Ngược Về Thời Minh

- Tuân lệnh! Quan Thư ký nhanh chóng cầm chiếc bút lông, vội vàng ghi chép, dâng lên cho Dương Lăng kiểm tra một lượt rồi sau đó đóng ấn, lệnh cho binh lính nahnh chong gửi cho Tổng Đốc Phủ. Vương Hòa thuận thế hành động áp giải hai mẹ con người phụ nữ đó vào trong Huyện nha.

Dương Lăng nhìn theo bóng của hai mẹ con bọn họ, bất giác cảm thấy khó xử: - Ta buông lời như vậy, chẳng biết rằng từ đây nạn giao dịch nô lệ phải chăng sẽ ngày càng hoành hành? Nhưng nếu không như vậy thì sao có thể khiến cho khắp nơi đều hành xử theo luật pháp được cơ chứ?

Dương Lăng nghĩ tớ ven biển Đông Nam từ trước kia đã có bọn hải tặc bắt cóc người Hán đem đến Đông Doanh, Nam Dương bán làm nô lệ. Mặt khác những phú hộ quyền quý của Đại Minh kỳ thực cũng sớm đã tự ý lén lút mua những nô lệ nước ngoài, như A Đức Ny ở trong phủ của ông ta là một ví dụ. Chắn hẳn trong phủ của không tí những đại gia phủ sĩ tộc của Giang Nam cũng có những mỹ nữ ngoại quốc như vậy, sao bản thân ông ta lại trở thành kẻ chủ mưu cho nạn mua bán nô lệ này?

Dương Lăng cố gắng thuyết phục bản thân mình, gạt bỏ đi những cảm giác tội lỗi trong lòng. Nhưng ông ta biết rõ rằng trước kia cũng chỉ là những giao dịch ngầm, là hành vi lén lút. Còn hành động ngày hôm nay của ông ta tuy rằng cứu được mạng sống của rất nhiều người nhưng lại buông thả cho một hành vi tội lỗi mới phát sinh.

Có những lúc rất khó có thể nhận định một cách đơn giản một suy nghĩ, một hành động là thiện là ác. Những gì mà nó mang đến thường sẽ có hai hậu quả đan xen vào nhau.

Ông ta lắc đầu, hỏi Vương Hòa: - Vương Huyện lệnh, đại quân mất mấy ngày để đến được Phúc Châu?

Vương Hòa vội vàng nói: - Đại nhân, đi qua đường cũ, chỉ tầm sáu ngày là có thể đến được địa giới của Phúc Châu.

Dương Lăng gật gật đầu, quay ngựa hướng về phía Vương Hòa đang chỉ mà nói thầm: - Không nghĩ nhiều như vậy được, làm gì có nhiều đạo lý để mà nói cơ chứ? Lúc này ta muốn đến Phúc Châu giết người, nhưng ta không phải muốn giết người, nhưng nếu ta không giết người thì mới là trời đất không dung, ai có thể giải thích cho ta được không?

Bên trên hai dãy núi cao hiểm trở của thung lũng Việt Sơn, có đến năm nghìn quan binh đang mai phục trong rừng, bị côn trùng và kiến cắn nhưng đều không dám có bất kỳ động tĩnh nào. Kỷ luật thép của Du kích tướng quân Hà Bính Văn đã vang tiếng gần xa.

Hà Tham Tướng tuy bị bãi chức tới Quảng Tây nhưng đường đường là một Tham tướng bị giáng xuống làm một Bách Hộ nhỏ nhoi, cú sốc đó đã khiến cho gã trở nên lạnh lùng sắt đá. Nhưng Hán Bính Văn xuất thân từ nhà binh, nhiều năm lăn lộn chịu cực khổ trên biên cương chiến trường, lệnh quân nghiêm ngặt, sớm quen với cuộc sống kỷ luật khắt khe. Chính vì thế nên đội quân mà gã quản lý tuyệt nhiên không dám tự ý manh động, tất cả các tướng lĩnh đều nghiêm khắc quản lý quan binh, kỷ luật như thép.

Binh quân vủa Vệ Sở quân luật bại hoại, thối nát không tường, sau khi Hà Bình Văn nhậm chức Du kích tướng quân, những thuộc hạ tạp nham, những con ngựa bất kham đó, dưới kỷ luật quản trị nghiêm khắc của gã cũng phải trở nên biết điều hơn, không một ai dám phản kháng lại quân lệnh. Binh lính của Hà Bính Văn quả đúng là có kỷ luật tốt nhất, chiến lực mạnh nhất của quân đội Phúc Kiến. Đó cũng chính là lý do chính mà vì sao đám người Nguyễn Đại Văn lại buộc phải dùng đến đội quân này để thực hiện mưu sát Khâm sai đại nhân.

Bên trong bụi cỏ, hỏa pháo và lôi thạch đã được che giấu ngụy trang dưới đám cây cỏ um tùm cao lớn bằng nửa thân người, bên trên còn che phủ một lớp cỏ tươi mới. Trên người và đầu của quan binh đều có ngụy trang cành cây và cỏ sậy. Từ phía dưới núi nhìn lên vẫn cứ là rừng rậm um tùm, không thể phát hiện ra bất cứ một sự bất thường nào.

Binh sĩ chỉnh tề thành một hàng ngang dài, vươn người ra phía xa, quan binh mai phục đều sử dụng vũ khí là cung nỏ. Cho dù đội quân này đều đã được Hà du kích tướng quân nghiêm khắc yêu cầu tập luyện, nhưng vẫn chỉ có một số ít binh sĩ có thể dùng hai tay để kéo được dây cung. Nhưng những cái cung này có thể sử dụng đôi chân để mà đạp căng đây cung, với điều kiện trên đỉnh núi cao cũng có thể khiến cho bọn họ dễ dàng lên tên, tạo thành những lượt công kích để chặn đường lui của địch.

Theo lý mà nói thì với những mai phục như vậy, thì chỉ cần giặc Oa không phát giác được bố trận thì cho dù bọn chúng có hung hãn đến mấy thì ở dưới thung lũng kia chịu đựng sự phúc kích, hỏa pháo bắn ra, lôi thạch rớt xuống và tên bắn như mưa thì đừng có hòng nghĩ tới chuyện sống sót.

Hơn nữa chỉ cần nghe thấy tiếng pháo nổ thì đầu bên kia sẽ nhận được tín hiệu ngay tức thì phá đê. Nước mưa tích tụ mấy ngày nay sẽ được tràn vào trong thung lũng. Có thể nói lần phục kích này quả đúng là không có đến một kẽ hở, nghĩ đoạn Hà Bính Văn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Mồ hôi chảy dài trên gò má, gương mặt gã còn dính lá cây, nhưng Hán Bính Văn không cảm thấy khó chịu, chỉ khẽ tung nhẹ cổ áo để cho dễ thở hơn. Trong rừng tuy không có ánh mặt trời rọi chiếu nhưng lại kín bưng không thông gió nên mồ hôi đã làm ướt đẫm cả áo của gã.

Thực lực của quân đội Giang Nam quả là yếu kém, không thể ngờ lại thua trận một lũ giặc mọi để mặc cho chúng dương oai diễu võ. Hà Bính Văn viên tướng từng thống lĩnh biên quân cùng với đại tướng dưới trướng Bá Nhan Khả Hãn là Bác Đạt Nhĩ Mô và Hất Lâm Đạt Đạt máu đẫm sa trường, thật khó mà có thể tưởng tưởng được rằng đám quân trang bị không đủ, không có trợ cấp, đơn độc chiến đấu giặc Oa, nếu như gặp phải quân đội của gã thì quả không biết là sẽ có kết cục ra sao.

Tuy nhiên mục đích cuối cùng của giặc Oa cũng chỉ là cướp tài sản, bọn chúng không thể đứng vững được trên lãnh thổ của Đại Minh. Nhưng người Thát Đát lại luôn nhòm ngó đến Trung Nguyên. Kinh sư nằm dưới chân Yến Sơn, triều đình quyết không thể nào có thể điều quân đến Giang Nam, nên đám giặc Oa đó mới có thể hỗn xược hoành hành sáu tỉnh vùng ven biển, khắp nơi trở nên hỗn loạn.

- Nghe nói là dưới sự thống lĩnh của Ân Công Dương đại nhân, dọc đường xuống phía Nam từ Sơn Đông, Giang Tô, Triết Giang tin tức chiến thắng truyền đến không dứt. Nay chỉ còn mỗi Phúc Kiến là liên tiếp thua trận, lần này cũng xem như Nguyễn đại nhân quyết làm cứng một phen, dám cho người xuất binh đối chiến cùng giặc Oa. Trận này ta nhất định phải thắng, phải thắng cho thật hoành tráng, quét sạch bọn giặc Oa! Nếu như Nguyễn đại nhân vì đó mà có thể lấy lại dũng khí, thay đổi toàn bộ cục diện kháng Oa của tỉnh Phúc Kiến, từ đó có thể chia sẻ được mối lo âu của Dương đại nhân thì cũng coi như ta đã báo ơn được ân công rồi.

Hà Bính văn nghĩ tớ đó, quay đầu nhìn thấy vài tên tướng lĩnh mà Chu Hồng phái đến. Vì quá nóng nực bọn chúng không chỉ cởi bỏ giáp trụ mà còn đến cả quân y cũng cởi tuốt, đang ngồi trên bãi cỏ phía sau mà thì thầm nói chuyện phiếm.

Hà Bính Văn cười khinh miệt: - Những tên tướng lĩnh này ngay cả bản thân cũng không chịu được khổ cực, không thể lấy thân mình làm gương, sĩ khí của bọn chúng không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được ra. Chu Hồng phái lũ bọn chúng đến chắc hẳn là vì muốn giành công cho Thủy quân, giành thì giành đi. Ban đầu nếu như không phải ta tham công mạo hiểm tấn công, thì nào đâu đến nỗi phải chịu trận mai phục của Thát Tử? Trong triều không có tình người, làm người tốt nhất là nên khiêm tốn một chút là hơn.

Gã bất giác nhớ đến những lời mà Nguyễn đại nhân và Uông Tri phủ nói trước khi xuất binh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui