Ngược Về Thời Minh

Chính Đức cảm thấy nhàm chán, y khoát tay chặn lại, rất rộng rãi nói: -Thả gã ra, lần này là trẫm đánh thắng bất ngờ, không đánh mà thắng. Ngươi chuẩn bị chút đi, chúng ta lại đánh thêm lần nữa.

Dương Lăng vừa nghe thì tức giận đến xanh mặt, vị Dao vương đáng thương muốn thua cũng không được kia lại được thả, trở về trong trận thảo luận với mọi người một phen, cách đánh trận như vậy thực sự không cách nào tiến hành tiếp được nữa, vẫn là thành thành thật thật nhận thua vậy. Dao vương liền dẫn theo Thạch Đầu Nhất Quý, Đậu Hủ Tam Quý cung kính quay lại, gỡ bội đao xuống hai tay dâng lên quá đầu, quỳ một chân trên đất nói: -Vua của Đại Minh, tiểu vương nhận thua, nguyện ý quy thuận đại vương, không dám có chút ý phản nghịch nào nữa.

Chính Đức đang chờ tái chiến, vừa nghe gã muốn nhận thua, không khỏi nheo chân mày trên dưới đánh giá gã. Đám người Dương Lăng thấy Chính Đức vòng quanh vị Dao vương đáng thương kia ba vòng, không biết y có ý gì, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, lại thấy Chính Đức xoay người lui về phía sau hai bước, quát to lên: -Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta! Soát người!

Thị vệ bên cạnh như lang như hổ hét một tiếng xông lên, bắt lại ba người bị hù dọa đến ngốc kia lại, sau đó tìm tòi khắp nơi trên người, móc hết toàn bộ đồ vật linh tinh trong lòng bọn họ ra ném trên đất, cuối cùng móc ra được một thanh ngân đao nhỏ dài khoảng hai ngón tay từ trong lòng Dao vương Bàn Khất Thực.

Chính Đức cười ha ha, vô cùng đắc ý nói: -Trẫm biết, thằng nhãi ngươi khẩu phục nhưng tâm không phục, ngươi giả ý đầu hàng, âm thầm giấu dao muốn ám sát trẫm sao?

Dao vương nhìn thanh ngân đao nhỏ này mà khóc không ra nước mắt. Mũi của Dương Lăng giận đến sắp lệch rồi, hắn đang muốn tiến lên, đã thấy Chính Đức khoát tay chặn lại nói: -Trẫm biết ngươi bị trẫm phá hỏng quỷ kế, trong lòng không cam tâm, ha ha, ngươi yên tâm, lần này trẫm sẽ thả ngươi ra, chúng ta đường đường chính chính đánh lại, nhất định sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.

Bàn Khất Thực đã sắp không xong rồi, nhớ lại gã tung hoành khắp núi Kim Đan, đại vương các sơn trại ai mà không kính gã ba phần chứ, trước nay chỉ có người hàng gã, chưa từng có chuyện gã hàng người, không ngờ hôm nay gặp được Chính Đức Hoàng đế, muốn mong đầu hàng cũng không được, có thể xưng là Độc cô cầu hàng rồi.

Gã cũng không muốn bị người ta xem như trò đùa, Bàn Khất Thực "phịch" một tiếng dập đầu bái: -Vua Đại Minh anh minh thần võ nha, Bàn Khất Thực lần này thật sự phục rồi, tâm phục khẩu cũng phục, cầu xin ngài, ngài cho ta hàng đi mà.

Dương Lăng thật sự không thể để Chính Đức tiếp tục càn quấy, vội vàng nói: -Bệ hạ thần dũng còn hơn cả Gia Cát Vũ Hầu. Lão nhân gia ông ta bảy lần thả Mạnh Hoạch mới có thể thu phục được, Hoàng thượng vừa cương vừa nhu chỉ cần ba lần đã khiến Dao vương thành tâm quy thuận, thật sự còn lợi hại hơn Gia Cát Vũ Hầu nhiều. Thần thấy Dao vương này đã không còn kỹ xảo đáng nói nào dưới đôi mắt sáng suốt của Hoàng thượng nữa, gã đã thành tâm quy thuận rồi. Hoàng thượng khai ân, ngàingài cho phép gã đầu hàng đi!

Chính Đức thấy tình cảnh này, hỏi: -Ngươi là sự thật đồng ý quy hàng rồi hả? Vậy được rồi, trẫm cho phép người hàng. Từ nay an phận thủ thường dưới sự thống trị của trẫm, mặc ngươi tiêu dao trong núi Kim Đan, tuyệt đối không cho phép lại che giấu phản tặc, để tránh tự mình hại mình!

-Dạ dạ dạ, tiểu vương tuân mệnh! Bàn Khất Thực sắp chảy cả nước mắt rồi đây, bây giờ cuối cùng ông ta cũng được đầu hàng như ý nguyện rồi.

Dương Lăng sợ Chính Đức Hoàng Đế lại đổi ý, vội vàng phất tay bảo bọn thị vệ thả gã ra. Sau đó nhặt một đống rách nát của gã từ dưới đất lên, cười hì hì mà đưa trả gã, nói: -Đương kim Hoàng thượng nhân từ, khoan hồng đại lượng đối với các ngươi, ngươi chịu tỉnh ngộ hoàn toàn, không cóhừm? Đây là gì?

Khi hắn lần lượt trả đống đồ kia vào tay Dao vương thì phát hiện trong đó có một quyển sách nhỏ rách rưới te tua, bút tích trên đó lại là chữ Hán, theo lý Dao vương e rằng ngay cả chữ Hán còn không biết mà, đây là vật gì vậy?

Hắn cầm trong tay tùy tiện lật, lại thấy trên đó có tên của một vài đại thần trong triều hiện nay, không khỏi ngạc nhiên hỏi. Vị Dao vương này liền cung kính cực kỳ mà giải thích, hóa ra quyển sách này lấy được từ chỗ thế tử Ninh Vương.

Vốn dĩ ông ta thu được rất nhiều kim châu ngọc bảo từ chỗ thế tử Ninh Vương, đối với gã như thượng khách, nhưng nghe Trương Thiên Sư nói mới biết người này sẽ mang đến tai họa cực lớn cho toàn bộ trại Miêu, liền nghe theo lời Thiên Sư đích thân áp giải gã lên núi Long Hổ giao trả phạm nhân.

Khi bắt được đám người thế tử, Dao vương tìm được quyển sách này trên người gã, Dao vương cảm thấy giấy kia mềm mại, vừa hay dùng để đi vệ sinh, thế là cả đường đi vệ sinh đều xem quyển sách này như giấy vệ sinh, không ngờ Chính Đức hoài nghi ông ta giả ý đầu hàng để hành thích, moi ra được quyển sách này.

Khi thế tử Ninh Vương chạy trối chết, lấy kim châu ngọc bảo mang theo để thu mua Dao vương đều giao hết cho gã, trên người lại giữ lại quyển sách ghi lại trên đại thần trong triều này, vật này chắc chắc vô cùng quan trọng. Sắc mặt Dương Lăng thận trọng, hắn vội vàng lật xem, cuối cùng cũng nhìn ra thủ đoạn trong đó.

Những ghi chép trên tập "giấy vệ sinh" này của Dao vương chính là sổ sách của những quan viên địa phương, triều đình qua lại nhiều năm với Ninh Vương, ai nhận của ông ta bao nhiêu lễ vật, ai đã làm chuyện gì cho ông ta, trên đó đều ghi lại rất rành mạch, chỉ là hơn hai mươi trang trước đó đã bị kéo rách rồi.

Tổng cộng không đến năm mươi trang danh sách phản tặc, lại bị Dao vương này dùng đến hơn hai mươi trang để chùi đít, Dương Lăng ngẩng đầu, bất đắc dĩ mà nhìn vị mập mạp đen nhánh này. Bàn Khất Thực thấy thần sắc hắn, vội lấy lòng nói: -Trang giấy này vô cùng mềm mại, nếu Uy Quốc Đầu mục công thích dùng thì tiểu vương tặng nó cho ngài!

Dao Vương hàng phục, đám khâm phạm thế tử Ninh Vương cũng giao lại cho quan binh, Dương Lăng trở lại phủ Thiên Sư cẩn thật lật xem quyển sách với Chính Đức Hoàng đế, phát hiện càng về sau thì chức của quan viên được ghi chép càng lớn. Thực ra cũng phù hợp quy luật thôi, quan viên dễ bị thu mua lợi dụng trước nhất luôn là những người chức quan nhỏ bé dễ bị thu mua. Quan viên càng lớn thì khẩu vị cũng càng lớn, nếu muốn cho bọn họ ăn no, bảo bọn họ làm việc cho Ninh Vương thì dĩ nhiên là không dễ dàng rồi.

Như vậy xem ra, hai mươi trang trước đó tuy bị Dao vương dùng sạch rồi, nhưng người được ghi lại trên đó cũng sẽ không thể nào ảnh hưởng đến đại cục được. Ngoài ra, quyển sổ sách này chính là chứng có mà Ninh Vương qua lại với đại quan địa phương và triều đình, nhưng những quan viên này cũng không phải hoàn toàn nương nhờ vào Ninh Vương đồng ý tạo phản.

Rất nhiều người chỉ là làm một vài việc cho ông ta vì hậu lễ thôi, ví dụ như khi Ninh Vương lấy danh nghĩa diệt phỉ mà thu mua binh khí, lương thảo có bật đèn xanh cho bọn họ, có người chỉ là quan hệ khá tốt với ông ta, nếu có quan viên địa phương buộc tội Ninh Vương hoàng hành vô pháp, vượt quy củ vượt chế độ thì chỉ mắt nhắm mắt mở không truy cứu thôi.

Dương Lăng rất sợ Chính Đức trong lúc giận dữ sẽ bắt người theo sách, lại bắt người khắp thiên hạ theo như khẩu cung thì sẽ tạo ra sự hoảng sợ. Bây giờ Ninh Vương đã đền tội rồi, quốc gia đang trong thời khắc dùng toàn lực để phát triển, rất nhiều quan viên lui tới với Ninh Vương nhưng không tạo phản, một khi nghiêm trị thì sẽ gây ra tổn hại rất lớn đối với cục diện trong triều đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui