Ngược Về Thời Minh

Lưu Cẩn sớm đoán được phái Dương Lăng nhất định liều mạng từ chối, chết sống không cho Dương Lăng làm Uy Quốc công. Trương Thái phủi quan bào, hít sâu một hơi, chuẩn bị đấu màn thứ nhất với Tiêu Phương, lại nghe Tiêu Phương nói:

- Hoàng thượng, Binh bộ Tả Thị lang Lưu Vũ sau khi thăng làm Thượng thư, chức Tả Thị lang vẫn để trống. Thần nghĩ chức vị quan trọng như thế không thể để trống lâu, thiết nghĩ mau chóng an bài người tương ứng để bổ khuyết.

- Hả?

Một câu này khiến mọi người đều đơ ra. Tiêu Phương là người phái Dương Lăng, có ai lại không biết. Y không nóng nảy thay Dương Lăng khước từ chức Uy Quốc công, lại nghiêm chỉnh thảo luận việc Binh bộ còn trống chỗ, thực sự vượt quá xa dự đoán của mọi người. Họ đang phỏng đoán liệu hắn có âm mưu quỷ kế gì không, đến nỗi kim điện cũng nghiêm nghị, cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh.

Chính Đức cũng hơi sửng sốt, y mới định thần lại, hỏi:

- Ái khanh có người thích hợp không?

Tiêu Phương nói:

- Tam biên trấn soái Dương Nhất Thanh, trị quân nghiêm cẩn, tinh thông binh pháp, từ khi đảm nhiệm tam quan thủ soái, nghiêm túc quân kỷ, chỉnh đốn binh nghiệp, chiến lực biên quân càng thêm bất phàm. Thát Đát trông thấy đã sợ, ít có gan xâm phạm biên cảnh, lão thần nghĩ Dương Nhất Thanh xứng đáng với chức vụ này.

Chính Đức tạm thời gạt tâm sự qua, hỏi:

- Dương Nhất Thanh điều nhiệm Binh bộ, ai có thể tiếp nhận tam biên trấn soái?

Tiêu Phương nói:

- Tam quan phó soái Vương Thủ Nhân có thể.

Chính Đức có ấn tượng rất tốt với việc xuất kỳ binh giải vây Bạch Đăng Sơn của Vương Thủ Nhân, y nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:

- Các khanh nghĩ thế nào?

Không ai dám lên tiếng.

Không ai biết Tiêu Phương đang có âm mưu gì. Lão già như tên trộm này, hiện tại song phương quyết đấu, thời khắc mấu chốt muốn kéo Dương Lăng xuống ngựa. Lão là đệ nhất tướng tài dưới trướng Dương Lăng, thình lình lại thảo luận việc Binh bộ Tả Thị lang trống chỗ, rốt cuộc có cạm bẫy gì? Trước khi chưa tra xét kỹ càng thì nào ai dám nói gì?

Chính Đức hỏi một lần không ai trả lời, lại chuyển hướng sang lục bộ Cửu Khanh và Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa nói:

- Các vị khanh gia nghĩ như thế nào?

Lưu Vũ khom người nói:

- Thần nghĩ hai người Tiêu Các Lão tiến cử đều thỏa đáng.

Lý Đông Dương cũng phụ họa đồng ý. Quan hệ giữa Dương Nhất Thanh và y không tệ, là nhân tài mà y rất thích, chẳng qua Dương Nhất Thanh và Dương Đình Hòa đồng thời được y khen ngợi lại là hai vị anh hùng không hòa thuận nhau, nhưng Dương Đình Hòa cũng không tiện trực tiếp biểu hiện yêu ghét ra ngoài. Trong ba Đại học sĩ đã có hai người đồng ý, Lục bộ trung Binh bộ Thượng thư cũng dẫn đầu tỏ thái độ, Dương Đình Hòa chỉ im lặng không nói.

Chính Đức thấy không có ai phản bác, liền gật đầu nói:

- Chuẩn tấu, bảo Hữu Ti ban chiếu là được.

Tiêu Phương lui xuống, Trương Thái ho khan một tiếng, đang muốn bước ra, không ngờ Vương Hoa bên cạnh y giành trước một bước, tiến lên bẩm tấu:

- Thần có bản tấu. Hoàng thượng, ba hải quan của Khai Hải bỏ lệnh cấm, Hàng Châu là phồn hoa nhất, Tri phủ Thương Bỉnh diện tại đã sáu mươi tư tuổi, tuổi già sức yếu, khó đảm đương trọng trách, liên tiếp dâng thư thỉnh cầu cáo lão hồi hương. Hiện tại chính vụ tồn đọng, đối với việc mậu dịch thông thương các quốc gia vô cùng bất lợi.

Thần nghĩ nên mau chóng phái người tài đảm nhiệm Tri phủ Hàng Châu, quản lý chính vụ một phương, phối hợp với Cốc Đại Dụng của nha môn Hải Quan Ti mau chóng mở cục diện, bảo đảm tiến hành mở rộng ra hải ngoại, thông thương vạn nước chính lược.

Trương Thái thiếu chút nữa mừng ra mặt:

- Phái Dương Lăng đang làm gì vậy? Không phải là nói nhăng nói cuội, muốn bỏ qua chuyện này đó chứ? Ngươi tránh được mùng một, có tránh được mười lăm không?

Trương Thái âm thầm cười lạnh, lập tức tiến tới một bước nói:

- Vương Thượng thư nói rất phải. Hàng Châu là cửa ngõ của Đại Minh ta, thương nhân vạn nước xem Hàng Châu là đại biểu của Đại Minh, xem Tri phủ Hàng Châu đại biểu triều đình của Đại Minh. Người nên phái một người giỏi thích hợp, nhân lúc mùa đông sắp tới, thương lưu giảm bớt, để y nhậm chức xử lý lại trị, chỉnh đốn địa phương, sang năm dùng diện mạo hoàn toàn mới tiếp đãi sứ các nước, dương oai cho Đại Minh ta.

Chính Đức trầm tĩnh, gật đầu nói:

- Nói rất phải, Vương ái khanh, Trương ái khanh nói có lý, các khanh thấy phái người nào nhậm chức thì thích hợp?

Vương Hoa tranh nói trước:

- Hoàng thượng, Hộ bộ Chủ sự Nghiêm Tung tài hoa hơn người, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa thư vạn lời “Thỉnh Khai Hải cấm” là do người này trình lên. Đại Minh trăm năm cấm biển mới ở trong tay vua ta, y lại dũng cảm lớn gan đề nghị mở cửa. Người tầm nhìn lâu dài, nhậm chức ở Hộ bộ biểu hiện cũng tài tình, đánh giá xuất sắc, cho nên y mặc dù tuổi trẻ, song lại xứng với chức vụ này. Trương đại nhân, ngài nói có đúng không?

- Vương Thượng thư nói có lý, thần giữ Lại bộ, đánh giá chiến tích của Nghiêm Tung quả thật đặc biệt xuất sắc!

Trương Thái cũng không hàm hồ, chẳng phải là Tri phủ sao? Ta cho ngươi, xem ngươi hôm nay còn muốn nghị sự bao nhiêu chỗ trống quan viên nữa.

- Chuẩn tấu, các khanh còn có chuyện gì muốn tấu?

Trong lòng Chính Đức cũng suy tính sai rồi, bá quan bị gì thế này? Ngày hôm qua ầm ĩ dữ dội như vậy, hôm nay lại không buồn nhắc đến, không lẽ trẫm... hôm qua nằm mơ sao?

Y đang nghĩ ngợi, Dương Lăng tiến tới một bước, thi lễ:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có bản tấu.

- Nói.

Chính Đức vui sướng ngồi thẳng người lên, tính tình của y quả thực không thích đoán đố. Nếu hôm nay không ai thực sự đề cập chuyện này nữa, nói không chừng trong lòng y rất khó chịu.

- Thần phụng mệnh tuần tra thiên hạ, thay Hoàng thượng khảo sát quân chính dân tình địa phương. Từ bắc tới nam, từ đông sang tây, các phủ đạo kinh lược cũng nghe nói nhiều, thần đang muốn chỉnh lý kỹ lưỡng để tiện phục mệnh với Người. Khi thần ở Tứ Xuyên còn phát hiện được một nhân vật, người này tuổi còn trẻ, tài hoa đầy người, văn thao võ lược. Có thể nói đây là người tài, được xưng là đệ nhất kỳ tài Ba Thục.

Vua tôi mới thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, vạn tượng đổi mới, chính là lúc dùng người, nhân tài như vậy làm sao có thể bỏ mặc ở miền quê. Thần và Đại học sĩ Lý Đông Dương, Đại học sĩ Tiêu Phương, Lễ Bộ Thượng thư Vương Hoa, Binh bộ Thượng thư Lưu Vũ cùng nhau tiến cử, cung thỉnh vua tôi vạn tuế đặc cách đề bạt.

Chính Đức Hoàng Đế liền cảm khái:

- Có thể làm cho Dương Lăng thừa nhận như thế... Hắn dường như vẫn chưa khen ai. Đây là lần đầu tiên, ai lại giỏi giang như vậy?

Chính Đức vội vàng truy vấn, Dương Lăng ngang nhiên đáp:

- Người này họ Dương tên Thận, là người ở Tân Đô Tứ Xuyên, học thức sâu rộng, có thể xưng là nhân tài trụ cột.

- Dương Thận? Người Tân Đô Tứ Xuyên?

Trong quần thần có người nhớ rõ đệ nhất thần đồng kinh đô mười ba tuổi vào kinh khi, dùng thi văn nổi danh kinh sư, được Lý Đông Dương nhận làm đệ tử môn hạ, không khỏi thất thanh:

- Dương Thận? Con trai của Dương Đại học sĩ?

- Đúng thế.

Dương Lăng tiếp lời nói:

- Người ngoài tiến cử khó tránh thù địch, bên trong nâng đỡ khó tránh thân thích. Người này đại tài, có thể đảm đương trọng dụng, vì vậy thần tuy là quan đồng liêu với cha của y, cũng không tránh hiềm nghi mà tiến cử.

Lý Đông Dương vuốt râu nói:

- Dương Thận quả thật là một vị tài tử, triều đình có thể dùng.

Đám người Tiêu Phương, Vương Hoa cùng cúi người, nói:

- Chúng thần cùng tiến cử.

Chính Đức suy nghĩ một chút nói:

- Được, nếu các vị ái khanh tiến cử, tài học Dương Thận nhất định không tầm thường, vậy lấy khoa cử vào triều, trẫm sẽ đích thân hạ chiếu chỉ. Có điều... ban chức quan gì cho thích hợp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui