Ngược Về Thời Minh

Tá Tá Mộc đạp Chu Hồng một cái, dùng mũi giày dẫm lên cổ y mà lớn tiếng nói với đám quân dưới thành: - Tất cả không được phép động đậy, Hàng Châu Thủy sư Thiên hộ Hàn Vũ, phụng chỉ đánh giặc!

Gã vừa dứt lời thì ba mươi binh sĩ đang khoanh chân ngồi dưới thành đột nhiên nhảy phắt dậy, nhanh chóng canh thủ hai bên con đường huyết yếu dẫn lên thành lầu, tay phải cầm đao, tay trái nâng đài, cái âm thanh ù ù đó rõ ràng là đang sử dụng cung nỏ.

Uông Tri Phủ toàn thân run lên bần bật, mặt xám ngoét lại nói: - Các ngươi là Thủy sư Hàng Châu? Phụng... Phụng chỉ... đánh... đánh giặc?

- Đúng vậy! Hàn Vũ lôi từ trong tay áo ra một miếng vải vàng, đón giớ mở tung ra, giọng uy nghiêm nói: - Nguyễn Đại Văn, Địch Thanh Sơn, Chu Hồng, Uông Phi Lăng thông địch bán nước, chu di! Đám người chúng bay thân làm lính nghe lệnh hành sự, Thánh thượng không đành truy cứu, ngay lập tức vứt đao kiếm chờ xử lý!

Đám binh sĩ dưới thành nhìn thấy bốn vị đại nhân đang bị khống chế trong tay kẻ khác, sớm đã chẳng còn hồn phách. Hơn nữa dưới chân thành còn có đến hai nghìn dân tráng vận lương đang nhìn trừng trừng như vậy thì làm gì có ai dám tạo phản? Một tên lính ngoan ngoãn hạ vũ khí, ngay lập tức một nhóm người hoảng hốt tranh nhau ném vũ khí trong tay xuống đất, trên mặt đất là một bãi đao khiên.

Hàn Vũ hướng về phía Nguyễn Đại Căn cười hi hi rồi nói:

- Bổn quan phụng chỉ lấy thủ cấp của ngươi, Nguyễn Đại Nhân, xin mời tiếp chỉ!

Sợi pháo đốt cháy "xèo xèo", áp lực của pháo hoa khiến cho dây dẫn lửa bay lên nhè nhẹ trong trên ống pháo. Hà Bính Văn nhìn về hướng đoàn quân giữa đang di chuyển trong thung lũng một cách tiếc nuối. Đột nhiên gã chợt trừng to mắt, thất thanh nói: - Long kỳ của Huyền Hoàng Đoàn?

Đoàn quân thứ hai đang hành quân tới cửa thung lũng, đám quan binh đao thương san sát, cơ, cờ xí cuốn dài. Nhưng một ngọn cờ ở giữa số đó tuy đã nghiên vẹo đi để tránh cành cây trên đường, lại cộng trời đứng gió nên mặt cơ hơi rủ xuống, nhưng màu vàng, thoắt hiện ta Kim Lân Long Trảo thfi rõ ràng đó là Long Kỳ của Huyền Hoàng Thiên Tử, chỉ dùng cho Thiên Tử Quý tộc và Khâm sai đại thần đi vi hàng mới đem theo, nhằm thể hiện sự hoành tráng, uy nghi quyền thế.

Hà Bính Văn kinh ngạc tột độ, ngay lập tức thét lớn: - Dập tắt hỏa tiễn, không được phép nổ pháo!

Hà Bính Văn nói đoạn bèn dùng thuật Tiễn Bộ sải bước nhảy tới, lộn trên không trung, rút thanh đao ở thắt lưng ra chém một tiếng "choang" lên thân pháo, làm bắn tung ra một đám lửa điện. Ngay tức thì dây dẫn lửa của hỏa pháo bị cắt đứt rơi xuống đất cháy xèo xèo.

Hà Bính Văn toát mồ hôi lạnh, cao giọng thét lớn: - Tất cả không được manh động, nhìn cho rõ ràng, bọn họ... Bọn họ sao lại có cờ của Thiên tử trong tay?

Đám binh lính này cả đời chưa từng được nhìn thấy thế nào gọi là Thiên Tử Long Kỳ, nào đâu có biết những gì mà Du kích tướng quân đang nói. Đám pháo binh người nào người nấy đang cầm trong tay mồi lửa, ngơ ngác nhìn tứ phía; đám cung thủ dương đây cung lên, tay bắn đã ở vị trí sẵn sàng, nghe thấy đại nhân ra lệnh như vậy bèn theo phản xạ tự nhiên mà giương cung lên trời, mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Kinh Ly nhận thấy mọi chuyện chuẩn bị bại lộ, bèn vội vàng nói: - Giặc Oa sắp ra khỏi thung lũng rồi, người dám lâm trận rút lui hay sao? Ngay lập tức nổ pháo, nghe thấy không, kháng quân lệnh thì tất cả đều bị chặt đầu!

Nghiêm Hổ Đệ nhảy một bước Tiễn Bộ đến trước mặt một khẩu pháo, giành lấy mồi lửa trong tay binh sĩ rồi đốt cháy dây dẫn. Hà Bính Văn thấy vậy thì trong lòng lấy làm nghi hoặc lắm, cho dù giặc Oa có cướp được một lượng lớn quân phục và binh khí từ Kim Hoa thì cũng không thể có khả năng cướp được Thiên Tử Huyền Long Kỳ.

Nay sáu tỉnh ven biển chỉ có duy nhất một vị khâm sai đại thần, đó chính là Dương Lăng, Dương đại nhân. Những vị Khâm sai khác đã từng tới Giang Nam thì lúc quay về Kinh đều phải giao lại Long Kỳ, vậy Thiên Tử Long Kỳ trước mặt kia từ đâu mà có? Đám người kia vội vàng động thủ đến như vậy, dường như bọn chúng đang lo lăng giặc Oa sẽ chạy thoát?

Hà Bính Văn thét lớn: - Dừng tay! Gã ngược tay rút ra một thanh đao quăng qua. Nhát đao này chủ yếu là muốn ngăn chặn, chứ không hề muốn làm thương hại đến Nghiêm Hổ Đệ. Thanh đao lao tới trước mặt y, sượt qua người, cắm ngập một nửa xuống đất, cả thanh đao khẽ rung lên một nhịp. Nghiêm Hổ Đệ sợ hãi lùi lại phía sau, lảo đảo suýt ngã.

Ngay sau đó Hà Bính Văn lao qua, tên cận binh bên cạnh chỉ cảm thấy phần lưng của mình khẽ bị động một cái, thanh đao của mình đã được Hà Bính Văn cầm trong tay. Gã cầm ngang đao trước ngực, đứng trước khẩu pháo, oai phong nói lớn: - Các ngươi muốn làm gì? Đoàn quân ở dưới núi kia có mang theo Thiên Tử Long Kỳ, bổn quan còn phải điều tra cho rõ ràng là địch hay là quân ta, ai dám tự ý hành động?

Hà Bính Văn nhìn một lượt đám người Kinh Ly, nghiêm nghị nói: - Bổn quan cần phải điều tra cho rõ ràng, nếu như đoàn quân ở dưới núi kia quả đúng là giặc Oa thì ta sau khi đánh tan đoàn quân ở giữa sẽ ngay lập tứ truy sát đoàn quân đầu tiên, quyết không để cho bọn chúng làm loạn vùng Phúc Kiến này. Nhưng lúc này vẫn chưa phân định rõ là địch hay quân ta, tuyệt đối không thể hành động lỗ mãng. Chưa vị tướng quân, xin lỗi các vị, hãy để ý đến bọn họ!

Nghe lệnh của Hà Bính Văn, những cận binh đồng loạt "soạt" một tiếng rút đao ra, nhanh chóng bao vây lấy đám người bọn Kinh Ly. Hà Bính Văn quay người nói: - Thông báo cho quân ta phía sau thu hẹp vòng vây, ngăn chặn đoàn quân giữa tháo chạy, ngay lập tức...

Hà Bính Văn cắt đặt mọi việc, Kinh Ly sốt ruột đến toát mồ hôi: - Một lát nữa thôi Hà Bính Văn liên lạc được với người ở dưới chân núi, mọi việc bị bại lộ, Lúc đó thì nạn mất đầu đã ở ngay trước mặt rồi, chỉ còn cách giết chết Hà Bình Văn, tìm cách nắm được quyền binh trong tay gã để quyết liều một phen thôi.

Kinh Ly nghĩ tới đó thì ném thanh đao giắt cạnh sườn cho tên tướng bên cạnh, lạnh lùng đi về hướng của Hà Bính Văn và cười nói: - Huhm, bổn quan chỉ e là giặc Oa thoát khỏi trận mai phục. Ngươi nhát gan như vậy, lúc về ta nhất định sẽ bẩm báo lại tội trạng của ngươi với Nguyễn đại nhân và Chu Đề đốc!

Trong tay y không có vuc khí, hơn nữa tuy nói là không cùng một binh chủng, nhưng Kinh Ly là Tham tướng, quan chức cao hơn Hà Bính Văn, nên những cận binh cũng chỉ dám cầm đao bao vậy xung quanh y chứ cũng không dám làm gì quá đáng. Kinh Ly bước cách Hà Bính Văn chỉ tầm hai bước chân, đột nhiên y tăng tốc rồi lao tới, một thanh đao ngắn sáng lóe lên trong tay áo, y nói lớn sắc lạnh: - Hà Bính Văn lâm trận rút lui, phụng mệnh Nguyễn đại nhân, giết!

Lúc Nghiêm Hổ Đệ cậy quan uy bá đạo ép tới Hà Bính Văn đã có chú ý đến y, nhưng quả thật không ngờ y lại có thể hành hung ngay cả khi đang bị cận binh bao vây. Hà Bính Văn vội vàng né người, thanh đao đâm thẳng vào tim từ phía sau kịp soẹt ngang qua vai, thuận theo lớp áo giáp mà đam thẳng vào, vai của gã tức thì bị thương chảy máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui