Ngược Về Thời Minh

- Nàng đó!

Dương Lăng mặc kệ Ngọc Tỷ Nhi giãy dụa thế nào, bèn kéo tay của nàng, vừa đi vừa nói:

- Không cần e dè vì tuổi tác xa nhau. Ấu Nương tính ra cũng không lớn, có các nàng theo ta, ta thật sự rất vui, giống như thiên thượng nhân gian vậy.

Trong nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy. Dù ta làm quan lớn đến đâu, hãy nhớ kỹ ta là trượng phu của nàng, tướng công, phu quân, lão gia gì đó là không thể không diễn cho người ngoài xem. Đóng cửa lại thì ta chính là chồng các nàng, các nàng chính là vợ của ta, giữa vợ chồng giữ nhiều quy củ như thế làm gì, sống còn vui thú gì nữa?

Tính tình của Ấu Nương khá hướng nội, Văn Tâm thì càng không cần nói. Nếu nàng cảm thấy nên câu nệ gò bó, lúc nào cũng giữ bổn phận thị thiếp gì đó, sớm muộn gì Tuyết Nhi cũng học theo. Hậu viện nhà chúng ta giống như nồi nước lạnh tanh, có ý nghĩa gì chứ?

- Vâng, lão gia.

Trong lòng Ngọc Đường Xuân cảm động, bất giác nắm chặt tay của Dương Lăng. Quả là nàng nghĩ quá nhiều rồi, trước có Ấu Nương nuông chiều nàng, lại có Tuyết Lý Mai hoạt bát dẫn theo, nàng cũng giống một chú chim sơn ca chỉ biết vui vẻ, không có gì trói buộc, không có tâm cơ.

Nhưng hiện tại Cao Văn Tâm sắp vào đây rồi, người ta vốn là tiểu thư khuê các, lại đường đường là nữ y quan đại nội, hơn nữa Dương gia có hậu lại dựa vào bàn tay của nàng ấy. Ngay cả Ấu Nương đối với nàng ấy cũng cảm động đến rơi lệ, nàng ấy được đãi ngộ, Ngọc Đường Xuân không hề có một câu oán hận.

Nhưng nàng lo tiểu thư khuê các như vậy một khi vào cửa, bởi vì thuở nhỏ giáo dục khác nhau sẽ không cho nàng làm càn không biết lớn nhỏ nữa. Hạ nhân tâm phúc trên dưới Dương phủ hoá ra đều là người của Cao tiểu thư, vậy chẳng phải một hô trăm dạ hay sao? Cho nên mới khôi phục bổn phận thị thiếp nên có của một gia đình giàu sang, không dám có hành vi thất lễ phóng túng trước mặt Dương Lăng nữa.

Nghe Dương Lăng nói xong, trong lòng của nàng ấm áp hơn, không kiềm được hai mắt rưng rưng:

- Tướng công của ta, trong thiên hạ tìm không được nam tử như vậy, hắn không chỉ yêu thương dung mạo của ta, còn thật sự đối đãi một người xuất thân từ thanh lâu, ti tiện thấp kém như mình là thê tử. Có thể tìm được phu quân như vậy cuộc đời này còn cầu gì hơn? Hắn tình sâu nghĩa nặng, Ngọc Đường Xuân ta dù tan xương nát thịt cũng khó báo đáp...

Dương Lăng nhìn vào mắt của nàng, không khỏi nhẹ nhàng thở dài. Hắn kéo tay của nàng, vừa đi vừa nói:

- Ngọc nhi, có phải nàng không cam lòng Văn Tâm vào cửa sau, nhưng có thể ngang hàng với Ấu Nương, cho nên trong lòng trách cứ....

Ngọc Tỷ Nhi vội vàng xua tay:

- Lão gia, không phải, không phải đâu, muội chỉ lo nề nếp gia đình Văn Tâm tỷ tỷ rất nghiêm, không dám làm càn quá mức thôi.

Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, đưa tay ngăn lại, nói:

- Ta thật sự không biết có thứ gọi là bình thê, sớm biết còn phân thê thiếp gì đó. Thế này đi, muốn bình thì bình hết đi, nàng và Tuyết Nhi cũng làm bình thê, ha ha, chúng ta cùng ngồi chung, ăn trái cây, không ai tranh đoạt gì cả. Hầy, thực ra nhà chúng ta vốn cũng không phân ai cao ai thấp, danh phận... Ầy!

Ngọc Đường Xuân trước là vui vẻ, lập tức buồn bã, u uất nói:

- Lão gia không thể như thế, Ngọc nhi nào dám ỷ vào sủng mà kiêu? Từ xưa nói “nhất phát thê, nhị bình thê, tứ thiên thiếp”, đây chính là tam thê tứ thiếp rồi. Hiện giờ số lượng nạp thiếp không bị hạn chế nữa rồi, nhưng bình thê vẫn có hạn. Dù lão gia có địa vị cao, tối đa cũng chỉ có thể có một vợ cả, hai bình thê. Văn Tâm tỷ tỷ và phu nhân bình thê, không ai sẽ nghĩ nhiều, nếu thiếp trở thành bình thê, ngược lại sẽ gây thêm rối loạn.

Dương Lăng tò mò, hoá ra tam thê tứ thiếp là như vậy. Hắn dứt khoát không hỏi nữa, hoá ra kẻ giàu sang cùng lắm có một vợ nhiều thiếp, có hai vợ thì thường là sẽ bị phạt. Nhưng giai cấp quý tộc mới phát sau khi phát đạt thường xuất phát từ nhu cầu liên hôn chính trị, hoặc là thượng quan vì muốn lung lạc cấp dưới lạc đắc lực mà ban hôn. Bất kể là liên hôn hay ban hôn, cô gái này dĩ nhiên đã là người nhà của mình, không thể để cho người ta đối đãi như thiếp. Mà đối tượng bọn họ liên hôn hoặc lung lạc phần lớn đều có sự nghiệp thành đạt, không phải những tên nhóc chưa từng cưới vợ, do đó dần dần xuất hiện quy củ mới: bình thê.

Nhưng bình dân thì không thể, dù ngươi giàu ngang một nước, có tiền nạp trên mười ngàn thị thiếp, tỳ thiếp thì cũng chỉ có thể có một chính thê, cái này gọi là “Thất phu thất phụ”. Đương nhiên, trong bình thê vẫn có khác biệt. Vợ cả là vợ chính, vợ thứ, địa vị xã hội ngang hàng với trượng phu, bất kể trong nhà hay bên ngoài, mọi phương diện lễ nghi trang phục, xe chở đều đãi ngộ ngang nhau. Bình thê thì thấp hơn một chút, nhưng không cần hành thiếp lễ với chính thê, về cơ bản địa vị gia đình giống nhau.

Ngọc Tỷ Nhi nói rất nghiêm túc, Dương Lăng nghe muốn nổ tung đầu, hóa ra trò này cũng có hạn chế sao. Văn Tâm vào cửa, chỉ tiêu bình thê còn trống một người. Để Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai, Mã Liên Nhi cạnh tranh công bằng, công chính, công khai, bản thân hắn làm giám khảo? Đúng rồi, còn có vị hôn thê... A Đức Ny nữa, dù gì cũng là Nam tước, còn là bạn ngoại quốc tốt, cạnh tranh rất có ưu thế.

Bỏ đi! Dương Lăng ngoan ngoãn bỏ đi ý niệm ngu xuẩn này trong đầu, cười khan nói:

- Nói như vậy, trừ phi bổ ta thành hai nửa, bình thê mới đủ chia chỗ, ha ha, không cần để ý điều này. Văn Tâm không phải tiểu thư đại gia gò bó bảo thủ, ta còn sợ các nàng khiến nàng ấy cũng điên theo.

Ngọc Đường Xuân liếc nhìn, mỉm cười nói:

- Người ta cũng chưa nghĩ tới, là chủ ý của lão gia mà. Thôi đi, không nói nữa, những lời này của lão gia... Người ta nghe xong thấy vui lắm. A, tới phòng của Văn Tâm tỷ tỷ rồi, lão gia tự mình vào đi, có gì muốn nói cũng tiện hơn, hì hì.

Tân phòng của Cao Văn Tâm hoá ra ngay bên cạnh sân của Dương Lăng và Ấu Nương, đây là tòa thứ nhất của dãy lầu mới hướng ra hậu viện. Lầu mới, phòng mới, người mới...

Tân nương nhìn thấy tân lang dĩ nhiên có chút xấu hổ, tuy nói là làm minh hôn, nhưng dưới sự an bài của Lạc đại pháp sư đã bỏ trốn mất dạng, trong gian phòng khoác lụa hồng treo hoa, nến đỏ long phượng, bố trí hoàn toàn giống với tân nhân động phòng bình thường. Có điều hôm qua bên ngoài thê thảm, trong phòng lại đầy hỉ khí, có phần quỷ dị.

Sau khi Dương Lăng sống sót trở về, Cao Văn Tâm bận đến nửa đêm dọn hết trang sức tân hôn trong phòng, có điều vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết. Dương Lăng ở bên ngoài tự nhiên vô cùng, vừa vào phòng nhìn Cao Văn Tâm xem như đã là vợ mình, nhưng lại không biết nói gì. Hai người mặt đối mặt đứng đó, lén lút nhìn những động tác nhỏ của đối phương, dò xét tâm tư đối phương, không ai biết nên mở miệng thế nào.

Nhà mình không trị sao trị được thiên hạ? Ta đường đường là Đại tướng quân, Đại Hầu gia, đại thủ lĩnh đặc vụ, là nhân vật dậm chân một phát bát phương loạn chiến, còn sợ một tiểu nữ tử như nàng sao? Dương Lăng nghĩ đến đây bèn hít một hơi thật sâu, hai hàng lông mày nhướn lên, ngang nhiên nói:

- Văn Tâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui