Ngược Về Thời Minh

Những người may mắn còn sống sót của bộ lạc Ô Ân Kỳ kêu khóc chạy trối chết trên thảo nguyên. Lúc này bọn họ tin chắc người đóng giả Hồ Thương Tây Vực đó chính là nhân mã của Diệc Bất Lạt sai tới làm loạn, phải lập tức trở về báo cáo với thủ lĩnh: Ngõa Lạt đã ra tay với Khoa Nhĩ Thấm!

Cánh quân đánh thuê này vốn chính là một kẻ liều mạng, lúc này lại được Thành Khởi Vận và A Đức Ny hiến dâng tính mạng: Có thể không từ thủ đoạn, vận dụng tất cả mọi cách, tiến hành tấn công các bộ thảo nguyên, có thể thành công đại chiến giữa họ. Mỗi người đều là một đại công, có thể ban thưởng lớn. Hơn nữa còn cướp hết tất cả về cá nhân. Họ còn có gì e dè nữa.

Thôn Di dẫn người đi về hướng bắc. Vùng này vốn chính là bộ phận tiếp giáp của ba bộ Ngõa Lạt, Bạch Y Quân và Khoa Nhĩ Thấm. Xét một cách tương đối mà nói cũng là an toàn nhất, hòa bình nhất hiện nay. Chỉ cần tăng tốc đi về hướng đông bắc thì có thể trở lại phạm vi thế lực của quân Bạch Y. Như vậy thì an toàn hơn, dù sao họ cũng chỉ là một cánh quân nhỏ.

Họ vừa đi vừa phóng hỏa. Trên khắp nơi thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm đã bốc cháy và nồng nặc khói!

Bọn cường đạo hưng phất hô lớn, trên lưng lạc đà chất đầy hàng hóa. Lần này ngoài chút đồ như vậy ra, tất cả đều đã đổi thành tài vật thật sự. Đó là đất cướp lại được từ bộ lạc Ô Ân Kỳ.

Dọc theo dòng sông quanh co, khúc khuỷu, đi qua khoảng chục dặm, dưới vách núi cao, họ lại châm một đống lửa. Cỏ ở đây rất rậm rạp, một khi châm lửa cũng rất mãnh liệt. Lúc này gió bỗng nhiên nổi lớn, ngọn lửa bỗng nhiên cháy to hơn, cuộn về phía Khoa Nhĩ Thấm. Khói bay đầy trời như một con rồng đen, còn cuộn theo cả tro bụi sau khi cỏ bị cháy.

- Ha ha ha ha …

Thôn Di đứng trên vách núi cao bật cười lớn. Đồng thời dùng thiên lý nhãn trong tay hứng thú dạt dào nhìn hiệu quả phá hoại do chính tay mình tạo thành. Họ vốn chính là người ăn thịt trên thảo nguyên. Họ không cần chăn thả, cũng căn bản không suy nghĩ đám lửa này nếu vì thế gió cháy liên tiếp, biến vạn vật trên thảo nguyên biến thành đống tro tàn. Như vậy bộ lạc trên mảnh đất này sao có thể sống nổi?

Kỳ thực cũng không cần hắn phải lo lắng, trong bảy tai họa lớn ở thảo nguyên, bạch tai (bão tuyết), hắc tai (mùa đông không có tuyết rơi) là ác mộng của cả thảo nguyên. Mỗi khi gặp phải hoàn cảnh này, họ sẽ biến thành toàn dân đều thành trộm. Với người Hán lấy nông canh, giàu có là bò dê, cướp bóc, tiêu diệt, chuyện ác nào không làm.

Về phần nạn bão, hỏa hoạn, nạn hạn hán, bệnh tật và sói hoang, bộ tộc nào gặp phải thì bộ tộc đó xui xẻo. Mặc dù không có ân oán với bộ lạc khác, kết cục cuối cùng của họ cũng phần lớn sẽ bước vào con đường vì sự sinh tồn mà không có bộ lạc không gặp tai họa mà không quyết một trận sinh tử. Hiện giờ, con người đã chế tạo ra mấy trận hỏa hoạn, khiến họ đổ hết tức giận lên đầu người Ngõa Lạt.

- Thủ lĩnh, chúng ta nên rời khỏi đây.

Một đao khách Triều Tiên nói.

- Chờ chút, huynh đệ, ngươi không thấy đây là phong cảnh khó mà gặp được sao? Nên thưởng thức thêm chút, chúng ta có lẽ là rất ít khi làm chuyện thú vị như vậy.

Thôn Di mỉm cười đáp. Y di chuyển “thiên lý nhãn” bỗng nhiên dừng lại, lát sau, y lên tiếng:

- Ôi! Có người tới rồi.

Bộ hạ lập tức căng thẳng. Có người đã phát ra đao thương rồi. Thôn Di cười nói:

- Đừng căng thẳng, chỉ có mấy trăm người. Họ là người Thát Đát đấy, a, thật đúng là vật vả. Họ đốt lửa cháy tới làm gì?

Trong màn ảnh, nhìn rõ mấy trăm kỵ sỹ tạo thành hình cung, đang liều mạng muốn vượt qua đám cháy, từ mặt bên chạy tới. Nhưng đám cháy quả thực là cháy quá nhanh, họ tránh cũng rất chật vật. Mỗi người đều dùng khăn mặt phủ lên mặt, lại bị lớp khói dày đặc và bụi tung bay làm cho không mở được mắt ra. Nếu không thì họ đã khống chế được ngựa rồi, như vậy thì sớm đã chạy thoát chết rồi.

- Mấy trăm người sao? Như vậy cũng không đáng phải lo. Họ không muốn dập lửa hay ngăn cách với thảo nguyên, chạy tới đây làm cái gì chứ?

Đao khách Triều Tiên Kim Thôn Hạo nghi ngờ hỏi.

Thương nhân gian trá Thôn Di đó thần khí thu lại, cười ác nghiệt nói:

- Kệ nó, chúng ta ở đây không có bạn bè, phàm là người có thể gặp thì đều là kẻ thù của chúng ta, người có thể giết đều phải nghĩ cách để giết chết. Làm sạch chúng, lại cho bọn chúng một mồi lửa thật lớn. Hắc, mọi người lại đây, chúng ta chuẩn bị một chút.

Đám chiến sỹ như lang sói này bắt đầu khẩn trương chuẩn bị. Rất nhanh, họ lại biến thành một đám nông ca nhàn nhã ca hát phương xa, thương lái đi vào thảo nguyên, nghênh tiếp đám kỵ sỹ vội vàng tới đó.

Đám đội ngũ thân người đầy mùi khói và mùi thuốc súng đó xông tới trước mặt. Trên người, trên mặt họ đều là tro rơm dạ, mắt nhắm mắt mở. Có người còn đang chảy nước mắt. Mặc dù phần lớn mọi người đều liều mạng ho, nhưng họ vẫn cảnh giác nắm chắc binh đao trong tay, xem xét đội ngũ đanh tiến vào này.

Đám người Thôn Di nói tiếng Hồ và cải trang. Đặc biệt là trong đội thương lái còn có mấy người phụ nữ, rất nhanh đã đánh tan nghi ngờ của họ, không có đội ngũ nào lại dẫn theo phụ nữ đồng hành.

Một người ra dáng thủ lĩnh đi gần tới, lễ phép chào hỏi Thôn Di, và thỉnh cầu cho chút nước. Họ cần làm tan cái cổ họng khô. Thôn Di rất nhiệt tình đồng ý với họ và gọi người lấy túi nước từ lạc đà xuống, rất nhanh đã tặng cho những kỹ sỹ mặt xám mày tro này.

Họ rõ ràng vừa mới từ đám lửa cháy bừng bừng đi ra, không những đi vội mà khiến cho nhiệt huyết tăng lên, hơn nữa trên đường vì tro bụi nồng nặc, mỗi người đều cố gắng nín thở đi ra, còn có người uống cạn, đổ nước lên đầu, lên cổ. Những kỹ sỹ có hình thể hung hãn này phát ra những tiếng cười hân hoan.

Vị thủ lĩnh có chòm râu đó, hơi nho nhã còn chưa động tới ngụm nước nào. Y không động tới, hai mươi mấy người đàn ông với cặp mắt sắc nhọn lần lượt đứng thẳng tắp trên ngựa. Mặc dù ai nấy mặt mũi đều đen thui, môi khô nứt, vẫn bình thường, ngay cả thần mắt cũng không hướng đi nơi khác.

Hộ vệ làm hết bổn phận như vậy, hơn nữa cơ thể mỗi người đều giống như thiếc đúc thành vậy, thấy rằng chỉ cần rút trường đao ở thắt lưng ra, từng người trong số họ đều một chọi được với trăm hảo hán. Thôn Di không khỏi thấy trong lòng khiếp sợ, cũng thầm tò mò xem xem thân phận của vị thủ lĩnh này xem ra cũng chẳng có là bào khí chất bá vương.

Nhưng dù y là ai, cuộc chiến này cũng đều không thể tránh khỏi. Từ trong đám lửa phóng ngựa chạy ra, thứ họ mong muốn nhất tất nhiêu là nước uống. Cho nên, Thôn Di đã cho người bỏ độc vào trong nước. Những chiến sỹ này dù chỉ có hàng trăm người, nhưng thấy khí thế uy mãnh đó, chính là đội ngũ thiết giáp mấy nghìn người cũng không sánh kịp.

Đám người Thôn Di tin tưởng rằng: Chỉ cần có thể xử lý đối thủ, cách gì cũng là ít lực nhất, đó chính là dùng cách nào, bỉ ối là một sự tán thưởng. Vô sỉ cũng cần có bản lĩnh. Có thể không thể hiện được sự anh hùng, tuyệt đối không đóng là bầy sói vẫy đuôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui