Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng và Hà Văn Bình, Lưu tri phủ cùng với cha con Tuyết Miêu đang nâng ly cạn chén, trò chuyện hết sức vui vẻ, bỗng nhiên tiếng đổ vỡ "loảng xoảng" vang lên, một tên đại hán khổng lồ va vào cửa phòng, toàn thân nghiêng ngả đi vào, tiếng cười nói trong phòng lập tức dừng lại.

Ngồi trong lòng Dương Lăng là một nữ tử xinh đẹp dáng người nhỏ bé, nghệ danh là Hương Trụy Nhi. Nhưng mà thân hình Hương Trụy Nhi dù nhỏ nhắn thế nào thì một thân nhuyễn ngọc ôn hương cũng hơn bốn mươi cân, nàng ta từ lúc bổ nhào vào lòng vị khâm sai đại nhân anh tuấn trẻ tuổi lại nhanh chóng biến thành keo dán, dính trên người của hắn không cách nào đẩy ra được.

Bắp đùi của Dương Lương bị Hương Trụy Nhi đè lên đã muốn tê rần rần, có thể trong lòng hắn luôn nghĩ đêm nay có thể cùng Tuyết Miêu trong cảnh trăng thanh gió mát vui vẻ hưởng lạc cho nên vẫn luôn nhẫn nại. Lúc này vừa thấy Lưu Đại Bổng Chùy, Dương Lăng trong lòng biết cơ hội tới rồi, đập bàn một cái, lớn tiếng quát: - Bản quan đang cùng mấy vị đại nhân uống rượu, ai cho phép ngươi xông vào?

Nói xong hắn thuận thế đẩy cái eo nhỏ nhắn của Hương Trụy Nhi ra, vị cô nương này nhìn thấy sắc mặt khâm sai đại nhân lộ ra dữ dằn, dường như đang phát hỏa, cũng không muốn khi không mang họa, vội vàng quay mông ngồi sang một bên.

Lưu Đại Bổng Chùy sắc mặt cũng không kém phần khí giận, trừng đôi mắt bé như hạt đỗ xanh kêu lên: - Đại soái, ngài mau đi xem đi, Tuyết... Người của Tuyết Miêu đang làm phản á! Hiện tại ngoài thành khắp nơi đều là người kêu là muốn giết đại soái, cướp thành Phúc Châu, dân chúng trong thành cũng loạn cả lên rồi!

- Cái gì? Dương Lăng đứng phắt dậy, trợn mắt trừng Tuyết Miêu. Hà Bính Văn "rầm" một tiếng lật đổ bàn, bàn tay to tóm lấy Tam công tử của Tuyết Miêu, lại tóm lấy cổ họng của y. Lưu tri phủ thì vội vàng hấp tấp chạy ra cửa, để hai tay khép lại trước miệng như cái loa rồi gân họng kêu lên: - Người đâu, ngươi đâu, bắt phản tặc! Bắt phản tặc!

Một loạt thị vệ ngoài cửa xông vào, đám cận vệ của Tuyết Miêu cũng xông tới, chỉ có điều quân số rất ít, nên chỉ qua một chốc đã bị người của Dương Lăng vây lại, hai bên lập tức giơ kiếm sẵn sàng.

Tuyết Miêu luống cuống, luôn miệng nói: - Dừng tay, đại gia dừng tay... Đây.. đây nhất định là hiểu lầm, không có mệnh lệnh của ta, bọn chúng quyết không dám công thành!

Dương Lăng cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: - Nói rất đúng. Không có mệnh lệnh của ngươi, không kẻ nào dám công thành, như vậy hiện tại có kẻ công thành thì chắc chắn là do ngươi bày mưu tính kế rồi hả? Tuyết Miêu à Tuyết Miêu, thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, triều đình đối đãi với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói, lấy kế giả vờ chiêu an để tập kích tạo phản, ngươi đáng tội gì?

- Oan uổng a đại nhân, không biết... không biết bọn chúng tin vào lời xúi giục thế nào mới làm ra loại sự việc đáng chết này. Tại hạ luôn luôn ở bên cạnh ngài, làm sao có thể đưa ra ý tưởng khiến bọn chúng hành hùng? Tại hạ... tại hạ lập tức ra đầu thành ngăn cản loạn binh. Mong đại nhân cho ta một cơ hội! Tuyết Miêu vẻ mặt u ám nói.

Trong lòng hắn trầm xuống. Có thể một phen lăn lộn trong hang ổ của đám cường đạo trở thành bá chủ một phương, Tuyết Miêu sao có thể là kẻ trong lòng không có mưu mô tính toán cho được? Thật sự thì dù hắn có khôn khéo thế nào thì chung quy cũng chỉ là một tên hải tặc, là một kẻ giang hồ ngay cả một tên tri phủ nhỏ nhoi cũng chưa từng được gặp mặt qua mà thôi.

Hoàng đế và thánh chỉ trong mắt những kẻ giang hồ coi vương pháp như thứ vô dụng này chính là thần thánh, là thứ không thể hoài nghi. Trên thực tế thì những kẻ rời xa triều đình này lại càng tin tưởng những lời vàng ngọc ấy hơn là đám đại thần trong triều.

Hơn nữa đội thuyền của hắn cũng đã đi qua đi lại Phúc Châu mấy lần, Dương Lăng đối xử với y dần dần cũng giống như đối với cấp dưới của mình, đối với người của hắn thuyền của hắn không hề đề phòng hạn chế, dù là Tuyết Miêu gian trá như quỷ tái sinh cũng không thể nảy sinh bất kì nghi ngờ gì.

Nhưng hiện tại không hiểu tại sao lại nghe được tin hải tặc công thành, Tuyết Miêu lập tức liền cảm thấy kì quái, nhưng trong lòng y vẫn không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng ra gặp đám thuộc hạ không hiểu tại sao đột nhiên công thành, chỉ cần không để Dương Lăng lợi dụng việc này, mới có thể bảo toàn tính mạng rồi tính toán sau.

Dương Lăng chăm chú nhìn y một lúc lâu, sau đó hơi xua tay, bọn thị vệ cầm đao lui ra vài bước.

Dương Lăng vuốt cằm nói: - Được rồi, bản quan sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngươi và bản quan cùng lên đầu thành, nếu như ngươi có thể hạ lệnh đám thổ phỉ kia hạ vũ khí, để quan binh trông chừng, bản quan sẽ tạm thời buông tha các ngươi. Đợi đến lúc trời sáng ta sẽ điều tra rõ chân tướng, vừa không dung túng ai vừa không oan uổng giết chết ai. Nếu tạo phản là sự thật... Văn Đảo công, tội của ngươi không thể tha! Ba vị công tử phải chịu ủy khuất rồi, người đâu, coi chừng bọn họ!

Người là dao thớt, ta là thịt cá, gặp phải tình cảnh như vậy còn có lời nào để nói sao?

Tuyết Miêu ủ rũ đáp ứng, lệnh thị vệ bên người buông đao chịu trói, ba nhi tử của y cũng bị trông chừng, từ thượng khách trong khoảnh khắc đã biến thành phạm nhân.

Tứ đại danh kỹ đều trừng lên đôi mắt to xinh đẹp nhạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, Dương Lăng xoay đầu lại, vẻ lạnh lùng như băng trên mặt lập tức tan ra, nét mặt tươi tỉnh, cười dài hơi thi lễ với các vị cô nương nói: - Các vị tiểu thư bị kinh sợ rồi, bản quan phải lập tức lên đầu thành đối phó với địch, các vị tiểu thư xin mời trở về đi, chân tướng sự việc còn chưa rõ ràng, mong các vị giữ mồm giữ miệng.

Các vị cô nương cuống quýt chỉnh lại trang phục tuân lệnh rồi, Dương Lăng mới mang theo Tuyết Miêu vội vàng chạy tới đầu Đông Thành. Đi phía sau Tuyết Miêu là bốn người cầm trong tay tay nỏ hoa mai của Đông Xưởng một tấc cũng không rời, nếu y dám manh động sẽ lập tức biến thành một đống máu tươi.

Phúc Châu Đông Thành, đám hải tặc cuồng nộ ở bên ngoài cửa thành kêu gào không ngừng, nhưng khí giới bọn họ có thể sử dụng để công thành gần như không có, cho nên thanh thế tuy rằng có làm cho người ta sợ hãi, nhưng trên thực tế chủ yếu chỉ đứng đó chửi bậy rít gào, nếu để bọn chúng công lên, chỉ sợ là một bước cũng không có biện pháp tiến đến.

Nhưng đám quan binh trên đầu thành cũng không dám lơ là, mỗi đội đều mang vẻ mặt cẩn trọng, đủ loại khí giới dùng để thủ thành đều đã được vận chuyển lên địa điểm chuẩn bị tấn công, cảnh tưởng các tướng lĩnh đi lại tuần tra, truyền lệnh diễn ra vội vàng, đi lại như con thoi.

Tuyết Miêu cùng Dương Lăng đi lên chỗ cao nhất trên đầu thành, trong chốc lát đèn đuốc xung quanh cũng cháy rực lên, chiếu đến chỗ hai người đứng sáng như ban ngày, trở thành điểm sáng nhất trong bóng đêm, nếu không khí không phải một mảnh tiêu điều vắng vẻ, chợt nhìn đến chính là sân khấu ca diễn.

Mà diễn viên chính Dương tiểu sinh, đã ống tay áo bay phấp phới, ở trên sân khấu cao giọng nói: - Đám loạn phỉ dưới chân thành kia vì sao lại tập kích thành tạo phản? Đúng là một đám không biết sống chết, bản quan Dương Lăng ở đây, các ngươi lập tức buông đao kiếm đầu hàng, bản quan sẽ tha cho tội chết! Tuyết Miêu, ngươi mau nói!

Hai phiên tử thúc Tuyết Miêu đi lên tường thành, hai tay nỏ hoa mai vẫn hướng đến hông của y, phía sau một phiên tử còn cầm đèn chiếu lên, lung la lung lay trên đỉnh đầu của y, soi rõ gương mặt bởi vì bệnh ngoại da mà có vẻ tái nhợt của y.

Dưới chân thành một mảnh yên tĩnh. Đột nhiên có kẻ nhận ra gương mặt dưới ngọn đèn quả nhiên đúng là Tuyết Miêu. Hai bên trái phải của y đều có một phiên tử đang bị những chỗ nhấp nhô trên thành che khuất liền đem Tuyết Miêu lộ ra ở lỗ châu mai, nhìn đến rõ ràng không hạn chế tầm nhìn một chút nào.

Có người lớn tiếng kêu lên: - Mau nhìn kìa, nhìn chỗ đó, là Miêu gia... Phì! Là Tuyết Miêu. Hắn quả nhiên ở cùng với tên họ Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui