Ngược Về Thời Minh

Lúc này nghe hắn nói tới cái gì cam tâm tình nguyện, không kìm được liền giẫm mạnh lên chân hắn một cái, hờn dỗi nói:

- Huynh hay quá, ai cam tâm tình nguyện chứ?

Vĩnh Phúc khẽ trách nói:

- Tương Nhi!

Chu Tương Nhi liếc mắt nhìn nói:

- Người ta chỉ đùa chút thôi mà.

Trong lòng Chu Tương Nhi ức quá, miệng thì nói chuyện với Vĩnh Phúc, còn tay thì nhẹ nhẹ hướng ra sau hông Dương Lăng. Dương Lăng đã từng nếm mùi đau khổ bị nàng véo, vừa nhận ra hành động của nàng, liền thu lại nét tươi cười, ho một tiếng nói:

- Hôm nay vào cung vốn đi triệu kiến Hoàng Thượng, ta ở đây lâu quá không tiện. Tú Ninh, Tương Nhi, huynh đi đây, về chuyện chúng ta, chờ huynh đến Tô Châu ắt có sắp xếp, chúng ta chờ thời cơ hành động!

Dương Lăng nói phi nhanh như chớp. Tay nhỏ bé của Tương Nhi dịch tới sau hông hắn, ra vẻ vừa định véo, Dương Lăng đã nhanh chóng né ra phía trước, sau đó phong độ quay người, hướng về hai vị công chúa phong độ thánh thoát hành lễ.

Trong mắt người tình Tây Thi luôn đẹp, huống chi Dương Lăng vốn phong độ thanh thoát, anh tuấn bất phàm, đây cũng là lần đầu hắn điềm đạm tự nhiên ở trước mặt công chúa, hiện rõ tính cách nam nhi.

Công chúa Vĩnh Phúc si mê nhìn Hắn, thấy Dương Lăng hướng về hai vị công chúa cáo biệt, nhưng ánh mắt kia lại luôn nhìn trầm trầm vào nàng, trong lòng chợt thấy vui mừng hạnh phúc:

-Hắn …..Hắn để ý đến ta ta nhiều hơn.

Chu Tương Nhi bĩu môi, cau mày lườm hắn, nét mặt cười như không cười, rõ ràng là mượn cơ hội lén nhìn dụng ý kêu hắn đi.

Dương Lăng đi ra cửa, thuận tay đóng luôn cửa lại, sau đó lắng tai nghe lén, chỉ nghe tiếng Vĩnh Phúc nói:

-Tương Nhi. Sau này không được như thế, phải có nề nếp ý tứ, muội và tỷ đã đồng ý gả cho quốc công rồi, thì đã là thê tử của quốc công, tam cương ngũ thường sao có thể không tuân?

Chu Tương Nhi ngụy biện nói:

-Tỷ tỷ, người ta chỉ đùa chút thôi mà.

Tương Nhi, nói đùa cũng phải đúng lúc đúng chỗ, phận nữ nhi tam tòng tứ đức, dù là công chúa Hoàng Gia, con gái cưng của trời, cũng không thể cậy vào để kiêu căng!

Chu Tương Nhi càn rỡ với Dương Lăng, đối với công chúa Vĩnh Phúc thì không dám như vậy, chỉ chu cái miệng nói:

- Được rồi, sau này người ta không như vậy nữa là được rồi!

Dương Lăng nghe thấy liền vui mừng, đây quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sau này trái ớt hiểm này có Vĩnh Phúc trị rồi, hậu cung có người bảo vệ rồi.

Dương Lăng đi khỏi chỗ công chúa Vĩnh Phúc, vòng qua vườn ngự uyển đi tới hành lang phía ánh sáng mặt trời. Bốn tên tùy tùng bị đuổi đi lúc nãy đang đứng ở đây, nhìn thấy vị quốc công bị công chúa cầm kiếm truy đuổi tới cung điện, bộ dạng lúc đó không ra làm sao. Giờ đi ra rất phong độ, giống như sắc xuân tràn đầy, dương dương đắc ý, bước đi rất khí thế, không khỏi tỏ vẻ khâm phục:

- Bất luận là chỗ Hoàng thượng hay là công chúa, đều sẽ ngợi khen. Vị quốc công này thật bản lĩnh!

Nếu bọn cung nữ biết vị quốc công gia này đã xơi cùng lúc hai công chúa, không biết có còn hứng thú sùng bái hắn nữa không.

Giang Bân ha ha cười, gã thở hơi dài, ôm Vương Mãn Đường vào lòng, qua hồi lâu mới cười híp mắt nói:

- Những ngày này chuyện trong nhà giao cho nàng quản lý, lão gia ta phải đi Tô Châu, Hàng Châu một chuyến.

Vương Mãn Đường vuốt mái tóc đen nhánh, những sợi tóc đen nhánh bám trên thân đầy mồ hôi, có chút hất không ra:

- Dạ, lão gia yên tâm đi, bao giờ người trở về ạ?

- Chắc cũng nửa tháng, nhiều nhất là nửa tháng Hoàng Thượng sẽ hồi kinh rồi.

Ánh mắt của nàng hình như sắp rơi lệ, gượng nói:

- Nghe nói Tô Châu, Hàng Châu rất nhiều mỹ nữ đẹp, lão gia không mang về vài cô chứ?

Giang Bân vỗ vỗ nàng, ha ha cười, sau đó mắt hơi nheo lại, như có chút mệt mỏi, Vương Mãn Đường thấy thế bèn không nhiều lời nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực gã.

Giang Bân nhắm mắt lại, vừa điều hòa hít thở, vừa hồi tưởng lại chuyện hôm nay.

Bây giờ Giang Bân thật sự mở mày mở mặt lòng đầy vui sướng, kể từ hôm bị tên vô lại Tiền Ninh làm tức hộc máu. Nỗi nhục này luôn khắc sâu trong lòng gã, chịu đựng càng lâu, càng in sâu, mối thù này càng khắc sâu hơn.

Gã trở nên trầm lặng hơn. Bất kể ở nhà hay bên ngoài, gã không bao giờ thổ lộ với ai một lời, mỗi lần vì công việc chạm mặt Tiền Ninh, đối mặt với ánh mắt chế nhạo khinh thường của y, Giang Bân cố nén đi sự kích động muốn bổ nhào chặt đứt đầu y.

Gã muốn thấy Tiền Ninh sụp đổ, chứ không phải sụp đổ cùng với y, tôn nghiêm nam nhi một ngày không lấy lại được, sức ép kiềm nén trong đầu gã sẽ không thể giải ra được. Hôm nay, kỳ vọng của gã cuối cùng đã tới, tin tức này thậm chí còn hơn hẳn tin tức liên quan đến tiền đồ mà gã luôn coi trọng, là đề bạt gã làm Phó tổng binh Nam Kinh mà gã vừa được nghe.

- A, hôm nay trong rừng đúng lúc nghe được Trương Thiên Sư tiết lộ thiên cơ, nói quốc công số mệnh cả đời may mắn có duyên vợ chồng với công chúa Vĩnh Phúc. Y nói quốc công cả đời cao quý không thể nói bằng lời, nhất định không dễ gì vì chuyện này mà bị Hoàng Thượng khiển trách trừng phạt đâu. Hoàng thượng sẽ vì nể trọng quốc công mà phá lệ gả công chúa cho hắn chứ?

Bất luận nói thế nào, cả đời hắn cao quý không thể nói bằng lời, chứng tỏ cây đại thụ này không bao giờ ngã, làm môn hạ dưới sự bao che của hắn thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Không biết chuyện của hắn với công chúa giải quyết ra sao, quốc sư sợ không dám nói. Tốt hơn ta nên yên lặng theo dõi diễn biến, nói không chừng lúc nào đó ta có thể giúp quốc công một tay…..

Gã thở phào hơi dài nhẹ nhỏm nghĩ:

- Hoàng Thượng đích thân chế ngự Tiền Ninh, không cần hỏi cũng biết, nhất định là do Uy Quốc Công Dương Lăng sắp đặt.

Hoàng Đế không thể nào biết được giữa ta với Tiền Ninh từng có ân oán cá nhân, với khả năng của ngài ấy cũng có giới hạn, sự bày mưa đặt kế này cũng do Dương Lăng, như vậy trong mắt Uy Quốc công gã đã trở thành một nhân vật được trọng dụng rồi.

Phải biết rằng, địa vị hai Trực Lệ không giống với những nơi khác, Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ cộng thêm Trung đô Phượng Dương, ba nơi này xưa nay không phong vương, hơn nữa người của hai nơi Nam, Bắc đô và Trung đô cũng rất được Đại Minh coi trọng, điều động binh mã của ba nơi này không phải nghe theo theo Đô chỉ huy sứ ti của vùng này, mà theo trực thuộc của kinh sư.

Phó Tổng Binh Nam Kinh gã vốn vĩ không lệ thuộc theo sự cai quản Đô chỉ huy sứ ti Nam Trực Lệ, mà lệ thuộc vào triều đình, chịu sự chỉ huy trực tiếp của Hoàng thượng. Gã nào đơn giản chỉ thành Phó tổng binh vậy thôi, có thể lên được vị trí này, chứng tỏ gã giống như Hứa Thái, đã được coi là Thân quân Thiên Tử, có thể nói từ đây tiền đồ sáng lạng rồi.

Tin vui lớn như vậy, song gã còn nghe nói Tiền Ninh sắp rơi đài khiến gã phấn khởi. Quả nhiên Tiền Ninh và Ninh Vương có cấu kết. Y chết chắc rồi! Mà nhiệm vụ này sẽ do gã chấp hành. Gã đường đường chính chính lĩnh binh tới Phủ Tiền Ninh, đưa tên súc sinh này ra công lý, để y trở thành kẻ phạm tội dưới chân gã.

Gã biết, lần này Hoàng đế không chỉ muốn hạ một mình Tiền Ninh đâu, Ninh Vương cũng xong đời, số quan viên bị liên lụy chắc cũng không ít. Xưa nay Giang Bân vốn tùy tiện, nhưng lần này lại giữ kín như bưng, thậm chí chuyện này gã cũng không thổ lộ nửa lời với Vương Mãn Đường.

Nỗi phấn khởi này, bừng cháy sôi sục trong người gã, gã không muốn chờ đợi thêm nữa mà muốn lập tức đi chinh phục hưởng thụ cảm giác sung sướng đó, nhưng gã chỉ có thể bất động, đợi Hoàng đế an bài xong mọi chuyện mới có thể phát động bắt người, bây giờ phải kiềm nén nỗi kích động này lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui