Ngược Về Thời Minh

Phủ Dương Lăng, Ngũ Hán Siêu hấp tấp tới gặp sau đó nghiêm trang ngồi đối diện với hắn.

Nhìn quân phục trên ái tướng của mình, nét mặt càng ngày càng hiện ra khí chất chín chắn thành thục, trong lòng Dương Lăng tràn đầy hài lòng về Ngũ Hán Siêu. Hắn không phải cất giấu nữa, Dương Lăng mang cái hộp bấy lâu nay cất giữ ra.

Dương Lăng đi thong thả nói:

- Chúng ta nhất định phải bí mật tiến hành bố trí, đầu tiên phải bảo đảm an toàn Hoàng đế Bệ hạ hồi kinh, về đến triều chính, sau đó mới phát động bắt người. Vì chưa biết ngoài những người trên danh sách ra còn có những tên phản loạn ẩn núp khác không, những người này thuộc quan chức nào, cho nên hành động lần này hết sức bí mật, không làm thì thôi, đã làm thì phải nhanh như sấm sét.

Dương Lăng ngồi xuống ghế nói:

-Trước khi Hoàng thượng đi sẽ xử tử Ninh Vương thế tử, để chế ngự những đại thần có có ý đồ bất chính, đề phòng bọn họ cùng quá làm liều, làm loạn bỏ trốn. Đồng thời Hoàng thượng sẽ ở Tô Châu, Hàng Châu quan sát khu vực lập bến cảng và công thương, tỏ vẻ không hồi kinh vội, thời gian này, các ngươi phải sớm có chuẩn bị trước.

Dương Lăng nói:

- Kế sách âm mưu tạo phản của Ninh Vương, truyền tin đi, thu hối lộ, thậm trí những quan viên các nơi chuẩn bị tiếp ứng cho lão, ta đã chiếu theo danh sách thẩm duyệt, bắt giữ ai, giáng chức ai, đã thông qua phê duyệt của Hoàng thượng, toàn bộ hành động phải gọn gàng sạch sẽ, để những người có tâm địa bất chính trở tay không kịp như kế hoạch đã định!

Dương Lăng nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói:

-Vì…….Đại Minh chúng ta bây giờ không thể nào chịu đựng nổi sự giày vò nữa.

- Ngũ Hán Siêu gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của hắn, sau đó liền hỏi:

- Vậy đại nhân sắp đặt cụ thể thế nào, thuộc hạ phải làm gì?

Dương Lăng khẽ mỉm cười nói:

- Hoàng đế sẽ du tuần ở Tô Châu, Hàng Châu trước, trong thời gian này, ngươi lấy lý do trong trận chiến Ninh Vương mưu phản đã lập công và phá hỏng thời cơ chiến đấu, nhân cơ hội chỉnh đốn lại quân đội, bố trí người đáng tin cậy nắm giữ trọng binh.

Trong kinh, Hoàng thượng đã hạ lệnh Định Quốc công Từ Quang Tộ trấn thủ trung quân Đô đốc Phủ, Lục Hoàn khống chế Binh bộ, Trương Vĩnh, Võ Định Hậu, Quách Huân giám sát mười hai doanh đoàn. Ngô Kiệt Nội Xưởng, Tây Xưởng Miêu Quỳ quản chế một số quản sự thái giám cùng một số thái giám, Cẩm Y Đồng Tri Y Vệ và Ti Lễ Giám của Cẩm Y Vệ và Ti Lễ Giám đã bị Ninh Vương mua chuộc.

Dương Lăng hít một hơi, lại nói:

- Nam Kinh bên này, do Giang Bân nắm giữ binh mã, âm thầm giám sát Tiền Ninh và những đại thần có quan hệ với Tiền Ninh. Sẽ phái Hứa Thái hồi kinh, khống chế Ngoại Tứ Gia quân, đồng thời lực lượng cơ động lần này còn phải phòng ngự chiến sự bên ngoài. Còn ngươi, sẽ đảm nhiệm chức phó tướng Khai Phong Phủ Hà Nam.

Ngũ Hán Siêu liền hỏi:

- Hà Nam Phủ có đại quan cấu kết với Ninh Vương?

Sắc mặt Dương Lăng nặng nề gật gật đầu, nói:

- Hiện đã tra ra, quan viên Hà Nam cấu kết với Ninh Vương, đang đợi Ninh Vương phát binh Bắc thượng, lập tức tương ứng. Chuẩn bị tàu lương thực giúp họ vượt sông thẳng tiến kinh thành. Trừ những phản nghịch này ra, Án Sát Sứ Hà Nam cũng từng nhận hối lộ của Ninh Vương. Trước mắt vẫn chưa biết người này có đáng tin hay không, nhưng vì tính thận trọng, trọng trách quan trọng này không thể giao cho Hà Nam Đô Chỉ Huy Sứ, ngươi đi để giám sát bọn họ, khi thời cơ chín muồi bắt giữ Bố chính sứ, giám sát Án Sát Sứ.

Ngũ Hán Siêu trịnh trọng gật gật đầu, Dương Lăng lại nói:

- Cũng may Ninh Vương không dám mua chuộc bè phái khắp nơi quá mức, lo sợ qúa tay sẽ lộ sơ hở, người mà lão mua chuộc đều là đại thần của phủ đạo và hai đô một đường Bắc thượng cần lợi dụng đến, như vậy phạm vi chúng ta cần phải giám sát cũng sẽ không quá rộng.

Nam Kinh có Giang Bân, Hà Nam có ngươi, Bắc Kinh cũng có trung thần nắm giữ, có thể bình an loại trừ lường trước tai họa ngầm. Vì lý do an toàn, chờ sau khi hoàn thành xong toàn bộ việc này, Hoàng thượng sẽ tiến hành thay đổi nhân viên quân chính quan trọng các phủ đạo Đại Minh. Hán Siêu, ngày mai sẽ hạ chiếu chỉ xuống, có thể ngươi không được về An Khánh, mà phải lập tức khởi hành rồi.

Vâng! Quốc Công yên tâm, Hán Siêu nhất định hoàn thành sứ mệnh!

Hán Siêu thẳng người, nghiêm nghị đáp.

Dương Lăng cũng đứng lên cười nói:

-Bây giờ chắc bụng Tiểu Ái to lắm? Phái ngươi đi lúc này, hy vọng cô ấy không oán trách ta.

Ngũ Hán Siêu cũng cười:

- Ha ha, ty chức và Tiểu Ái có được như hôm nay, ty chức tuổi còn trẻ có thể làm chức phó tướng, bất luận công tư, là nhờ ân đức to lớn của đại nhân, ty chức và Tiểu Ái khắc khi trong lòng, cảm kính như gia phụ gia mẫu. Đại trượng phu chí hướng thiên hạ. Nàng hy vọng ty chức lập thật nhiều chiến công.

Hơn nữa…..bây giờ Tiểu Aí là người tâm phúc gia phụ mẫu, ty chức giống như người ngoài. Ôi, trước kia gia phụ cả ngày răn dạy ty chức, gia mẫu còn có thiên vị, bây giờ Tiểu Aí và gia mẫu hợp lại với nhau, Hán Siêu sống những ngày đau khổ rồi, cũng may đúng lúc đi tránh được họa.

Dương Lăng sớm biết Ngũ Tri phủ có tật sợ vợ. Ngũ phu nhân có tiếng là sư tử Hà Đông, Tống Tiểu Ái cũng có bản tính này, giờ đây được gia mẫu cưng chiều, lại có mẹ chồng làm chỗ dựa như thế, oai phong ở Ngũ gia không cần nói cũng biết, Hắn không những cảm thông mà còn bật cười.

Tiễn Ngũ Hán Siêu ra cửa, thấy y ung dung nói, lại lập tức dặn dò một cận binh theo sau đưa thư đi An Khánh. Dương Lăng liền lắc đầu than thầm:

- Ngũ Hán Siêu là người bản lĩnh, giống như một mãnh hổ rời núi, nhưng khi ở trước mặt Tiểu Aí, thì ngoan ngoãn như một con mèo. Dương Lăng ta không thể có ngày như thế.

Tiểu nha đầu Tương Nhi là một trái ớt cay, tuy ớt hiểm vị tuyệt diệu, nhưng xuất thân từ tấm biển Hoàng Gia Đại Minh, chưa chắc dễ ăn đâu, chỉ có Vĩnh Phúc mới trấn áp được nàng, hay là có cãi vả mới có hạnh phúc! Ừ, Quốc sự coi như xong, vì sự ổn định và hòa bình lâu dài Đại viện Dương Gia, phải nghĩ cách thuận lợi để nghênh đón hai vị công chúa về an cư gia mới được.

Chính Đức Hoàng Đế từ Hiếu Lăng, ngự giá bằng thuyền trùng trùng điệp điệp đi đến Tô Châu.

Lúc này đã là tháng hai đầu xuân.

Thành Cô Tô!

Tô Châu đối với Đại Minh, giống như Thượng Hải của Trung Quốc. Tô Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, không chỉ phong cảnh đẹp như tranh, giống như thiên đường của nhân gian. Về mặt kinh thế, nơi đây cũng là chỗ giàu nhất thiên hạ, thuế của thiên hạ đều xuất từ Giang Nam. Mà thuế phú của Giang Nam lại xuất từ Tô Châu. Nhân khẩu ba phủ Tô Châu, Tùng Giang, Thường Châu không bằng một phần trăm của Đại Minh, nhưng số thuế các nơi đó nộp, lại chiếm một phần tư Đại Minh, như vậy có thể thấy sự giàu có của Giang Nam.

Thành Cô Tô được thân sĩ nổi tiếng Đại Minh liệt vào địa danh một trong năm đại đô thiên hạ nhất định phải tham quan, cung quyến từ hậu phi, thê thiếp quan lại, cho tới thất phụ dân gian thậm chí giang hồ nghệ nữ, đều mặc trang phục Tô Thức, học tiếng Tô Châu, tập hát Ngô ca. Lấy đó làm niềm tự hào. Đặc biệt đối với kỹ nữ mà nói, trang phục thì phải là Ngô trang, nói tiếng Tô Châu, am hiểu Ngô ca, trở thành kỹ năng thiết yếu, nếu không sẽ không thể ngẩng đầu.

Người Tô Châu cho rằng người tao nhã, thì tứ phương tùy cho là tao nhã. Người Tô Châu cho rằng người phàm tục, thì tứ phương cho là phàm tục, đây chính là thành Cô Tô thành xưa kia. Bây giờ, Đại Minh mở biển thông thương, giao du tứ hải, phát triển công thương, lấy thành Cô Tô làm cầu nối, nơi đây lại là một cảnh tượng như thế nào?

Dương Lăng còn chưa kịp xem, thậm chí hắn còn chưa kịp tâm sự với Cốc Đại Dụng. Hai người đều phò trợ bên cạnh Hoàng đế Chính Đức, đi về hướng Thương Lãng Đình. Nơi này, chính là nơi Chính Đức Hoàng Đế lưu tại Tô Châu.

Dương Lăng quấn ống tay áo, ngắm nhìn nước biếc quanh co, liễu rủ đón gió, nước đá chập trùng, sườn núi uốn lượn ngoằn ngoèo, hòa hợp thành một cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp trong Thương Lãng Đình, trong lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn:

- Giang Nam, hay là phúc địa của Dương mỗ ta! Đại Lâu Nhi, Văn Tâm, Liên Nhi, A Đức Ny, vừa cương, vừa nhu, vừa văn, vừa võ, tứ đại mỹ nhân này đều dệt mộng tơ tình cùng ta ở Giang Nam.

Hắn trộm ngắm nhìn phía sau có đôi chị em gái yêu kiều thướt tha đẹp như hoa, miệng hé cười:

- Giờ đây chỉ có hai người, giở một chút thủ đoạn phong lưu ra, lẽ nào cũng không trị nổi hai nha đầu kia, lẽ nào thanh niên kiệt xuất đệ nhất Đại Minh ta kém cỏi?

Dương Lăng ngước mắt nhìn lên trời, cười với con mắt kiêu ngạo, chợt nghĩ tới hai vị tiểu công chúa mặc dù giải quyết dễ dàng, nhưng sau lưng công chúa còn có một chỗ dựa vững chắc, chính là Hoàng Đế Chính Đức tính cách giống như con lừa, vai Dương Lăng hạ xuống, sống lưng cong lại, như không có chút sức lực nữa…

Tương Nhi nhìn thấy Dương Lăng và Cốc Đại Dụng một người bên trái, một người bên phải đi cạnh phía sau Hoàng Huynh, hạ vai, khom lưng, không rời hai bước, giọng hờn mát nói với Vĩnh Phúc:

- Tỷ tỷ nhìn tên không ra gì đó….

Mắt Công chúa Vĩnh Phúc uyển chuyển liếc ngang, Tương Nhi lập tức chuyển giọng nói:

- Ha ha ha, tỷ xem hắn phong thần ngọc lãng, phong thái như phượng, ruột gan từng mảnh trong bầu tuyết, cử chỉ buông lỏng trước gió vi vu, Phan An Tống Ngọc cũng không như vậy.

Vĩnh Phúc tươi cười, vui vẻ nói:

- Ừ, lời Tương Nhi nói, mặc dù không hay, cũng có chút khác biệt rồi.

Tương Nhi đứng lại, nhếch mép, thầm nghĩ:

-Tỷ tỷ thích hắn, kể cả con ngươi tỷ cũng không màng, Hắn cái gì cũng tốt. Sao mình không có cảm giác như vậy?

Mình nhìn thấy hắn….ngoài bắt nạt hắn ra, vẫn cứ muốn ức hiếp hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui