểm hộ nhân mã của Hồng nương tử xuất quan, đồng thời điều động nhân mã của tướng giữ biên quan Sát thần Kinh Phật Nhi phối hợp tác chiến.

Cùng lúc đó, hắn cũng chú ý chặt chẽ đến động tĩnh của phủ Tấn Vương. Lý Phúc Đạt mưu phản, một khi phát binh sẽ minh đao minh thương tác chiến ngay chính diện, nếu ông ta còn có lựa lượng quan trọng nào đó thì không thể giữ lại không dùng, mà lại một mình gánh vác gánh nặng bị triều đình tiêu diệt. Có điều xét theo tình hình mà tai mắt được bố trí trước đó báo lại, phủ Tấn Vương không có bất cứ động tĩnh gì, đừng nói là phát binh hưởng ứng, thậm chí còn không có bất kỳ dấu hiệu ứng phó đột biến nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui