Ngược Về Thời Minh

Thành Khởi Vận bụng đầy kinh luân, chẳng những biết rất nhiều thi từ ca phú, còn biết rất nhiều điển cố của Phúc Châu. A Đức Ny được nghe mà khâm phục không ngừng.

Nàng cũng biết mỹ nhân Đông Phương này với vị hôn phu có tình cảm bất thường, nhưng quan lại phương Tây cũng có tình nhân như mây, vả lại cũng sớm nghe nói quy củ của Đông Phương, nên không có gì khúc mắc. Tiếc nuối duy nhất là sở học nàng biết phần lớn là dùng trên chiến trường, ở trước mặt Thành Khởi Vận không khoe khoang được.

Một con thỏ hoang bị du khách kinh động. "Vù" một cái chạy qua nấp vào bụi cây. - Thỏ hoang, một con thỏ hoang!

A Đức Ny kêu lên vui mừng, theo thói quen chạm vào eo, đáng tiếc súng lục không có bên người.

Bởi vì ngại các tiểu thư đi quá chậm, Lưu Đại Bổng Chùy bĩu môi đi trước cũng tỉnh táo, vội vàng dồn dập kêu lên: - Mau mau, mang tiễn đến. Nướng cho đại nhân mấy món ăn thôn quê.

Thị vệ bên cạnh nịnh bợ: - Đại nhân, việc này sẽ cho đại nhân nở mặt nở mày.

- Đúng đúng! Đại nhân, nơi đó có thỏ hoang. Đại nhân bắn nó xuống làm một bữa trưa thôn quê đi.

A Đức Ny cũng mừng rỡ đồng ý, giống như chim khách khoái chí chạy bên Dương Lăng, ôm lấy cánh tay hắn. - Đại nhân thống lĩnh hơn mười vạn quân đội, kiếm thuật cũng cao minh hơn ta nhiêu, nhất định cũng là tay thần tiễn.

Dương Lăng tập qua kiếm thuật, thương thuật, nhưng cung tiễn chưa từng chạm qua, hắn từng lo lắng khi cùng A Đức Ny tỷ thí kiếm pháp sẽ bị xấu hổ, ai ngờ này Tây Dương kiếm thuật so với Võ Đang đấu kiếm còn kém rất nhiều. A Đức Ny liên chiến liên bại, sùng bái hắn vô cùng.

Dương Lăng không dám nhìn ánh mắt mong đợi của A Đức Ny, hắn nhìn quanh đánh giá, chỉ thấy bọn quan binh cũng đầy tín nhiệm nhìn hắn, Lưu Đại Bổng Chùy lập tức cầm cung, rút mũi tên đưa tới trước mặt hắn đến, đành phải kiên trì nhận lấy.

- Bắn tên có gì khó đâu? Hẳn là một chuyện đơn giản.

Dương Lăng quyết định chắc chắn, tiếp nhận cung tên. Chậm rãi hít một hơi. Dồn khí đan điền, đang lúc mọi người nín thở vây xem kéo căng dây cung.

Hắn cần luyện võ nghệ. Lực cánh tay đủ mạnh để kéo cây cung hai thạch, mũi tên, đuôi tên, ánh mắt tạo thành một đường thẳng, Dương Lăng buông lỏng tay, mũi tên nhọn bay ra ngoài.

Xung quanh lập tức hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có lá trúc rung động. Ngẩng đầu nhìn thỏ mập vẫn ngồi dưới gốc cây, còn mũi tên không thấy bóng dáng. Dương Lăng lập tức mặt đỏ tai hồng, nụ cười của A Đức Ny cũng cứng lại trên mặt, thân vệ của Dương Lăng ai cũng là thần xạ thủ, thấy đại nhân nhà mình rụt rè như thế, một đám xấu hổ vô cùng.

Đúng lúc này, chỉ nghe tiếng "Cô cô cô" thê thảm, một con gà rừng lảo đảo từ trong bụi cỏ chạy ra, phía sau lưng gần mông cắm một mũi tên nhọn.

Thành Khởi Vận che miệng cười nói: - Đại nhân bắn trúng, còn không mau nhặt gà rừng về.

Lưu Đại Bổng Chùy bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng chạy tới. Mũi tên của Dương Lăng rõ ràng nhắm ngay thỏ hoang, cũng không biết làm sao lại bắn trúng gà rừng xui xẻo, mũi tên không tính là nông, gà rừng giãy dụa một lúc đã không thể động đậy, bị Lưu Đại Bổng Chùy bẻ chặt đứt cổ, tươi cười mang về.

Khi hắn chạy đến bên Dương Lăng liền ngạc nhiên nói: - Đại soái, gà này đang đẻ trứng, ngài xem, trứng gà mới sinh ra một nửa.

A Đức Ny rốt cuộc không kìm nổi, ghé vào đầu vai của Thành Khởi Vận cười khanh khách, Dương Lăng tiếp nhận gà rừng, rốt cục cũng nhịn không được nữa cất tiếng cười to. Hắn cười, binh lính cũng cười to thành tiếng, kinh động nhiều thú bỏ chạy.

Trải qua đoạn nhạc đệm này, mọi người xuyên qua một con đường mòn, phía trước là biển trúc. Địa phương này núi sâu thâm cốc, đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm, cách đó không xa có thác nước chảy, chim kêu hoa nở như Thiên đường nhân gian, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Dương Lăng nhìn nơi này hài lòng nói: - Chỗ này được đấy, dựng lều đi, đã ra ngoài thì thống thống khoái khoái chơi một ngày. Đêm nay ở đây cắm trại, sáng sớm mai quay về thành.

Mọi người bắt tay vào dựng lều, hai cái ở chính giữa, đỉnh đầu là của Dương Lăng, cái kia là của Thành Khởi Vận và A Đức Ny. Sau đó bọn thị vệ ở cách bảy tám chục trượng lập quân trướng, bảo hộ trung ương.

Tuy nói cách xa như vậy, ở giữa là rừng trúc không nhìn thấy nhau, tuy nhiên do ở giữa có nữ quyến, bọn họ cũng không tránh tị hiềm, dù sao bốn phía toàn bộ đã được bảo vệ, không ai đi vào được.

Dương Lăng ở trong trướng thay áo bào trắng, tóc dài buộc thành một búi. Phong tư phóng khoáng, mang phong cách ẩn sĩ. Hắn vừa mới vén rèm đi ra, chợt nghe đến A Đức Ny tươi cười vọng lại: - Đẹp quá, thật xinh đẹp.

Lúc này Thành Khởi Vận cũng thay bộ la quần màu đỏ thẫm đi ra, trang phục không thể che hết thân thể mỹ lệ, đường cong lả lướt. Dương Lăng cười nói:

- Nha đầu kia không biết lại phát hiện ra cái gì, đi. Đi xem.

Trong rừng trúc mặc dù không có đường mòn, nhưng bụi cỏ đến gối, đất xốp, không khó đi. Chạy tới gần mơ hồ nghe tiếng nước càng lúc càng lớn, hai người xuyên qua một rừng trúc, trước mắt rộng mở, chỉ thấy phía trước là một thác nước nho nhỏ. Vách núi không cao. Nước suối từ bên trên trực tiếp rót vào trong đầm, đánh ra bọt nước trắng xóa.

Đầm nước phạm vi ước chừng 300400m, do nước suối trong suốt, có thể thấy cả đáy đầm. Trên bờ có một khối đá đen lớn, bề mặt cực bằng phẳng, A Đức Ny đứng ở trên đó, nàng thấy Dương Lăng và Thành Khởi Vận đến thì vui vẻ nói: - Mau xem, hồ đẹp quá.

Dương Lăng và Thành Khởi Vận nhìn nhau cười, hai người cũng bước lên tảng đá lớn nhìn qua, chỉ thấy nước suối màu lam như mỹ ngọc, quả nhiên cực kỳ xinh đẹp. Dương Lăng vui vẻ nói: - Trong nước có cá, cá lớn, ha ha, may mắn ta mang theo cần câu, lát câu mấy con cá lớn, buổi trưa hấp, hun sấy, ôi.... Thật nóng!

A Đức Ny cười rộ lên: - Bên ta cũng bị nóng một chút, ngài xem, tay người ta đỏ hết rồi, tảng đá này màu đen mà không có bóng cây che, bị ánh mặt trời phơi nắng đến độ có thể luộc chín trứng gà rồi.

Dương Lăng vừa nghe nàng nói tới trứng gà, cũng nhớ tới con gà uất ức chết trong tay mình, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: - Ta đi lấy cần câu, quay lại câu cá.

- Không cần, không được, không thể.....

- Ta muốn cùng Thành đại nhân ở trong này bơi lội, nước hồ trong suốt trông sẽ như mỹ nhân ngư.

- Cái gì? Ở trong này bơi lội? Thành Khởi Vận hoảng sợ, tuy nói nàng đã trải qua phong nguyệt, nhưng ở nơi này khỏa thân, nàng vẫn chưa có gan.

- Sợ cái gì, nước trong lắm, mát lắm, đến đây đi, Thành đại nhân.

- Ta mặc dù sinh ở Giang Nam sông nước, nhưng ta.... Không biết bơi.

- Ha ha, không biết bơi thì có thể chơi ở chỗ nước cạn, ừ, nước trong, tắm rồi sẽ rất thoải mái. Dương Lăng cười nói: - Ta bảo thị vệ, chưa cho phép, bất cứ kẻ nào không được bước vào rừng trúc, còn ta đi thượng du.... À hạ du đi câu cá.

Dương Lăng dứt lời đã đi tìm cần câu, sau đó trước bảo đám người Lưu Đại Bổng Chùy chưa cho phép không được đi vào nơi ba người dừng chân, sau đó tới một chỗ khác câu cá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui