Ngược Về Thời Minh

Dao vương vừa nghe gọi là Uy Quốc Công, chức quan mà có chữ Công thì phỏng chừng cũng là quản sự giống như Thiên trưởng công, Đầu mục công, bại trong tay hắn cũng tương đương bại trong tay vị vua Đại Minh kia, thế là lập tức chuẩn bị chiến bại.

Chính Đức thuận tay nhân lấy một lá cờ to, uy phong lẫm liệt mà vung lên, quát: -Xung phong, một chiêu chế phục bọn họ!

Dương Lăng lập tức rút kiếm trong tay, cao giọng hô to: -Chúng dũng sĩ đại nội, xông lên theo ta! Nói xong thì dẫn đầu lao lên trước.

Mặt trong hai bên đùi Dương Lăng bị rách da cọ xát đau phát sợ, vì giảm bớt ma sát giữa hai chân, chạy mấy bước này thật là khó coi, hai chân lỏng lẻo sùm sụp, chạy thật giống một con vịt.

Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vị Dao vương kia, khi ngoặt ngoẹo chạy đến gần hình Thái Cực, do quá tập trung tinh lực mà dưới chân khẽ vấp vào viên đá hơi nhô ra dưới chân, không ngờ lại nhào một cái ngã xuống đất, bảo kiếm trong tay cũng lạch cạch một tiếng ném ra ngoài.

Lúc này Dao vương Bàn Khất Thực thân hình to mập vung đại đạo, vòng sắt đinh đang vừa lao qua, thoạt nhìn khí thế vô cùng uy mạnh, nhìn dáng vẻ thì chỉ cần chạy lên trước hai bước nữa, một đao thì đã chém được đầu của Dương Lăng rồi, vừa thấy tình thế nguy hiểm như vậy, mấy vị công chúa và Đường Nhất Tiên không kềm nén được đã thất thanh kêu lên.

Vị Dao vương này thoạt nhìn tuy chỉ cậy mạnh, nhưng thực ra sự cuồng ngạo kia chỉ vì trong số các bộ lạc trong núi Dao, thế lực của ông ta lớn nhất, có vốn liếng đáng để kiêu ngạo thôi. Quan binh Đại Minh quan chiến xung quanh đông nghìn nghịt, dày đặc chi chít, liếc mắt nhìn không thấy bờ bến, thì ông ta đã bị dọa sợ từ lâu rồi, ông ta sao có thể chôn vùi toàn bộ dũng sĩ toàn tộc của mình ở đây chứ?

Bàn Khất Thực vốn định đánh hai chiêu thì lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ vị tướng lĩnh này của Đại Minh còn chưa đánh thì đã ngã sấp xuống rồi. Bàn Khất Thực ngây người sửng sốt, tròng mắt trâu giảo hoạt xoay chuyển, dưới chân nhanh chóng lao tới hắn, đại đao vụt một tiếng vừa nhấc lên, sau đó lại kêu to ai nha một tiếng, cũng "phịch" một tiếng ngã xuống đất, đại đao tay ra khỏi tay, ngã xuống bên cạnh Dương Lăng.

Thủ hạ hai bên nhìn thấy chủ soái của mình gặp nguy, lập tức phấn đấu quên mình mà xông lại, hai bên leng keng leng keng mà đấu với nhau. Dương Lăng tuyệt đối không ngờ vị Dao vương nghe nói vô cùng cao ngạo này lại không được việc như vậy thì vội vàng đoạt lấy đại đao của ông ta. Thanh đao kia vô cùng nặng, bắp thịt Dương Lăng phải vung múa thanh đại đao như vậy thật sự phải cố gắng hết sức.

May mà Bàn Khất Thực quá mập, ngã trên đất thật lâu mà vẫn chưa bò lên, Dương Lăng vội vàng khập khiễng chạy đến bên cạnh Bàn Khất Thực, đặt đại đao lên bả vai ông ta, không còn cách nào cả, thanh đao quá nặng, hắn sợ gác lên cổ thì mũi đao sắt bén sẽ thật sự chém xuống, sau đó hét to một tiếng: -Dao vương đã chịu trói, các ngươi còn ngoan cố sao?

Những Dao binh kia tuy dũng mãnh, nhưng năm trăm người đối diện đều là thị vệ đại nội, đừng thấy bình thường đều tầm thường, nhưng thả bọn họ ra giang hồ thì ai ai cũng là cao thủ nhất đẳng, những người Dao kia dù có toàn lực đối kháng thì căn bản cũng không phải là đối thủ, huống chi còn có mệnh lệnh trước đó "đừng tổn hại người, tìm cơ hội đầu hàng" của Dao vương.

Bọn họ vốn bị đánh cho tan tác tơi bời, lúc này vừa thấy Dao vương bị bắt, lập tức đều bỏ vũ khí đầu hàng. Đại kỳ trong tay Chính Đức Hoàng Đế vừa vung hai cái, nhìn thấy cục diện này thì không khỏi ngạc nhiên nói: -Đánh xong rồi?

Dương Lăng bảo người áp giải Dao vương lên, khập khiễng đi đến bên cạnh Chính Đức, phục chỉ nói: -Hồi Hoàng thượng, hoàng thượng thần uy vô địch, binh mã Dao vương dễ dàng sụp đổ, chúng ta đã giành được toàn thắng rồi.

Chính Đức căn bản không biết vị Dao vương này đã bị "đội cổ vũ" hùng tráng như núi xung quanh hù đến chủ động đầu hàng, vừa nghe thấy thì không khỏi bật cười ha ha. Y cười xong lại cảm thấy hơi tiếc nuối: -Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, ta mới chỉ bắt một lần mà, như vậy làm sao được chứ?

Y ngẫm nghĩ một chút, quát Dao Vương kia: -Ngươi Man vương nhỏ bé ngông cuồng kiêu ngạo, chẳng phải muốn đánh một trận với thiên binh của trẫm sao, bây giờ người phục chưa?

Dao Vương liền vội vàng gật đầu, luôn miệng nói: -Phục rồi, phục rồi, vua Đại Minh thiên hạ vô địch, tiểu vương phục rồi.

Chính Đức Hoàng Đế vừa nghe thì giận dữ: -Thằng nhãi này cũng thật không biết phối hợp mà, sao lại phục rồi chứ? Thật là một tên ngu ngốc. Y oán hận trừng mắt nhìn Bàn Khất Thực, hận không thể bước lên đá tên mập mạp này vài cước, y vung tay lên, cười lạnh nói: -Chỉ e là không phải thế đâu?

-Hả?

-Trẫm thấy ngươi khẩu phục tâm phục phục, vừa rồi ngươi không cẩn thận mới ngã xuống đất, bây giờ trẫm thả ngươi ra, chúng ta đánh lại lần nữa.

Lần này Miêu vương kia và Dương Lăng đều ngây ngốc, Chính Đức mặc kệ, lập tức bảo người thả Dao vương, muốn đánh lại một trận với gã, hơn nữa lần này muốn đích thân ra trận. Dương Lăng khuyên ngăn không được, ngẫm nghĩ đội ngũ người Dao này thoạt nhìn tuy không lợi hại như trong tưởng tượng, nhưng hơn ngàn người đánh nhau cùng một chỗ, đao thương không có mắt, thực quá nguy hiểm, liền đề nghị nói: -Hoàng thượng, đã như vậy, thì chi bằng mỗi bên đưa ra mười người, dù sao thì Dao vương đã có ý đầu hàng, để tránh cho nhân mã quá nhiều không để ý được hết mà tổn hại tính mạng gã.

Chính Đức Hoàng đế chỉ cần có trận để đánh là được, không để ý có bao nhiêu người, lập tức gật đầu đồng ý. Dao vương mơ mơ hồ hồ mà bị thả về, gã cứng rắn dẫn theo chín võ sĩ đứng trước Âm dương ngư mà chuẩn bị thua thêm trận nữa.

Bên này Chính Đức Hoàng Đế sống chết muốn đích thân xuất chiến, Dương Lăng bất đắc dĩ, chọn ra chín thị vệ đại nội võ công cao nhất, âm thầm dặn dò bọn họ chí ít phải có ba người lát nữa không được rời khỏi hai bên trái phải của Hoàng thượng, sáu người còn lại phụ trách ứng chiến, lại dặn Thần tiễn thủ trong quân âm thầm chuẩn bị cho tốt, một khi có gì không ổn, có người có ý đồ gây bất lợi cho Hoàng đế thì phải bất chấp có đơn đả độc đấu hay không, trước hết phải bắn y thành con nhím rồi hẵng nói.

Dương Lăng chạy trước chạy sau, cho đến khi Chính Đức Hoàng Đế không kiên nhẫn đợi nữa thì mới sắp xếp xong. Chính Đức Hoàng Đế dẫn theo chính thị vệ đại nội đứng nghiêm phía trước, vươn tay rút kiếm, uy phong lẫm liệt hét lên: -Tên Dao vương kia, xem trẫm đích thân

Hò hét "oành" một tiếng, Chính Đức còn chưa nói xong thì chỉ thấy ba thị vệ xếp thành hình tam giác bảo vệ y, sáu người còn lại giống như rồng cuốn hổ chồm, nam quyền bắc cước, chỉ trong chớp mắt, chín dũng sĩ đối diện toàn bộ xếp chồng lên nhau, sáu thanh đao Tú Xuân sáng choang lấp lánh soạt một tiếng đều gác hết toàn bộ lên cổ Dao vương Bàn Khất Thực.

Hai mắt Dao vương đăm đăm nhìn Chính Đức, ánh mắt Chính Đức cũng nhìn đăm đăm, Đỗ Phủ được Dương Lăng nhắc nhở lập tức vung tay hô to: -Ngô hoàng thần dũng, chiến vô bất thắng!

Mấy vạn quan binh cùng nhau hô to: -Ngô hoàng thần dũng, chiến vô bất thắng! Thanh âm khí thế ngất trời hù cho Dao vương khẽ run rẩy, liền vội vàng thừa thế nhận thua nói: -Tiểu vương nhận thua, tiểu vương nhận thua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui