Ngược Về Thời Minh

: Cá bé ăn cá lớn

Thuyền vận binh đã yên lặng áp sát từ một phía khác, rất nhiều bộ binh lội nước lên bờ. Vì đảo Ngô Châu quá lớn, nên người Bồ bên phía này căn bản không có sắp xếp thủ vệ. Thám báo được phái ra khảo sát địa hình, thăm dò tình hình địch lục soát gần ba dặm đường núi cũng không phát hiện tung tích khả nghi, dĩ nhiên là chạy về báo cáo.

Bành Tiểu Dạng cơ thể khẻo mạnh rắn chắc, vai vác quỷ đầu đại đao, nghiêm mặt quát tháo, ra lệnh cho bộ tốt xếp đội hình nghiêm túc. A Đức Ny tư thế hiên ngang cùng sóng vai đứng bên y. Nàng mặc một bộ ngư lân giáp màu bạc, trên đầu đội mũ trụ sáng choang, nhưng trong tay này không cầm kiếm, trên hông chỉ giắt hai thanh hỏa súng ngắn.

Khôi giáp của nàng kỳ thực đều không phải là chế tạo từ sắt, mà là khôi giáp chế tạo từ giấy, như thế nhẹ nhàng mà dễ đi. Vốn dĩ Hà Bính Văn và Thành Khởi Vận đều kiên quyết không cho phép nàng xuất chiến. Tầm quan trọng của nàng đối với Dương Lăng, trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng any kiền trì muốn đến. Lại nói muốn tìm một người tinh thông tiếng người Frank, lại có thể nhanh chóng có được sự tín nhiệm của phụ nữ trẻ con trên đảo, trấn an người của bọn họ, trừ A Đức Ny ra không còn ai khác có thể. Cuối cùng hai người đành phải đồng ý, âm thầm căn dặn Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái nhất định phải bảo vệ an toàn cho nàng thật là tốt.

Lúc này Tống Tiểu Ái đang cười khanh khách ngồi bên cạnh nàng, buồn cười nhìn Ngũ Hán Siêu ôn khan ở bên kia. Nàng vừa đập đập sau lưng Ngũ Hán Siêu, vừa cười trách mắng:

- Bành đại nhân cũng đã nói thuyền biển này không có sống yên bể lặng như thuyền quan trong đất liền, bảo ngươi ngồi xuống còn bày đặt đứng dậy. Hi hi, Thiên Cân Trụy của Võ Đang cố định được chân của ngươi, nhưng không cố định được dạ dày của ngươi?

- Ọe ọe nha đầu chết tiệt kia ọe sao ngươi không việc gì vậy?

- Hì hì, ta cũng chưa từng ngồi thuyền đâu, nhưng lại không có việc gì, ta nào biết được.

Tống Tiểu Ái che miệng cười nói.

- Ngũ Tướng quân không sao chứ? Không thì cứ để Tướng quân ở lại nghỉ ngơi một hồi, chúng tôi dẫn quân tiến lên là được.

A Đức Ny thân thiết nói.

Ngũ Hán Siêu cười khổ đứng lên, lắc lắc đầu nói:

- Ta không sao, chuẩn bị xuất phát thôi, ta đi theo được.

Nói đùa chứ y nắm trọng trách bảo vệ A Đức Ny, sao có thể ở lại đây một mình. Khoan hẵng nói A Đức Ny là nhân vật cực kỳ quan trọng về phương diện cải tiến hỏa khí của quân Minh, riêng chỉ thân phận vị hôn thê của Tổng đốc đại nhân, y đã không thể khinh thường.

Quân Minh xuất phát, men theo bờ biển uốn lượn, cung tiễn thủ và hỏa súng thủ ở trước, đao thuẫn thủ ở phía sau, trong quân cũng không có bộ binh và trang bị hạng nặng.

Người Bồ hạ trại ở trên sườn núi bên phía đón mặt trời. Trong doanh trướng có sáu mươi cảnh vệ mang vũ khí, ngoài ra thủy thủ trên chiếc "Mỹ Nhân Ngư" đang khẩn trương sửa chữa, bọn họ cũng đều là binh sỹ tùy thời có thể tham chiến. Những người khác đều là thê tử, con cái và nô bộc của những người Bồ đi buôn lậu.

Bởi vì trên biển đang có trận chiến, nên mặc dù đứng ở đây không nhìn thấy chiến cục, nhưng tất cả gia quyến đều lo lắng đứng trên bờ nhìn về phía xa. Lúc quân Minh xuất hiện từ phía sau bọn họ, vẫn chưa có ai phát hiện, sau cùng vẫn là thủy thủ trên thuyền phát hiện ra quân Minh đang nhanh chóng đến gần, vội vàng hô to.

Những phụ nữ trẻ con hoảng hốt lo sợ gào thét chạy tán loạn, còn đám binh sỹ thì cầm vũ khí lên tìm nơi che chắn, tiếng hỏa súng liên tiếp vang lên, trên bờ biển mù mị khói súng. Sau tảng đá ở phía trước đột nhiên có hai tên người Bồ đứng dậy, mấy tên cung tiễn thủ vội vàng cài tên nhắm sẵn, chỉ nghe hai tiếng "Phịch, Phịch", hỏa súng trong tây hai tên người Bồ đã bay xa ra ngoài.

Sdny cầm hai khẩu hỏa súng nghi ngút khói ngồi xổm trở lại sau tảng đá, chỉ để lộ ra đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm về tình hình phía trước. Nàng đang muốn nạp đạn lại. Hai tên người Bồ sợ đến mức ngây người liền bị mấy mũi tên nhọn hoắc bẳn xuyên qua người ngã xuống. A Đức Ny nhíu mày kêu lên:

- Người mất đi vũ khí không cần giết nữa, ra sức bắt sống bọn họ!

Đồng thời nàng cất cao giọng dùng tiếng Bồ kêu gọi đầu hàng về phía đối diện, nhưng mặc dù nghe hiểu lời nói của nàng, những người Bồ này sẽ chịu tin, vẫn đang dựa vào nơi hiểm yếu là tảng đá này để che chắn và kháng cự. Nhưng số binh sỹ có thể chiến đấu của bọn họ quá ít. Ngoài sườn núi đang giằng co chiến đấu, đã có quân Minh phân tán ra xung quanh đi bán phụ nữ và trẻ con chạy tứ tán, rất nhanh sẽ hình thành vòng vây từ bốn phía. Dưới sức ép của cung tiễn và hỏa súng của quân Minh, sự phản kích của người Bồ đã càng lúc càng yếu

Trên mặt biển, song phương lại lần nữa bắt đầu giao phong, người Bồ ở đằng xa dùng hỏa pháo mãnh liệt bắt đầu tấn công, nhưng trải qua lần đọ sức thứ nhất vừa rồi, quân Minh đã có chút tâm đắc đối với trận hình hoa mai chia cắt bao vây. Thuyền di động càng thêm linh hoạt, càng thêm xảo quyệt.

Chiến thuyền quân Minh thoạt nhìn không hề có trận hình, cứ bốn năm chiếc một tổ, mỗi tổ đều có mục tiêu, đánh xen kẽ vu hồi. Đạn pháo xung quanh chúng bùng nổ lên từng cột nước, sự di động linh hoạt nhanh chóng giúp chúng có thể giảm sát thương đến mức thấp nhất. Một mặt chúng dùng hỏa pháo đánh trả, một mặt tiếp cận có mục đích, sau khi tổn thất thêm ba chiếc chiến thuyền, lại lần nữa hình thành xu thế phân tổ vây kín, giống như một đám nhân ngư háu đói điên cuồng, đến gần một con cá mập lớn có răng nanh sắc bén mà lại không thể há miệng, công kích không kiêng nể gì.

Chiến hạm chủ lực của người Bồ không có hỏa lực dày đặc, chiến thuyền của song phương chốc lát hình thành đội hình hỗn tạp, bọn chúng căn bản không tài nào gây nên công kích hữu hiệu. Tình hình lúc đó giống như một người khổng lồ huơ nắm tay đánh với không khí. Tắc Lạp Phất sắp giận điên lên.

Đúng lúc này, một tràng tiếng nổ đặc nghẹt phát ra, làn sóng âm mãnh liệt vừa dày đặc vừa kịch liệt. Tắc Lạp Phất hoảng sợ nhìn về phía tiếng nổ, chỉ nhìn thấy từng ngọn lửa không ngừng bốc lên. Trên chiếc "Mã Lợi Á" (Maria) khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy bừng bừng.

Sau đó lại là một tiếng nổ trầm đục nặng nề như sấm, cả chiếc thuyền nứt từ chính giữa ra làm hai đoạn. Nước biển nhanh chóng tràn vào khoang thuyền, lại đè hai đoạn thuyền áp về giữa. Đầu thuyền và đuôi thuyền chếch lên cao, một số thủy thủ may mắn chưa nổ chết kêu to sợ hãi từ trên thuyền liều mạng nhảy xuống biển.

Cuộc chiến dường như dừng lại vào khoảnh khắc này. Tất cả mọi người đều nhìn chiếc thuyền khổng lồ dài mười lăm trượng, cao ba tầng chìm xuống biển từng tấc từng tấc một trong những tiếng nổ rung trời. Nhìn nó bị bao bọc bởi khói đặc và lửa dữ, cuối cùng có người kinh hô lên:

- Ôi Chúa ơi, kho hỏa dược của "Mã Lợi Á" đã bị đánh trúng rồi, nó đã bị đánh chìm rồi!

Chiến hạm của quân Minh cũng tạm thời ngưng tấn công, pháo thủ trên năm chiếc thuyền nhỏ vây công chiếc "Mã Lợi Á" cũng mù mờ không biết là phát đạn pháo của ai mà khéo như thế, vừa lúc bắn trúng kho đạn dược của chiến hạm địch, đến nỗi đánh chìm con quái vật to lớn như vậy.

Với tình huống bình thường, cho dù là chiếc chiến hạm to lớn này đứng yên ở đó cho hỏa lực của bọn họ tập kích, chỉ sợ là bắn hết toàn bộ đạn pháo của họ xong, chưa chắc có thể đánh chìm chiến hạm địch. Xác suất này thật sự là quá nhỏ, nhỏ đến nỗi khiến cho thủy sư quân Minh mừng như điên cũng giật mình.

Tiếng tù và vỏ ốc thê lương khiến hai bên đang giao chiến bừng tỉnh lại. Bì Lôi Tư hồn phi phách tán nhìn về phía vịnh, chỉ thấy một con thuyền buôn nhỏ đang đủng đỉnh chạy ra chiến trường, trên cột buồm treo một lá cờ trắng chói mắt.

Thuyền càng lúc càng đến gần, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ, trên đầu thuyền có hơn mười phụ nữ, người già và trẻ con. Phía sau lưng bọn họ, là quân sỹ quân Minh mặc giáp sáng loáng, đao tuốt khỏi vỏ, cung đã lên dây.

Ý chí chiến đấu của người Bồ nhanh chóng biến mất, mặc dù bọn họ cũng chiến đấu, nhưng bọn họ không phải là chiến sỹ thật sự. Chiếc "Mã Lợi Á" bị đánh chìm, "Vua Hải Tặc" bị hư hại nặng, lại thêm đảo Thượng Hải đã bị chiếm cứ, vợ con đã trở thành tù binh, tất cả sự thật đó khiến những thương nhân buôn lậu cùng đường mạt lộ này đã khiếp sợ.

Tắc Lạp Phất chú ý vào ánh mắt của binh sỹ nhìn về phía mình đã vô cùng do dự, đặc biệt là lúc gia quyến người Bồ trên đầu thuyền hô to "Bỏ vũ khí đầu nàng, triều đình nhà Minh sẽ xử lý khoan hồng", có rất nhiều người đã chậm rãi buông vũ khí trong tay xuống.

Tắc Lạp Phất biết đại thế đã mất, thuyền của y đã bị tràn một chút nước biển trong trận kịch chiến, thân tàu đã hơi nghiêng nghiêng, y thất tha thất thểu đi đến bên mạn thuyền, một lúc lâu sau mới hô to:

- Hạ cờ xí xuống, chúng ta đầu hàng!

Bộ hạ của y không chút do dự, lập tức thi hành mệnh lệnh. Tắc Lạp Phất nhìn về phía nam, biển rộng mênh mông, khuôn mặt nở một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc:

- Có lẽ Bì Lôi Tư nói đúng, nếu như lúc đầu ta trốn về phía Malacca

Lúc Dương Lăng bí mật trở về thành Phúc Châu, thì nghe được đầu đường cuối ngõ đang truyền tai nhau quân Minh lại đánh một trận đại thắng, bắt được rất nhiều phiên quỷ. Nam nhân và nữ nhân đều miêu tả về tình hình bọn họ vừa được áp tải qua thành Phúc Châu, sinh động như thật. Dương Lăng không biết đã xảy ra đại sự gì, không khỏi căng thẳng trong lòng.

Nếu như xảy ra sơ suất lúc hắn không có ở đây, thân làm chủ soái, hắn phải gánh vác toàn bộ tội trạng không thể nghi ngờ. Dương Lăng nghe nói người phiên đã bị bắt giữ trong quân doanh của Hà Tổng binh, đến phủ Tổng đốc cũng không quay về, liền vội vã băng ngang qua thành, đi thẳng đến đại doanh.

Dương Lăng xông vào đại trướng, vừa liếc mắt thì nhìn thấy trong trướng có hai người đàn ông mắt xanh tóc vàng, bên cạnh là hai người khác, đen đúa giống như từ trong đống than đi ra, hắn nhìn thấy rõ ràng. Dương lăng giật mình, ngạc nhiên kêu lên:

- Người da đen?

Lúc này một tiếng gọi duyên dáng kinh hỉ:

- Dương thân ái, rốt cục chàng đã trở về.

Nói đoạn, một tiểu Tướng quân thân mặc ngư lân giáp màu bạc sáng choang, lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui