Ngược Về Thời Minh

Trịnh lão lông mày nhíu chặt, chần chờ nói: - Nếu Bạch Tiểu Thảo không nói dối, lão hủ thật đúng là không hiểu nổi. Lão hủ nghiên cứu cả đời về hỏa khí, nhắm hai mắt chỉ cần vừa sờ cũng có thể biết quy cách và công dụng pháo, nhưng thực không nghĩ ra dùng biện pháp gì mới có thể tăng xạ tốc lên gấp ba.

- Đại nhân, hỏa khí ưu thế ở chỗ cách xa vẫn bắn trúng mục tiêu, cung nỏ đao tiễn không thể bằng. Nhưng hỏa khí luôn có nhiều chỗ thiếu hụt, như bị thời tiết ảnh hưởng, bốc xếp và vận chuyển không tiện, xạ tốc chậm, duy tu khó khăn. Cho nên chỉ có thể phối hợp cùng với cung nỏ đao kiếm.

Lấy trọng pháo mà nói, bất kể cải tiến như thế nào. Quá trình cơ bản không thể giảm, đầu tiên phải lắp hỏa dược và vật cố định, tiếp theo dùng cán đẩy hỏa dược và vật cố định lên nòng pháo, sau đó mới để đạn pháo vào. Sắp xếp xong, lấy kíp nổ châm hỏa dược, chỉnh nhắm, châm, nã pháo xong nhất định phải lập tức dập tắt lửa ở nòng pháo, dùng vải bố lau khô, lại lần nữa thêm đạn.

Người Oa không có pháo thủ trải qua huấn luyện, thao tác chậm hơn, tuy nhiên theo cách đại nhân miêu tả. So với pháo thủ thành thạo còn nhanh gấp hai tới gấp ba, này... này... Điều này không có khả năng, có phải là Bạch Tiểu Thảo phô trương thanh thế?

- Không! Dương Lăng trầm mặc một hồi nói: - Bạch Tiểu Thảo ngả theo gió, cho dù muốn nhận chiêu an, cũng sẽ cố ý chậm trễ, để kiếm nhiều chỗ tốt hơn. Hắn có hơn bốn mươi tàu chiến hạm, còn lại hơn năm mươi thương thuyền cũng có công năng tác chiến, nếu không phải là bị người Tây Dương dọa bể mật. Hắn quyết sẽ không chủ động tới đầu nhập vào triều đình.

Trong đại sảnh nghị sự mọi người đều nghị luận trưng cầu. Đối với pháo người Tây Dương thủy chung không có cái nhìn thống nhất, trong lòng Dương Lăng phiền muộn. Hắn đi lại trong đại sảnh, đột nhiên nhớ tới nữ nô Hải Cẩu Tử đưa cho mình.

Khí chất cao nhã, da mịn thịt mềm, nàng căn bản không phải nữ nô làm việc nặng. Bàn tay có vài vết chai, là do thường xuyên cầm kiếm, nắm thương ma sát mà thành, nàng là người Phật Lang Cơ, lại ở trên biển phiêu lưu lâu như vậy, nếu như nói pháo người Tây Dương có gì huyền bí, nàng không thể không biết.

Trong lòng Dương Lăng hiện lên một tia hy vọng, dừng bước nói: - Không cần nghị sự nữa, mọi người về trước, trước mắt tinh lực chủ yếu của chúng ta vẫn là tiêu diệt Oa. Chỗ Malacca, ta sẽ phái người bí mật dò xét tình huống, có thêm tin tức sẽ quyết định, giải tán!

Chúng quan viên, phụ tá đều đứng dậy cáo từ, chỉ thấy vị chuyên gia Trịnh lão phu tử cau mày vừa đi vừa thì thào nói nhỏ: - Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Quá trình lắp hỏa dược và đạn pháo không giảm, quyết sẽ không có nhanh như vậy, mà xạ tốc nhanh như vậy, còn dễ bị tịt ngòi, nổ nòng, nòng pháo không cần giữ gìn sao?

Ông ta nghĩ tới nhập thần, suýt nữa va vào cột trụ hành lang, khi giật mình tỉnh lại, lúc này mới tiếp tục đi thẳng về phía trước. Dương Lăng đứng ở trong sảnh, bỗng thấy Lưu Tri phủ kéo áo Hà tổng binh, vừa đi vừa nói: - Lão Hà, lão Hà, tối nay có phải để cho ta tới lĩnh người?

- Cút, ngươi t*ng trùng lên óc phải không? Đã năm thiếp rồi đó lão sắc quỷ

Hà tổng binh cũng không quay đầu lại nói.

- Cũng không phải, tiểu mỹ nhân nũng nịu có ai không thèm... Đại nhân đã đáp ứng đưa cho ta, hay tiểu tử ngươi muốn chiếm tiện nghi trước? Ngươi dám cho ta đội nón xanh, ta cho ngươi biết tay! Ta lập tức giao bạc không được sao?

Dương Lăng lắc đầu cười khổ. Đột nhiên giương giọng quát: - Đại Bổng Chùy!

Lưu Đại Bổng Chùy hiện tại thế thân Ngũ Hán Siêu, mặc quân phục thống lĩnh, nghe vậy lập tức bước vào cửa, cao giọng đáp: - Có thuộc hạ! Đại soái có gì chỉ bảo?

Dương Lăng nói:

- Đi, ngươi lập tức dẫn người tiến đến Tô Châu, đưa A Đức Ny cô nương đến Phúc Châu, nhất định phải an toàn đưa đến. Là cấp tốc.

Hắn nói tới đây, trong đầu chợt hiện ra một gương mặt kiều mỵ động lòng người, nhớ tới nữ nhân kia vì mình ngày đêm xử lý công vụ, mệt đến sắc mặt tiều tụy, đôi mắt sáng rỡ, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngọt ngào tình ý.

Hắn chậm rãi nói: - Mời Thành Nhị Đương Đầu tới nữa, bản quan muốn dời phủ tổng đốc tới Phúc Châu, cho đến khi tiêu diệt Oa chấm dứt!

Cuộc chiến Phúc Kiến bởi vì bảy chi vệ sở quan binh thay đổi trốn tránh mà chủ động xuất kích, dần dần thay đổi xu hướng suy tàn. Bốn vạn đại quân trơ mắt nhìn hơn một ngàn cái đầu người đồng thời rơi xuống đất. Một đường hành quân, chân dính đầy máu tươi, cái hình ảnh khủng bố lạnh lẽo đầy sát khí khiến bọn họ lần đầu hiểu được cái gì gọi là quốc pháp, cái gì gọi là quân kỷ.

Bọn họ tới tiền tuyến, tuy rằng chưa dám chủ động khiêu khích giặc Oa. Nhưng tất cả quan binh tướng tá, ít nhất từ lúc mới bắt đầu đã nghĩ phải lâm chiến, chứ không phải hỏi thăm giặc Oa ở nơi nào, rồi khẩn trương né ra trốn tránh.

Bọn họ khuyết thiếu huấn luyện. Binh sĩ, chiến lực và dũng khí không bằng giặc Oa, nhưng quân bị và nhân số lại chiếm ưu thế, đến lúc này cùng với giặc Oa tạo thành xu thế giữ lẫn nhau. Mới đầu, gặp được tốp giặc Oa nhỏ, vệ sở quan binh có gan dốc sức chiến một trận, nhưng họ không biết tính tình Tổng đốc đại nhân, đánh thắng trận cũng do lực lượng cách xa, tự giác không dám thổi phồng. Cho nên chiến báo cũng chỉ dám tự thuật quá trình, không dám lộ ra giọng điệu thỉnh công.

Tuy nhiên phủ tổng đốc cũng mặc kệ ngươi có phải một ngàn người đánh bốn mươi, chỉ cần thắng lợi sẽ gửi bản sao tới tất cả vệ sở, ca ngợi, đồng thời cũng nghiêm lệnh quan địa phương cho tập hợp thân sĩ và nhân vật nổi tiếng đến an ủi.

Hai chi quân đội dừng chân không xa, mắt nhìn người ta đánh thắng trận, dân chúng tung hô. Quan địa phương khua chiêng gõ trống mang heo dê đến an ủi. Ai cũng hãnh diện. Tới giờ cơm được ăn thịt hầm cách thủy. Có ai không động lòng?

Mới đầu các bộ phận vệ sở quan binh bắt đầu tich luy thám mã chuyên môn sưu tầm giặc Oa lạc đàn, vừa được tin tức liền dốc toàn lực xuất động, đánh rắn giập đầu, chiến báo đưa đến phủ tổng đốc được thêm thêm quân lương, tướng tá ghi công, đãi ngộ hoàn toàn khác xưa.

Trước mặt phụ lão hương thân họ càng thấy mình thêm quan trọng, bọn họ chính là tâm phúc của dân chúng, là Chúa cứu thế, sự sùng bái và hoan nghênh khiến cho bọn họ có thêm trách nhiệm và vinh quang.

Khi từng tốp nhỏ giặc Oa bị tiễu diệt, người Oa cũng không dám xé lẻ đi quấy rối, mỗi lần xuất động ít nhất cũng phải mấy trăm người.

Lúc này, Sơn Đông, Giang Tô, giặc Oa đã bị tiễu diệt không ít, ý đồ trốn về biển bị Thủy sư quân Minh và Đông Doanh chắn cực kỳ chặt chẽ, liên hợp tác chiến phong tỏa lối đi duy nhất trở về Đông Doanh, giặc Oa gần như không có cá lọt lưới.

Cùng lúc đó, nếu triều đình đã cho phép công khai bán ra tù binh, bọn họ bắt đầu lợi dụng chỗ thuận tiện của hải đảo tiếp cận Trung Quốc, trục đảo tìm tòi, tiêu diệt giặc Oa phụ trách phòng ngự hải đảo, đưa phụ nữ và trẻ em mang về lục địa bán đấu giá.

Hiện giờ Đông Doanh Quốc nội chiến thường xuyên, thường ở Trung Quốc cướp bóc giết người, kiếm tiền cũng nhiều. Cho nên bọn họ mua đất mua thê thiếp, từ Triều Tiên, Lưu Cầu, Di Châu và những nơi khác kiếm được nữ nhân rất có tư sắc, hơn nữa những quốc gia luôn nhẫn nhục chịu đựng, nam nhân so với phụ nhân Minh triều còn khiêm tốn mềm mại hơn, cho nên vô cùng được thân hào địa phương hoan nghênh, đã có phú thân nghe hỏi phái người nhà tới vùng duyên hải mua, kinh doanh nô lệ bắt đầu hưng vượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui