Ngược Về Thời Minh

Hồng Nương Tử bị hắn khiển trách một trận trước mặt mọi người, liền viện lý do không tiện thay trang phục nữ nên cáo từ không tới, Dương Lăng cũng không khuyên bảo, thái độ thản nhiên đó khiến Hồng Nương Tử càng thêm đau lòng. Thành Khởi Vận cố kiềm chế niềm vui trong lòng, đánh mắt với Dương Lăng, Dương Lăng chỉ làm như không thấy, cùng đi vào chợ với Thành Khởi Vận.

Thong thả đi dạo một vòng, tiện tay mua mấy đồ treo trang trí không thường thấy ở Trung Nguyên, Dương Lăng nhìn thấy một doanh trướng cách đó không xa vô cùng náo nhiệt, trước doanh trướng đốt một đống củi lớn, ngọn lửa cao út đang cháy rừng rực, trong bầu trời đêm đỏ sậm có một chút tro tàn bốc lên những làn khói cuồn cuộn.

Bên cạnh đống lửa có một đội thiếu nữ vừa múa vừa hát ca, ống tay áo bồng bềnh, tiếng ca vang dội, khi nhảy nhót xoay người, chuông đeo ở thắt lưng liền kêu keng keng, rất vui tai. Dung mạo của họ đều khá xinh đẹp, vóc dáng chiều cao tương tự như nhau, nhìn không giống con gái của dân du mục gần đó, mà là kỹ nữ ca múa được đặc biệt chọn lựa nuôi trong nhà.

Doanh trướng đó đặt ở ngoài thành trấn có trọng binh canh gác, xem ra không phải quý tộc quyền thế trong Đóa Nhan Tam Vệ, có điều hẳn là cũng có thế lực tương đối lớn mới đúng, tới tham gia lễ hội?Naadam còn mang theo nhiều kỹ nữ như vậy.

Dương Lăng thấy rất nhiều dân chúng địa phương vây quanh xem, liền vui vẻ bước tới. Thành Khởi Vận đi cùng hắn. Nàng mặc dù mặc áo bào rộng của con gái Mông Cổ, nhưng dáng đi vẫn rất uyển chuyển. Trong bong đêm vẫn thu hút ánh mắt thèm nhỏ dãi của không ít người.

Xung quanh họ, túm năm tụm ba, đi lại thưa thớt một vài người đàn ông hoặc giống như hành thương, hoặc như du khách, đây là những tinh anh trong triều được tuyển chọn ra, giao cho Thành Khởi Vận bí mật nắm giữ, đã được huấn luyện thành những thuộc hạ tinh nhuệ như các chiến sĩ bộ đội đặc chủng, họ đi vòng bốn phía hình thành một vòng cảnh giới nghiêm mật trong chặt ngoài lỏng trên vị trí xung quanh gần sát hai người, bảo vệ chặt hai người ở giữa.

Chiếc màn ở doanh trướng được vén lên, từ xa có thể thấy được tình hình bên trong, sau mấy chiếc bàn dài đang có một người đàn ông râu ngắn ngồi đó, hai bên đều có một cô gái xinh đẹp động long người ngả xuống bên cạnh, nâng cốc mời rượu, cầm đũa chia thức ăn. Phía sau hai chiếc bàn dài có rất nhiều người đàn ông cũng đang cười vui uống rượu, nhìn tướng mạo trang phục của họ thì thấy có cả người Hán lẫn người Mông Cổ, còn người đàn ông gầy nhỏ ở giữa rõ ràng là người Trung Nguyên.

Dương Lăng mỉm cười nhìn những thiếu nữ đó đang nhẹ nhàng nhảy múa, gương mặt ai nấy đều nở nụ cười ngọt ngào, duyên dáng, hai tay chống vào vòng eo mềm mại, khi đôi chân đi ủng ngắn đá lên trước liền để lộ ra cặp đùi đẹp tuyệt bó chặt trong chiếc quần tơ lụa màu trắng bên dưới trường bào, tràn đầy sức sống thanh xuân.

Thành Khởi Vận đứng bên cạnh Dương Lăng, mỉm cười dịu dàng, mặt tươi như hoa, nhưng nàng nhìn một lúc bỗng nhiên cau mày lại, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc và cảnh giác. Nàng quan sát xung quanh một lượt, sau đó khẽ lùi lại hai bước, giơ tay vén tóc mai, lập tức liền có một bóng người lặng lẽ áp sát. Thành Khởi Vận căn dặn người đó mấy câu, người nọ bèn đáp lại một tiếng, lẳng lặng biến mất trong bóng đêm.

Thành Khởi Vận dặn dò xong, thấy Dương Lăng vẫn đang say sưa ngắm các thiếu nữ nhảy múa, liền lại gần, mỉm cười nói:

- Thế nào, lão gia muốn thử mùi vị của con gái Mông Cổ không?

Dương Lăng trừng mắt nhìn nàng tỏ ý quở trách, đáp:

- Đi thôi, trời dần khuya rồi, chúng ta về thôi.

Dương Lăng nhìn những thiếu nữ đang ca múa đó, đang định xoay người rời đi, nhưng ánh mắt chợt lóe sang, bỗng nhiên dừng bước chân lại, khuôn mặt thoáng chút suy nghĩ, chần chừ một lát, hắn mới bước đi tiếp.

Du khách và người bán hang dần ít đi, Dương Lăng đi xa rồi mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lửa trại và bóng người lờ mờ trước doanh trại đó, lúc này bèn nói với Thành Khởi Vận:

- Lập tức điều tra lai lịch của đám người trong trướng đó.

Thành Khởi Vận tròn mắt, khuôn mặt như cười như không, đáp lại:

- Vâng, ta lập tức phái người đi thăm dò, chàng phát hiện ra chuyện gì?

Dương Lăng nói tiếp:

- Nàng cũng bố trí nhiều người ở đây chứ?

Thành Khởi Vận trả lời:

- Vâng, tuy nhiên ở các bộ lạc du mục ngoài biên cương, chuyện khó điều tra rõ nhất chính là lai lịch của một người, kể cả người cùng một bộ tộc, do thảo nguyên rộng lớn, mọi người đều tự chăn thả, trong số họ rất nhiều người đều không quen biết lẫn nhau, huống chi là người ngoài, chúng ta có thể cắm nhiều người như thế ở đây, thực ra cũng là tiện lắm rồi.

Giờ chàng tới nơi này, an toàn quan trọng hàng đầu. Điều tra không bằng phòng thủ, ta sẽ điều động hầu hết nhân thủ về chịu trách nhiệm phòng bị cảnh giới trong ngoài nơi chàng ở. Ngoài những người phải đi khắp nơi truyền tin và giám sát theo dõi đầu não các bộ lạc trên thảo nguyên ra thì số người phái đi không nhiều.

Nàng liếc nhìn Dương Lăng, hỏi:

- Chàng đã phát hiện ra chuyện gì không đúng?

Dương Lăng mỉm cười, trả lời:

- Có thể là ta đa nghĩ, nàng không nhận ra chuyện gì không đúng sao?

Thành Khởi Vận nghẫm nghĩ một lát bèn nói:

- Chủ nhân trong trướng kia rõ ràng là một người Hán, người Hán ở đây mà sống xa xỉ và giàu có như thế, hẳn là người hành thương thường xuyên đi lại ở quan ngoại.

Dương Lăng ừm một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, hỏi:

- Còn gì nữa không?

- Còn nữa… Thị vệ tùy tùng của ông ta có rất nhiều người giỏi cước bộ, ánh mắt nhạy bén, hẳn đều là người giỏi võ, chẳng lẽ đại nhân không nghi ngờ…?

Dương Lăng lắc đầu đáp:

- Đi lại ở quan ngoại, nhất định phải có võ công giỏi dang. Người hành thương kiếm nhiều tiền ở quan ngoại thì bên cạnh muốn chiêu nhận một đám tùy tùng, bảo tiêu thân thủ cao cường cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Ông ta là người Hán, thế lớn tiền nhiều, tùy tùng bảo vệ đông đảo, đây đều là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ.

Ánh mắt Thành Khởi Vận mang theo ý cười mơ hồ, nàng che môi lại ho khẽ hai tiếng, nói:

- Thế Đại nhân cho rằng ông ta có gì khả nghi?

Dương Lăng nghĩ một lúc:

- Nếu ông ta là hành thương thì tới đây là vì cái gì?

Thành Khởi Vận đáp:

- Đương nhiên là nhân lúc các quý tộc bộ lạc tề tụ ở Đóa Nhan Vệ, làm mấy cuộc kinh doanh lớn.

Dương Lăng nói:

- Nhìn từ khí phái của ông ta, bất kể là bán hàng hay nhập hàng, tất nhiên là kinh doanh lớn, nhân mã sử dụng ắt nhiều. Thế nhưng ở xung quanh doanh trướng của ông ta, nàng có nhìn thấy không, bảo vệ trong hàng rào toàn là ngựa, các con chiến mã Mông Cổ kiên trì chạy đường dài, nhưng lại không có một chiếc xe nào, vậy hàng hóa của ông ta đâu? Vận chuyển bằng cách nào?

Thương nhân không có lợi không dậy sớm, kể cả lần này ông ta tới đây chỉ là để kết bạn với một số quý tộc Mông Cổ, trải đường làm ăn sau này của mình, nhưng cũng không có chuyện đi không một chuyến mà không kèm theo hàng.

- Có thể… ông ta cũng thèm nhỏ dãi địa vị và sắc đẹp của Ngân Kỳ Nữ Vương, muốn tham gia lễ hội Naadam đó để đọ sức với ngôi vàng vị hôn phu của Nữ Vương.

Thành Khởi Vận vẫn đang trêu chọc hắn.

- Vậy thì ông ta cũng sẽ không say rượu cuồng hoan vào lúc này.

- Ý đại nhân là người này quả thực có chút khả nghi, sau khi quay về ta sẽ phái người điều tra theo dõi ông ta.

Thành Khởi Vận vui lòng phục tùng, mỉm cười đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui