Ngược Về Thời Minh

Chu Tương Nhi cắn môi, hàm răng trắng muốt bặm lấy cánh môi đỏ nhạt, cánh môi mềm mại kia mê người hệt như mứt đỏ vậy, oán giận của nàng tan biến, rất ai oán nói: -Thân thể ta đã bị ngươi nhìn hết, trong sạch cả đời đều đã chôn vùi trong tay ngươi, giết người rồi, ngươi bảo ta phải làm sao? Họ Dương kia, ta chấp nhận rồi, ngươi lấy ta đi!

-Hả? Dương Lăng bỗng mở to mắt, kinh ngạc nhìn nàng, thất thanh nói: -Việc này không thể được, ngài là công chúa, ta đã thành thân, ta làm sao có thể lấy ngài được?

Chu Tương Nhi trở nên hung ác, hai gò má nàng đỏ bừng, phẫn uất, ngang ngược nói: -Từ xưa đến nay khó nhất là chết, lẽ nào lấy ta còn khó hơn chết? Ta mặc kệ dùng cách gì, ngươi là nam nhân, ngươi giải quyết.

Ngoài trừ gả cho hắn cũng thật sự không còn cách nào khác. Nếu hai người không phải phu thê, Chu Tương Nhi đến nước này ngoài trừ chết ra cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu trở thành vợ của hắnchồng nhìn vợ là chuyện hết sức công bằng, cho dù là người ta nhìn mỗi ngày thì ngươi có thể quản được sao?

-Từ xưa đến nay khó nhất là chết, bây giờ lại còn khó hơn cả chết nữa!

Bành lão thái gia giận đến kêu oa oa một cách kỳ lạ, đám thủ hạ vốn dĩ cũng có một phần là nhóm đạo tặc Đông Hải cũng xoa xoa hai tay: -Lão đại, làm đi! Làm sao chịu được cơn giận này chứ. Ông ta dựng linh bài tranh ảnh của Hồng Vũ Hoàng đế lên thì chúng ta phải bó tay chịu đòn hay sao?

-Đại nhân, không đánh được, không đánh được mà! Thiên hộ Long Địa Hổ không ngừng thổi gió bên tau: -Lão gia tử, đây không phải trò đùa đâu, nhớ lại năm đó Yến Vương Tĩnh Nan, Kiến Văn Vương chính là truyền nhân mà Thái Tổ Hoàng Đế đích thân lập nên đó, ngay cả ông ta mà Yến Vương còn dám phản thì còn gì phải e dè chứ?

-Nhưng khi Thiết Huyễn treo linh chủ bài vị của Thái Tổ Hoàng Đế ở đầu thành Tế Nam, Yến Vương liền sửng sốt vây thành hơn một tháng mà không dám bắn một viên pháo nào, khi đó một khi binh bại thì chém đầu cả nhà, ông ta không dám phạm vào tội lớn trong thiên hạ như vậy, ngài có thể so với ông ta sao? Ngài mà bắn trận loạn pháo này, bắn nát bức họa và linh chủ bài vị của Thái Tổ, thì phạm phải tội tịch biên diệt tộc đó!

-Đại nhân quan tâm chăm sóc cho thuộc hạ, xem như tâm phúc, cho nên thuộc hạ không thể không nói với ngài một câu đại bất kính, ngài bắn ra trận pháo này, trong lòng Hoàng thượng nhất định vui mừng, nhưng dù ngài ấy vui mừng hơn nữa thì cuối cùng cũng chém đầu ngài. Đại nhân à, chúng ta rút lui trước đi, hoặc là nghĩ ra một cách thỏa đáng để xử lý, bằng không thì bẩm báo Hoàng thượng rồi mới định đoạt.

Bành Sa Ngư giận đến sắp bể phổi rồi, trợn mắt quát: -Chẳng lẽ để mặc bọn chúng ngênh nghênh ngang ngang như vậy mà đánh đến dưới thành Nam Kinh sao? Nếu trên mỗi tấm khiên, binh khí của bọn họ đều bao lại bằng bức họa của Thái Tổ Hoàng Đế thì chẳng phải sẽ tung hoành thiên hạ, không ai có thể địch lại sao?

Long Địa Hổ vội nói: -Đại nhân yên tâm, họ mà dám lấy hình Thái Tổ bao lại trên binh khí giết người thì là đại bất kính, việc như vậy bọn họ không dám làm đâu. Thực ra bây giờ chúng ta làm theo

-Oanh! Một quả đạn phái bắn vào bên thuyền họ tạo ra một cơn sóng lớn, Long Địa Hổ vẩy bọt nước trên người, tiếp tục nói: -Thực ra bây giờ chúng ta có thể bắn pháo như vậy nha, chỉ là không thể đánh vào bức họa của Thái Tổ, đánh một cách trói tay trói chân như vậy, còn có thể thắng sao?

-Nếu chẳng may tổn thất mấy chiếc chiến hạm thì cái được không bù nổi cái mất. Đánh thuyền mà không thể đánh buồm, chúng ta quá chịu thiệt rồi. Bọn họ thuyền nhiều người nhiều, một khi áp sát, chúng ta cả đi cũng không đi được, chẳng phải là đưa sạch tất cả chiến hạm cho bọn họ sao?

Bành Sa Ngư dậm chân một cái, mắt thấy chiến hạm của đối phương càng lúc càng gần, liền không nén được giận dữ nói: -Người đâu, hạ thấp họng pháo, tuyệt đối phải cẩn thận, đừng đánh lên cao, thể nào cũng phải bắn cho bọn họ mấy quả, tốt nhất là đánh chìm mấy chiếc, con bà nó, trận này lão phu sắp nghẹn chết rồi.

-Oanh oanh oanh oanh. Đại pháo của thủy sư triều đình bắt đầu gầm thét, cùng là pháo Phật Lang Cơ, tốc độ bắn và độ chuẩn xác của pháo thủy sư hơn xa đối phương, vừa bắt đầu thì đã hù Dương Tử Kiều giật bắn, còn cho rằng quan binh triều đình phát điên rồi, căn bản không quan tâm bức họa và linh bài của Thái Tổ, cho đến khi phát hiện họng pháo của đối phương đều hạ xuống thấp, rất nhiều đạn pháo bắn ra đều trực tiếp bắn vào trong nước thì không nhịn được cười to.

Khoảng cách và mật độ hỏa lực như vậy, nếu cứng rắn xông lên, tuy rằng cuối cùng vẫn là thắng lợi nhưng khó tránh khỏi phải bị đánh trúng mấy chiếc chiến hạm, tạo ra tổn thất đắm thuyền.

Dương Tử Kiều là đại thủy tặc ở hồ Động Đình, thường xuyên đối phó thuyền của quan binh, kinh nghiệm thủy chiến phong phú, tuyệt không phải kẻ tầm thường. Y lập tức xuất ra đấu pháp thường dùng, thả neo ngừng tiến lên, hét bảo ngừng lại tất cả thuyền lớn, sau đó vung cờ lệnh cho thuyền nhỏ tiến công.

Trong nhất thời, hơn một trăm chiếc thuyền lao ra giống như đàn kiến vậy, chiến thuyền này hình như con thoi, cột buồm bằng gỗ bằng trúc, mỗi thuyền tuy chỉ ba bốn người, nhưng trang bị có hỏa súng, cung tiễn, nếu thuyền lớn bị những chiếc thuyền nhỏ này leo lên được thì sẽ giống như đàn kiến cắn voi vậy, vô cùng khó chơi.

Ngoài ra còn có hai đầu nhọn vểnh lên khó phân đầu đuôi, tiến lùi như bay, hơn mười chiếc thuyền ưng linh hoạt cơ động, thuyền liên hoạt, thuyền tử mẫu lái thẳng về phía trước dưới sự yểm hộ của đàn thuyền con thoi. Những chiếc thuyền này đều là những chiếc thuyền nhỏ thuận tiện cho việc tác chiến trong những hồ nước con sông nhỏ, đặc biệt là thuyền liên hoàn và thuyền mẫu tử.

Thuyền liên hoàn không dài quá bốn trượng, thật ra là do hai chiếc thuyền nối lại với nhau bằng vòng sắt, trước đầu thuyền có một cây đinh sắt lộn ngược cực lớn, trên thuyền còn chứa bóng lửa, bóng khỏi độc, hỏa lôi đạn, sau thuyền còn chở binh lính dùng hỏa súng, cung tiễn yểm hộ, một khi gặp được thuyền địch thì đinh sắt lộn ngược sẽ đâm vào thuyền địch khó mà thoát thân được, lúc này có thể cởi bỏ vòng sắt đồng thời châm lửa lên các loại hỏa khí, sau đó nhanh chóng đưa thuyền phía sau rời đi, thuyền phía trước lại được nổ tung, làm cho mép thuyền của đối phương sẽ bị nổ theo.

Tử mẫu thuyền cũng có tác dụng như vậy, chẳng qua chỉ là kiểu dáng khác nhau, nó là kiều thuyền lớn ôm thuyền nhỏ. Trên thuyền lớn chuyên chở vật dẫn cháy, vật dễ nổ, sau khi ghim vào thuyền địch thì thuyền nhỏ rời đi, để lại thuyền lớn châm lửa vào thuyền địch.

Đám người Bành Sa Ngư đều là người biết coi hàng, nhiều thuyền nhỏ lao tới như vậy, tốc độ của pháo Phật Lang Cơ cũng không kịp đối phó, hơn nữa thuyền lớn của đối phương không thể đánh, nếu tập trung đối phó những chiếc thuyền nhỏ này thì lại phải phòng bị hỏa pháo trên thuyền lớn, trong tình cảnh vạn bất đắc dĩ, Bành Sa Ngư chỉ đành gào lên giận dữ: -Rút!

Thủy sư triều đình có dư sức chiến đấu hùng mạnh, thế nhưng lại không đánh lại bức họa kia, bọn họ chỉ có thể ôm hận mà lùi bước. Những sự việc mà ở hiện tại nghe thấy thì không thể tưởng tượng được, nhưng ở thời đại này lại rất hợp lý rành mạch. Một chữ lễ, một chữ hiếu, thêm vào đó là Hoàng gia vì để duy trì tôn nghiêm tối cao và quyền uy vô thượng của đế vương mà phải thần thánh hóa, không cho phép đi ngược lại yêu cầu chính trị của Tiên đế, đã tạo nên cục diện chiến tranh kỳ lạ như vậy.

Dương Tử Kiều dương dương đắc ý ra lệnh thuyền Xích Long, thuyền Thương Sơn, thuyền Xa Luân đồng loạt đuổi theo, cuối cùng mới là ba chiếc thuyền pháo và thuyền Phúc. Vừa mới đuổi theo thì "oành" một trận, trên mặt nước nổi lên một cột nước cực lớn, một chiếc chiến thuyền cỡ vừa lắc lư, mép thuyền bị đánh thủng một lỗ, nước sông lạnh như băng "ào ào" rót vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui