Ngược Về Thời Minh

- Trong lòng muội rối như tơ vò. Cũng không biết nên làm thế nào mới phải nữa. Nói ra Dương Lăng cũng có ơn với Thục Vương Phủ ta, nếu không phải vì sự trong trắng cả đời người con gái, muội sẽ không…..không…Giờ chỉ có thể nghe theo lời Tỷ an bài thôi. Nhưng….nhưng chắc Hoàng Huynh có đồng ý không?

Trong khóe mắt Vĩnh Phúc tràn ra nước mắt, nàng vội vàng nghiêng đầu đi, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống bờ vai nàng, công chúa Vĩnh Phúc lặng lẽ lau đi nước mắt, gượng cười nói:

- Có gì mà không chịu chứ? Muội quên rồi sao, Hoàng Huynh vốn muốn đem tỷ gả cho hắn ta.

Chu Tương Nhi lắp bắp nói:

- Muội…. muội biết chứ, nhưng bây giờ một công chúa biến thành hai công chúa, cái này khó như lên trời, chuyện này liên quan đến thể diện Hoàng Gia, Hoàng huynh sẽ đồng ý sao?

Vĩnh Phúc lắc đầu thấp giọng nói:

-Tỷ đã có cách, lúc nữa Tỷ sẽ kêu Dương Lăng tìm cơ hội cầu thân với Hoàng thượng. Nói là hắn với công chúa tình đầu ý hợp với nhau. Vì vậy biết đã phạm vào đại tội xin Hoàng Thượng ban hôn. Hoàng huynh cho rằng là tỷ, nhất định sẽ đồng ý. Chờ hynh ấy trả lời, như vậy khi Thánh chỉ đã thốt ra khó mà thu hồi lại được rồi.

Hiện tại tỷ đang ở hoàng am tu hành, từ bỏ danh hiệu công chúa, Dương Lăng nói tên của muội ra thì sẽ không bị mắc tội khi quân phạm thượng, mà là do Hoàng thượng hiểu lầm, đành ngậm bồ hòn, Hoàng huynh chỉ còn cách chấp nhận thôi.

Nói tới đây, nàng không kìm được nước mắt, chảy ra, đã dốc hết tâm trí mới được Dương Lăng thổ lộ tình cảm với mình, trong lòng chỉ mong sống những ngày tháng êm đềm bên chàng, ai ngờ ngược lại phải may áo cưới cho người khác, còn phải đích thân thúc đẩy hôn sự này, đành ngậm bồ hòn, nàng Vĩnh Phúc chỉ có thể chịu đau khổ sao?

Chu Tương Nhi ngơ ngác há to mồm cảm thấy có điều gì không ổn:

“Việc này …hình như nằm ngoài dự tính của nàng và Dương Lăng. Hắn vốn nghĩ thuận lợi cho cả đôi bề, sao bây giờ lại...

Suy nghĩ lúc lâu, Tương Nhi ngộ ra không phải có sự không khớp, hóa ra hai công chúa biến thành một công chúa thôi, chẳng qua nhân vật chính là Vĩnh Phúc đổi thành nàng mà thôi.

Chu Tương Nhi sốt ruột nói:

- Tỷ tỷ không thích hắn nữa sao?

Vĩnh Phúc buồn bã nói:

-Tất cả là do định mệnh an bài, tỷ tỷ suy nghĩ đủ mọi cách, kết cục là ông trời đưa đẩy…, có lẽ là tỷ với hắn không có duyên phận, giờ không làm như vậy thì có thể làm gì? Muội muội, muội cũng đừng có oán hắn nữa, hãy nghe theo tỷ, chuyện này tỷ sẽ an bài!.

- Không, không không!

Chu Tương Nhi vội vàng lắc đầu, từ trong lòng Vĩnh Phúc bật dậy, nói:

- Tỷ tỷ yêu hắn sâu đậm như vậy, bây giờ làm như thế, không nói ai khác, nếu Vĩnh Thuần biết, sẽ hận muội suốt đời rồi. Tương Nhi không phải là người không có lương tâm, tỷ kêu muội làm sao yên tâm? Tỷ mặc kệ muội, muội sẽ đi nói với hắn. Tỷ không nghĩ ra cách, hắn nhất định sẽ có cách, chuyện này là do hắn gây ra, thì để hắn giải quyết!

Chu Tương Nhi nói xong, liền bật người đứng dậy định đi hậu Điện. Vĩnh Phúc liền kéo nàng lại, lúng túng nói:

- Muội đừng gạt tỷ, muội còn muốn làm hại hắn sao?

Lúc này Chu Tương Nhi mới phát hiện trong tay còn đang cầm bảo kiếm, liền vội vàng đưa kiếm vào tay Vĩnh Phúc, buông tay nói:

- Như vậy tỷ đã yên tâm chưa? Tỷ tỷ ơi là tỷ, tỷ rõ ràng khẩn trường lo cho hắn, hà tất phải quanh co làm khổ mình như vậy?

Tương Nhi nói xong không chờ Vĩnh Phúc trả lời thì đã liền phi thẳng ra hậu điện.

Vĩnh Phúc liền thở dài:

- Nếu tính cách của mình thẳng thắn dứt khoát như Tương Nhi, thì sẽ không…..không đến nỗi như hôm nay, kết quả đem người yêu của mình dâng tặng cho muội ấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vĩnh Phúc liền đau khổ.

Chu Tương Nhi vội vàng chạy vội tới hậu điện. Thấy Dương Lăng liền nhỏ giọng nói:

- Chuyện này đùa hơi quá rồi, Vĩnh Phúc tỷ đồng ý giúp huynh nói với Hoàng Thượng cho chúng ta thành thân, nhưng xuất giá lúc hai vị công chúa thật khó xử, tỷ vì muội và huynh mà hy sinh bản thân mình.

Dương Lăng giật mình, liền hỏi rõ chân tướng, trong lòng rất cảm động. Hắn và Tương Nhi bàn tính một hồi, sau đó cùng sánh bước đi ra. Vĩnh Phúc vừa thấy hắn tới. Không kìm được liền quay đầu đi, Dương Lăng đi tới bên cạnh nàng, chợt nắm lấy tay nàng, khẽ nói:

- Tú Ninh!

Vĩnh Phúc hất tay hắn ra hai lần nhưng không hất ra được, vừa nghe thấy hắn nồng nàn gọi như vậy, người run run, như không còn sức để vùng vẫy, để mặc cho hắn nắm tay. Hưởng sự an ủi vuốt ve mà từ đây về sau không có nữa, khẽ nói:

- Huynh đừng lo, Tương Nhi đã đồng ý rồi, còn Hoàng huynh….để muội đi nói.

Dương Lăng cảm động nói:

- Tú Ninh, huynh đã nói với Tương Nhi rồi. Muội ấy cũng đồng ý rồi, bây giờ huynh chỉ hỏi muội, Dương Lăng mặt dày mày dạy, muội và Tương Nhi đều gả cho huynh được không?

Vĩnh Phúc giật mình hoảng hốt, trố mắt nhìn Dương Lăng, cuối xuống giống như đã gật đầu, nhưng chợt tỉnh ngộ ra, nàng liền lắc đầu rồi nói:

- Không được, chuyện này không thể được, đem một công chúa gả cho huynh thì đã là chuyện rất khó rồi, Hoàng Huynh dù có hoang đường đến mấy cũng sẽ không gả cùng lúc hai công chúa cho một người đâu? Nghìn xưa đến nay chưa bao giờ có chuyện như này, Hoàng huynh sao có thể chấp thuận?

Đôi mắt Dương Lăng lóe sáng nói:

- Cách là do con người suy nghĩ mà ra, chỉ cần muội không chê bai, huynh nhất định sẽ nghĩ ra được cách, muội hứa với huynh đồng trước được không?

Vĩnh Phúc đờ người nhìn Dương Lăng nói:

- Huynh thật sự có cách?

Dương Lăng nặng nề gật đầu nói:

- Đương nhiên là huynh sẽ dùng theo cách của muội. Trước tiên lừa Hoàng thượng ban hôn gả công chúa cho, chỉ cần đợi Hoàng Thượng đồng ý hôn sự của Tương Nhi, như vậy thì được rồi. Không phải bây giờ muội không còn là công chúa nữa sao, chỉ cần ta cưới một vị dân nữ, thì sẽ không ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Hoàng Thất rồi, chỉ cần muội chấp thuận, lẽ nào Hoàng Thượng không đồng ý sao?

Công chúa Vĩnh Phúc cười khổ nói:

-Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, đây không phải là tự gạt mình gạt người sao? Cho dù muội không còn danh hiệu công chúa, suy cho cùng vẫn là người của Hoàng thất, nói ra thì Hoàng Thượng vẫn đem hai công chúa gả cho một người, mặc dù theo Hoàng thất tông pháp mà nói, muội lấy thân phận là dân nữ lấy một người như vậy là không vi phạm kỷ cương, nhưng theo lý mà nói thì không thuận tình.

-Thì ra là vậy.

Dương Lăng cau mày lại, suy nghĩ hồi lâu, mắt hắn sáng lên nói:

- Huynh có cách rồi!

Hắn nói nhỏ vào tai Vĩnh Phúc, gò má Vĩnh Phúc dần dần đỏ bừng như hai đóa mây hồng, nàng lắp bắp nói:

- Như vậy có được không?

- Sao lại không được, nếu nói về tôn nghiêm Hoàng Thất, so với huynh thì còn chuyện gì to tác hơn? Gả thì mất thể diện, không gả thì càng mất thể diện, muội nói đi Hoàng thượng sẽ chọn cách nào.

Công chúa Vĩnh Phúc ngẫm nghĩ một lúc, trong mắt nàng dần dần hé ra tia hy vọng.

- Muội đồng ý chứ?

Vĩnh Phúc xấu hổ liếc mắt nhìn Tương Nhi một cái, như không dám thừa nhận sự gật đầu của chính mình.

Dương Lăng cười ha ha, ôm chặt vai nàng, Vĩnh Phúc chưa từng được nam nhân chạm sát như vậy, nhất thời thẹn thùng tim đập dồn dập, nhưng không vùng vẫy ra, đành áp sát khuôn mặt đỏ bừng vào trong lòng ngực hắn. Dương Lăng giương tay còn lại ra, ra hiệu cho Tương Nhi. Tương Nhi nhếch cái mũi lại, tỏ vẻ không tình nguyện đi tới.

Dương Lăng ôm chặt hai vị công chúa yêu kiều thơm ngào ngạt vào trước ngực, khí thế ngút trời nói:

- Hai muội yên tâm, chỉ cần hai muội đồng ý, còn về Hoàng Thượng sẽ dễ thương lượng!

Chu Tương Nhi đang ngẫm nghĩ:

-Tên khốn này muốn mình giúp Hắn gạt Hoàng tỷ, bây giờ lại kêu Hoàng tỷ giúp hắn gạt Hoàng Thượng, lẽ nào vợ hắn cũng đều bị hắn gạt cưới về? Tên lừa gạt này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui