Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng thản nhiên cười nói:

- Phàm là nhân vật anh hùng oai phong một cõi thì luôn có người hoặc có tâm, hoặc vô ý đi thêu dệt ra đủ các loại truyền thuyết cho mình, để chứng minh mình phi phàm ra sao, có gì khác lạ?

Hắn lướt mắt nhìn qua, mỉm cười nói:

- Bổn Quốc công ở trước sông Tiền Đường đã dùng tám trăm Phiên vệ càn quét ba ngàn Oa Khấu, đã có người gò ép nói bổn Quốc công từng mượn sức nước thủy tộc Đông Hải Long Cung của Trương Thiên Sư để diệt địch. Dẹp Đô Chưởng Man ở Ba Thục, người Đô Chưởng Man bị đánh bại đến giờ vẫn tin chắc rằng bổn Quốc công là Gia Cát Khổng Minh đầu thai, còn thi triển thần thông để thần ếch của họ vứt bỏ họ, ha ha ha, việc này nói cho lũ ngu muội, còn được lan truyền ầm ĩ, các vị tướng quân đều là anh hùng thân võ thế tung hoành sa trường, tin những chuyện ma quỷ vậy sao?

Đám Luyện Chỉ huy, Cừu Hạo Thiên đều bật cười, lúc này, một binh sĩ đi vào thì thầm mấy câu với Luyện Chỉ huy, Luyện Chỉ huy bèn quay sang nói với Dương Lăng:

- Quốc công gia, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, ngài xem có…?

- Được! Chúng ta cùng nhau uống mấy chén, các vị tướng quân giờ đều có phần hơi gò bó đấy, trong tiệc rượu chúng ta hãy thoải mái ăn uống, thoải mái nói năng!

Trong sở vệ không có đầu bếp xuất sắc, nhưng đồ ăn nấu ra trong nồi to bát to kia lại hết sức ngon miệng, làm ai nấy thích thú. Thịt dê vàng óng béo ngậy, thịt gà hợp khẩu vị, tay gấu đen thơm nức mũi, mũi ngạn xốp giòn thơm nức, súp rồng bay, gân hươu xào hành…, còn cả rau tươi, tất cả đều là món ăn thôn quê quen thuộc.

Mấy thứ này ở quan nội nếu muốn ăn cũng không phải dễ dàng như vậy. Đại tộc nhà quyền quý thật ra có tài lực, nhưng ăn tay gấu, mũi chó rừng cũng không dễ như thế.

Dương Lăng tính tình hiền hòa, gần gũi với mọi người, trong bữa tiệc rượu không hề tỏ ra tự cao tự đại, cũng hứng trí tưng bừng khi tán gẫu đến chuyện đàn bà với những võ tướng này. Cảm xúc giam cầm lâu nay của đám võ tướng dần tiêu giảm, ngoài sự kính trọng dành cho Dương Lăng, còn thêm cả phần thân thiết.

Dương Lăng tuần sát quan ngoại chư vệ một là do chính cục ở quan nội vừa trải qua một cuộc thành trừng mới, cần phải phái một vị trọng thần thay mặt thiên tử tuần tra biên giới phía bắc, vỗ về các chư hầu trấn thủ Nô Nhi Can, ngoài ra còn phải xây dựng có hiệu lực hơn các cơ quan đưa tin ở trạm dịch trên đường trong vòng mấy ngàn dặm từ Nô Nhi Can Đô Ti tới kinh sư, tăng cường liên hệ tin tức giữa quan nội và quan ngoại.

Đương nhiên, những chuyện này là muốn làm, cũng là lý do tuyên bố công khai với bên ngoài. Mà mục đích lớn nhất của nó lại là để tìm hiểu lễ hội Naadam của Đóa Nhan Vệ, quyết định Đại nguyên Phó hãn, Bắc anh vương Hồng Nương Tử sau nay hành động như thế nào, nguyên nhân bí mật này cũng không phải nói thẳng với các tướng lĩnh quân vệ.

Sau khi yến hội kết thúc đã là lúc nửa đêm. Dương Lăng rất lâu rồi không uống sảng khoái như vậy, hai ngày nay ở Vệ sở chờ tin tức của Thành Khởi Vận, chẳng có việc gì thú vị. Cộng với đi đường bôn ba cũng thật sự hơi mệt mỏi, bữa tiệc rượu này đến, được nâng chén uống thoải mái với những mãnh tướng có tửu lượng cao đó, uống say khướt, nhiệt huyết sôi trào, sau đó lại được tắm rửa một trận trong thùng gỗ thô sần thơm ngát mùi gỗ thông, quả là cực kỳ sảng khoái.

Gió đêm thổi hiu hiu, cay cỏ gợn sóng xanh biếc, Dưng Lăng mặc khinh bào, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đó, đôi chân nhẹ nhàng đi dào trên tường thành. Trong chiến hào bảo vệ thành ở bên ngoài mọc đầy rong bèo um tùm, chiến hào hẹp mà nông, thành trì cũng thật sự không cao, ước chừng chỉ khoảng hai trượng, nhưng xa gần quả thực không có kiến trúc nào khác nên vẫn có thể phóng tầm mắt ra đến cực xa. Ở chỗ cực xa ấy vẫn là một mảng màu xanh tới tận chân trời.

Mảnh đất chưa từng khai thác này ẩn chứa tài nguyên khoáng sản phong phú, mặt đất là đất đai màu mỡ và rừng rậm, đối với Đại Minh tương lai mà nói là rất trọng yếu. Nhưng hiện giờ, chỉ phái một vài binh mã đóng giữ tại đây, chỉ đại diện rằng đó là ý nghĩa tượng trưng của một quốc thổ, không ai ý thực được nó chứa đựng kho báu phong phú biết bao.

Triều đình căn bản không ý thức được ý nghĩa quan trọng ngoài quân sự và chính trị ra của cái gọi là vùng đất hoang vu này. Hàng năm cung phụng mấy con ngựa, mấy con hải đông thanh, mấy cây nhân sâm ngàn năm cho triều đình, đó chính là nghĩa vụ tận lực và thuế phú phải nộp của các thần dân trên mảnh đất này.

Trước mắt phải giải quyết nguy cơ của Bá Nhan, thế nhưng Bá Nhan giải quyết xong còn có Hỏa Si, còn cả Diệc Bất Lạt, còn có Đóa Nhan Tam Vệ, còn có… Bây giờ vẫn giống như một mâm cát năm bảy mảng, không có thế lực Nữ Chân nào để mắt đến họ…

Đó có thể là chuyện của mấy năm sau, chuyện của vài thập niên hàng trăm năm sau, nếu không thể giải quyết được sự đối lập này về căn bản, không thể ngăn chặn sự phát triển của thế lực dị tộc, vậy thì ai có thể bảo đảm sẽ không xuất hiện Bá Nhan thứ hai, thậm chí là Thiết Mộc Chân thứ hai, xuất hiện…Nỗ Nhĩ Cáp Xích vốn nên xuất hiện?

- Dân tộc, chẳng qua là quần thể có nền văn hóa, tập tục, tín ngưỡng, quan niệm… khác nhau trong lịch sử hình thành nên bởi tập trung dân cư theo khu vực. Biển rộng sẽ không dương dương tự đắc chuyện nó được tạo nên bởi bao nhiêu con sông. Những con sông này nếu xưa nay luôn phân tách rõ ràng, duy trì nét đặc sắc riêng có thì cũng không hình thành nên biển lớn được.

Uy chi dùng võ, đồng chi dĩ lợi, hóa chi dĩ văn, dung chi dĩ tộc. Chỉ có như thế mới tiêu diệt được triệt để ẩn họa. Uy chi dũng võ, đồng chi dĩ lợi, hiện nay đang được tiến hành, bước tiếp theo có trọng điểm phát triển kinh tế, về quân sự thì phải chú ý trọng điểm tới Liêu Đông. Tăng cường giao dịch thông thương sẽ có thể ngầm biến đổi hóa, tăng cường mối liên hệ giữa các dân tộc.

Hóa chi dĩ văn, Dương Thận đã đang thực hiện. Y đang thu thập rất nhiều điển tích văn hóa, hơn nữa còn liên hệ với một đám văn nhân, hy vọng có thể dùng các hình thức như thư tịch, hí kịch, ca khúc để truyền bá văn hóa và quan niệm Trung nguyên trong những bộ tộc du mục này.

Dung chi dĩ tộc cũng là một kế sách lâu dài. Lấy cái lợi chung để tăng cường mối liên hệ, đồng hóa để có sự thấu hiểu sâu sắc, như vậy dung hợp tạp cư, kết hôn dị tộc từ quan niệm của mọi người cũng đã được chấp nhận, mấy chục vạn người Hán di dân đến đông bắc khi đó đã dần dần hòa hợp với bách tính của các tộc đàn, cho đến khi hình thành cùng một thể.

Nhưng mà muốn thực hiện những việc này, không để nó bỏ dở giữa chừng thì cần có một môi trường ổn định, như vậy thì nhất định phải tiêu diệt được những kẻ có dã tâm như Bá Nhan, Hỏa Si, Diệc Bất Lạt, làm suy yếu sức mạnh phân li của những tộc đàn này, tăng cường lòng trung thành và đồng cảm của chúng. Nếu không một khi triều đình yếu thế, các tộc liền dấy lên dị tâm, vòng đi vòng lại, chiến loạn mãi không ngớt.

- Anh hùng của một dân tộc thường sẽ trở thành ác ma của một dân tộc khác. Nếu nhất định phải trả giá bằng máu mới đổi lấy được hòa bình vĩnh viễn, vậy thì, cứ để cho Dương Lăng ta đảm nhận nhân vật ác ma này đi.

Dương chém đầu say rượu, nhìn gió đêm thổi nhè nhẹ, cỏ xanh cúi rạp xuống, bèn phát ra một câu nói hào hùng.

Hắn nôn ra một bãi đầy mùi rượu, được mấy người thị vệ dìu đi, say khướt đi về phía doanh trướng. Nhưng vào lúc này, trên đường chân trời có mấy trăm kỵ sĩ dũng mãnh đang hộ tống một cỗ xe ngựa buông chùm tua rua theo kiểu vua Mông Cổ đang gấp rút phi về phía Ngột Giả Vệ.

Tiếng chuông đồng kêu leng keng trên màn xe, giống như trái tim thiếu nữ của người đẹp trong xe, đập dồn dập và tràn đầy vui sướng. Ánh chiều tà đỏ thẫm, thảo nguyên mấp mô, Thành Khởi Vận còn chưa nhìn thấy thành quách của Ngột Giả Vệ, nhưng trái tim đó lại đã bay tới thành Ngột Giả, bay đến bên cạnh Dương Lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui