Ngược Về Thời Minh

Trong con đường đi chật hẹp tăm tối này, phải cách một quãng xa mới treo một ngọn đèn, không gian ở đây tăm tối đến nỗi không nhìn rõ cả đường đi. Dưới ánh đèn có một dáng người nhỏ nhắn gầy gò tựa như một cơn gió cũng có thể thôi bay người đó đi được vậy. Cũng may là cái gian ngục này bí khí, ngay cả một ngọn gió cũng không thể len vào được.

Lão ta ôm trên tay một chiếc hộp thức ăn, chân đi dưới đất không phát ra tiếng động; ngược lại hai tên lính đi đằng sau lại đang nện thình thịch từng bước chân xuống, âm thanh vang lên trong không trung, càng khiến cho bóng người phía trước trở nên giống một u hồn hơn nữa. Hai dãy phòng giam đều bỏ trống, đi đến cùng đường thì hai tên lính canh bước lên phía trước vài bước, cầm lấy chiếc xích sắt to đùng, lần lượt lấy ra từ thắt lưng của mình hai chiếc khóa để mở.

Tiếng xích sắt leng keng vang lên khiến cho người nằm trong ngục tỉnh giấc, quay đầu lại nhìn, đột nhiên gã trở người ngồi dậy, mừng rỡ nói:

- Tiểu Linh Tử!

Tiểu Linh Tử nhanh chóng lách người chui vào bên trong phòng, cung kính đáp lại:

- Nhị Vương Tử.

Bên ngoài phòng giam lại khóa trái cửa lại, hai tên lính canh đứng bên ngoài tựa như là Môn Thần nhìn hai người bên trong ngục nói chuyện. Chu Nhượng Cận vui mừng nhảy xuống giường, mà quên rằng mình đang bị xiềng chân, tiếng xích sắt kêu lên leng keng, suýt chút nữa thì cái sức nặng của nó khiến cho gã bị ngã nhoài. Tiểu Linh Tử vội vàng đến đỡ gã.

Trong nhà giam không có đèn, nhưng nhờ có ánh đèn leo lắt bên phía tường đối diện nên Tiểu Linh Tử cũng có thể nhìn rõ được hình dáng của Chu Nhượng Cận. Gã mặc một chiếc áo tù màu trắng, mũ và búi tóc đều không thấy đâu nữa, tóc tai bù xù xõa xuống che khuôn mặt, chân bị xiềng bởi một chiếc xích sắt, hiển nhiên rồi, đây chính là chế độ đãi ngộ đặc biệt cho kẻ tù trọng tội.

Tiểu Linh Tử không kìm lòng được thốt lên tức tưởi:

- Nhị Vương Tử, thật khổ cho ngài rồi.

Chu Nhượng Cận nhếch mép cười, ánh sáng mờ mờ như ánh hoàng hôn rọi sáng đôi mắt long lanh của gã. Một Huyền Y Công tử phong độ nho nhã ngày nào giờ đây chỉ vì chuyện này mà dường như có thêm phần hoang dại hơn trước:

- Có gì đâu chứ, tuy là nghi phạm giết người, nhưng Lục đại nhân không làm khó ta, ăn uống cũng được ăn ở trong Nhị Đường.

Gương mặt đầy những nếp nhăn của Tiểu Linh Tử để lộ ra một nụ cười ngượng nghịu, lão nắm lấy tay Nhị Vương Tử, hai người từ từ ngồi xuống bên cạnh giường, Chu Nhượng Cận lúc này mới hỏi chuyện:

- Là Phụ vương kêu ông đến thăm ta có đúng không? Phụ vương thế nào rồi, sức khỏe vẫn tốt chứ?

Tiểu Linh Tử gật đầu đáp lại:

- Vương gia vẫn vậy, Nhị Vương Tử, sao ngài không hỏi đến tình hình của vụ án, ngài không lo lắng chút nào sao?

- Lo lắng điều gì?

Chu Nhượng Cận chau mày, đáp lại:

- Không làm chuyện xấu lo gì ma theo quỷ ám. Đây rõ ràng là có người muốn ám hại ta, thiết nghĩ Án Sát Ti nhất định sẽ tìm ra hung thủ, trả lại sự trong sạch cho ta. Chỉ là... Haizz! Tĩnh Thanh Vương thúc...

Tiểu Linh Tử ho lên một tiếng, mở chiến hộp thức ăn ra, lần lượt đặt thức ăn lên trên giường, rồi lại lất một chiếc ly đặt lên trên hộp thức ăn, rót đầy rượu rồi nói:

- Nhị Vương Tử, đồ ăn trong nhà lao không so bì được với trong phủ nhà, mấy món này đều là những thứ mà ngài ưa thích, do đích thân phu nhân làm, ngài hay ăn đi.

- Được!

Chu Nhượng Cận không mảy may lo lắng cho tình cảnh của mình hiện tại, mừng rỡ nhận lấy đũa và gắp thức ăn nếm thử. Dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó khiến cho động tác của gã trở nên chậm chạp hơn.

Tiểu Linh Tử khoanh chân ngồi đối diện, thấy vậy bèn hỏi:

- Sao vậy, không vừa miệng sao?

Chu Nhượng Cận khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không, ta chợt nhớ đến lúc còn nhỏ. Mỗi lần sau khi luyện công xong cùng với ông thì hai người đều cùng nhau uống rượu trong rừng như lúc này đây. Từ khi ta lớn lên và không còn ở trong hậu cung nữa, ông lại thường xuyên ở bên cạnh phụ thân ta thì ngày càng chẳng có cơ hội được ngồi cùng nhau nữa. Chẳng thể ngờ được rằng ngay hôm nay trong cái tình cảnh ngang trái này lại khiến cho ta và ông có cơ hội được ngồi cùng nhau. Sư phụ, cùng uống với đồ đệ một chén nhé.

Một tia nhìn ấm áp khẽ lướt qua trong mắt của Tiểu Linh Tử, ông ta nhận lấy chén rượu mà Chu Nhượng Cận cung kính dâng lên, nhẹ nhàng nói:

- Đúng vậy, lão nô luôn đi cùng Vương gia khắp nơi cầu y; Nhị Vương tử thì lại đi ngao du sơn thủy, khó mà gặp được mặt nhau, những ngày tháng an nhàn trước đây quả thật là không còn nữa.

Hai người nói thật nhiều chuyện, vừa cười vừa nói về những chuyện cũ, mặc cho bên ngoài nhà ngục còn có hai tên lính canh. Hai người bọn họ quả đúng là đang ẩm tửu dưới trăng, tựa như không còn ranh giới của lao tù và thế giới bên ngoài.

Tiểu Linh Tử tuy là dáng người nhỏ nhắn nhưng lại có khẩu phần ăn thật đáng nể, sức ăn còn hơn cả Chu Nhượng Cận. Hai người bọn họ dường như đang đua nhau vậy, vừa nói chuyện vừa cười đùa, chẳng mấy chốc đã giải quyết hết sạch chỗ thức ăn trong đĩa. Tiểu Linh Tử đặt chân xuống đất, đi đến trước cửa, chắp tay nói:

- Hai vị quan sai, có thể giúp đỡ lão một chút được chăng. Hãy để cho lão và Vương tử được nói chuyện riêng một chút.

Tiểu Linh Tử là người thân cận bên cạnh Thục Vương, ngay cả là Quan Nội vụ tổng quản và Chưởng ấn Đại thái giám lục phẩm của Thục Vương phủ nhìn thấy lão ta cũng không dám vô lễ, nhưng dù sao thì cũng đã làm thân kẻ hầu người hạ nhiều năm rồi nên đối với hai tên lính canh đó, lão ta cũng tỏ ra hết sức khách khí.

Hai tên lính canh đưa mắt nhìn nhau, điệu bộ lưỡng lự nói:

- Xin lỗi công công, Lục đại nhân đích thân dặn dò, bất cứ là người nào muốn gặp Nhị Vương tử đều phải có chúng tôi đứng giám sát. Xin ngài đừng làm khó hai chúng tôi, bên trong đó là Nhị Vương Tử, chúng tôi lễ phép đối đãi, muốn làm thân với ngài ấy còn chẳng được, giúp được ngài lẽ nào chúng tôi lại không làm sao? Thật sự là chức trách không cho phép.

Tiểu Linh Tử cười và lấy trong túi áo ra một nén bạc, tiện theo lỗ hổng ở thanh chắn tù giam mà tuồn vào tay bọn chúng, cười đáp lại:

- Đúng là vậy, đúng là vậy. Chúng ta đều là phụng mệnh hành sự. Hai vị chăm sóc tốt cho Nhị Vương tử, đó chỉ là món quà nhỏ mong hai vị mang đi uống rượu giải khuây một lát.

Hai tên sai nha sờ trong túi áo áng chừng có đến đủ mười lượng, bèn bất giác tươi cười, nhưng nhìn thấy Chu Nhượng Cận thì lại chợt cảm thấy lưỡng lự. Tiểu Linh Tử quan sát đoán chừng ý của bọn chúng, bèn cười nói thêm:

- Vậy như này đi, ngị vị quan gia không cần phải đi khỏi hẳn chỗ này, mà chỉ cần đứng xa ra một chút. Chuyện này... Phu nhân thương nhớ con trai, Vương gia lại có vài câu muốn nói riêng với Vương tử.

- Ha ha... Vương gia là một hiền vương có tiếng, tuân thủ pháp luật, được danh làm gương cho Phồn vương trong thiên hạ noi theo. Tiên đế và đương kim Hoàng thượng đều hết lời khen ngợi ngài ấy, đương nhiên chúng tôi không thể làm những chuyện vi phạm luật pháp, làm khó hai vị được rồi. Những điều mà lão nô định nói chẳng qua chỉ là những chuyện riêng ở trong Thục Vương phủ mà thôi, chắc hẳn hai vị chẳng có hứng thú mà nghe đâu đúng không?

Không có hứng thú? Ai nói là không có hứng thú? Quá là có hứng thú đi ấy chứ, nhưng ai dám nghe chứ. Đó là Vương gia, biết nhiều thì sẽ có nhiều phiền phức. Hai tên lính canh nhìn nhau một cái, rồi cười gượng gạo đáp lại:

- Vậy... được rồi, ngài cùng Nhị Công tử nói chuyện. Lão công công, xin ngài nói nhanh chóng nhé, hai anh em chúng tôi đứng xa ra ngoài kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui