Ngược Về Thời Minh

Tri phủ Dương Châu hít bụi đầy mũi, đang thầm hối hận thì không ngờ có thái giám xuống thuyền hạ chỉ, bảo ông ta rằng tuy không uống rượu, có điều Hoàng thượng vẫn ghi nhận hiếu tâm của thần tử, bảo ông ta tính toán lại xem bữa tiệc rượu này đã tốn mất bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân, tính chính xác rồi thì đổi thành ngân lượng đưa cho Hoàng đế.

Cao Tri phủ vừa nghe thì biết Hoàng thượng đang răn dạy trá hình ông ta không biết nỗi khổ của dân, bị hù đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau khi trở về thì càng nghĩ càng không yên lòng, tiệc rượu được đổi thành ngân lượng sung vào quân lương rồi, tấu chương từ chức của ông ta cũng đưa đến trước ngự giá, mau chóng quy ẩn rời khỏi mảnh đất tốt màu mỡ phong phú này để tránh họa đi.

Thuyền rất nhanh đã đến Nghi Chân, từ Nghi Chân qua sông là đến Nam Kinh rồi, rất nhanh thôi sẽ trực tiếp giao thủ với Ninh Vương, tự mình chỉ huy đại quân tác chiến, điều này khiến Chính Đức rất hưng phấn. Y và Đường Nhất Tiên đứng ở mũi thuyền rồng, ngắm nhìn phong cảm hai bên bờ kên đào, bây giờ đã vào tháng mười hai rồi, một trận tuyết lớn như lông ngỗng đã rơi ở phương bắc, non non nước nước ở đây vẫn xanh một màu, chỉ là cảnh vật không tươi đẹp như mùa xuân hạ.

Đường Nhất Tiên vẫn mặc trang phục thị nữ, thứ nhất là khi đứng ở mũi thuyền không khỏi sẽ bị binh lính trên chiến thuyền hộ tống hai bên nhìn thấy, thứ hai là vì trang phục thị nữ rất dễ dàng mặc vào, hơn xa trang phục quý phi rườm rà phức tạp, Đường Nhất Tiên cũng thích tự do tự tại.

Trên sườn núi bên bờ có một thiếu nữ váy đỏ đang hát khúc sơn ca gánh nước trên núi. Núi xanh hai bên, tiếng ca vang vọng, trong trẻo êm tai giống như tiếng hoàng oanh hót vang. Đội tàu mênh mông vừa đi qua, hiển nhiên là nàng ta chưa từng hình thấy tình cảnh này, đặc biệt là chiếc thuyền to lớn hình rồng kia, cho nên thiếu nữ kia nhìn thấy thì tiếng ca du dương kia đột nhiên dừng lại.

Nàng gánh nước, đứng trên sườn núi hiếu kỳ nhìn sang, tuy rằng cách xa không nhìn thấy rõ mặt mày của nàng, nhưng dáng người nhỏ nhắn, thần vận lộ ra giữa tiếng động vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng, quả nhiên là thủy thổ thế nào thì dưỡng ra người thế đó.

Chính Đức nhìn thấy thì hưng trí bừng bừng mà ngâm nga: -Ra cửa ba bốn lượt, chợt gặp thôn phụ xướng ca, váy đỏ cao lộ chân, gánh nước trên sườn nam, nơi đây ta dừng ngựa, nơi đó mắt đẹp nàng trộm nhìn, tuy không bì kịp cung nga ta, hoa dại vẫn có nét đẹp, rượu thôn người say nhiều.

-Ái phi, nàng thấy bài thơ này trẫm ngâm thế nào? Này, nhớ lấy nhớ lấy, trẫm rất khó ngâm thơ đó. Chính Đức Hoàng đế nói với Khởi Cư Quan giống như một con sâu nhỏ.

-Thiếp thấy rượu không làm người say mà là người tự say, sắc không mê người mà người tự mê thôi. Ghen tuông cũng là một thủ đoạn tán tỉnh, Đường Nhất Tiên liếc y một cái, bày ra dáng vẻ chua xót.

-Ha ha ha, Tiên Nhi, nàng ấy ngay cả cung nữ của ta cũng không bằng, dĩ nhiên là càng không bằng ái phi nàng rồi, trẫm muốn nàng bình luận đoạn thơ này thôi. Chính Đức trước tiên là nói với Đường Nhất Tiên, sau đó lại nhìn sang quan đạo giống như con sâu nhỏ bên kia.

Vĩnh Thuần vểnh cái mông nhỏ ghé vào cửa sổ thuyền rồng trên tầng bốn cao cao, nhìn tình cảnh của Chính Đức và Đường Nhất Tiên ở đầu thuyền, nói với công chúa Vĩnh Phúc: -Tỷ tỷ, hoàng huynh đang ở đầu thuyền kìa, chúng ta có muốn xuống đó ngắm phong cảnh một chút không.

Công chúa Vĩnh Phúc tháo trang sức trước gương, mái tóc dài xõa xuống, phản chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, dịu dàng quyến rũ vô hạn, nghe Vĩnh Thuần nói thì nàng lười biếng nói: -Muội sợ buồn chán thì xuống chơi đi, tỷ muốn tắm rửa nên không đi đâu.

Tắm rửa? Vĩnh Thuần nhìn Chính Đức ở đầu thuyền, lại nhìn Dương Lăng đứng trên khoang thuyền đang chỉ chỉ gật gật nói gì đó với mấy viên tướng lĩnh, đảo mắt đã nghĩ ra kế hay trong lòng, nàng rụt đầu lại vỗ tay cười nói: -Qua khỏi Nghi Chân là đến Nam Kinh, cơ hội không còn nhiều nữa, giả vờ không bằng bạo lực, ánh mặt trời hôm nay tươi sáng rất thích hợp dùng sắc dụ, chúng ta hạ thủ đi!

-Hả? Vĩnh Phúc vừa nghe thì chiếc lược ngọc trong tay suýt chút rơi xuống, nàng lắp bắp nói: -Bâybây giờ à? Ban ngày ban mặt, sáng trưng sáng chói, tỷtỷ Trên gương mặt như ngọc sáng của nàng khẽ ửng đỏ lên.

Vĩnh Thuần nheo mắt lại, nói rất "âm hiểm": -Đó là đương nhiên, chẳng lẽ phải chọn lúc trăng mờ gió thổi, nơi hoang vui vắng vẻ sao? Cứ ở trên thuyền này, ban ngày sáng trưng, buổi tối thì sáng như ban ngày, tỷ đừng nghĩ nữa!

Nàng mất kiên nhẫn mà chạy qua chỗ tỷ tỷ, nói: -Được rồi, được rồi, tỷ đừng nghĩ nữa, sau hôm nay thì người có tình sẽ thành quyến thuộc rồi, việc này còn không đáng để tỷ bỏ ra chút dũng khí sao? Muội nói cho tỷ biết, chỉ dựa vào thân phận công chúa của tỷ, nếu tỷ không chủ động thì có đợi đến khi bạc đầu, răng rụng hết cả thì hắn cũng sẽ không mở miệng trước đâu, cho nên nha, lúc nên ra tay thì phải ra tay, đối với hắn hay đối với bản thân tỷ đều phải ngoan độc một chút.

Công chúa Vĩnh Phúc hoang mang lo sợ đỏ bừng mặt, tùy ý Vĩnh Thuần sắp xếp, ra lệnh một tiếng, bình phong được ngăn ra, bồn tắm được bày ra, nước ấm được mang lên, cung nữ thái giám bận rộn tới lui.

Đợi khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, cho hai bên trái phải lui xuống, Vĩnh Thuần nóng tính bắt đầu cởi y phục của tỷ tỷ. Mặt công chúa Vĩnh Phúc giống như bị đốt vậy, hai tay nắm chặt tiểu khố sống chết cũng không chịu để nàng ta cởi ra, Vĩnh Thuần bận đến mổ hôi đổ đầy đầu, chỉ đành bỏ qua chính sách "lột sạch sẽ", để nàng ấy vội vàng bước vào bồn tắm.

Nước đến chân rồi, công chúa Vĩnh phúc lại vừa sợ hãi vừa căng thẳng, hai tay nàng ôm ngực, vô cùng đáng thương mà nhìn muội muội, vẻ mặt cầu xin nói: -Tỷ tỷ rất sợ, chúng ta đổi ngày có được không?

Vĩnh Thuần vừa nghe thì trong lòng tức giận, giận đến to gan: người không có tiền đồ này, nếu không phải là thân tỷ tỷ của nàng, từ lâu đã kêu người lôi ra ngoài đánh một trận rồi! Vĩnh Thuần không nhiều lời, đẩy thẳng nàng vào trong nước, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng, đứng chống nạnh giữa hành lang thuyền uy phong lẫm liệt nói: -Trưởng công chúa muốn yên tĩnh tắm rửa, nghỉ ngơi một lát, các ngươi đều tự mình về phòng đi, khi cần hầu hạ thì tự khắc triệu kiến các ngươi.

-Mấy người các ngươi sao không đi hả? Vĩnh Thuần trừng mắt với mấy cung nữ bên cạnh, một cung nữ khiếp vía thốt lên: -Hồi bẩm điện hạ, chúng nô tỳ hầu hạ Tương Nhi công chúa

-À! Vĩnh Thuần tưởng tượng lát nữa khi Dương Lăng đến, hai người đột nhiên khỏa thân nhìn nhau, nói không chừng vị tỷ tỷ không có tiền đồ kia kinh sợ hét lên, chuyện này không thể để cho các nàng nghe thấy được, vội khoát tay nói: -Đi thôi, đi thôi, đều đi nghỉ cả đi, ta đang muốn tìm Tương Nhi, có chuyện thì sẽ gọi các ngươi.

Khó có khi không cần hầu hạ, có thể lén lười biếng thì ai mà không lười biếng chứ? Chúng cung nữ thái giám lập tức giải tán. Công chúa Vĩnh Thuần nhìn thấy người đã bị đuổi đi cả rồi, liền dương dương tự đắc đi dọc theo hàng lang thật dài, đi đến đầu cầu thang thì nàng nhìn thấy hai cung nữ hai thái giám đang đứng đó, liền nói với hai tiểu thái giám: -Đi tìm Uy Quốc Công, mời ngài ấy lên lầu, nói là công chúa Vĩnh Phúc triệu kiến, à, chỉ nói với một mình Quốc Công là được, sự việc cơ mật, không thể lộ ra.

-Dạ, công chúa điện hạ, nô tài đi ngay. Tiểu thái giám hành lễ rồi men theo cầu thang bịch bịch bịch đi xuống lầu.

-Khụ! Bản công chúa muốn đến đầu thuyền đi dạo, hai người các ngươi đi với ta. Công chúa Vĩnh Thuần nhìn hai tiểu thái giám đi, đắc ý mỉm cười: -Khà khà, tuyệt chiêu này của bản công chúa, tin rằng Dương Lăng ngươi cũng phải ngoan ngoãn vào khuôn khổ nha! Nàng khoát tay, mang theo hai cung nữ đi.

Nhưng khi nàng đắc ý vênh váo lại quên mất rằng Dương Lăng không hề hay biết chuyện ba vị công chúa tự ý đổi phòng, sau khi các nàng được sắp xếp xong thì Dương Lăng thân là ngoại thần cũng không tiện lên lầu thăm hỏi, trước sau chưa từng tìm hiểu về chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui