Ngược Về Thời Minh

Những thanh niên kiệt xuất có ý trở thành Phò mã gia lần lượt xuất hiện, mới nửa ngày đầu Dương Lăng đã sắp trở thành mớ hỗn độn rồi. Muốn tìm một người thích hợp quả thực quá khó. Từ 14 – 16 tuổi vẫn còn là một đứa con nít. Dương Lăng đã trải qua cái tuổi 30, nên về mặt tâm lý đối với hắn mà nói sao có thể tìm ra được một người đàn ông thích hợp trong số đó làm chồng chứ?

Hắn chú ý tới tên ăn mày đã gặp buổi sáng đó, đã được nhận một cặp lồng cơm, hơn nữa không biết thế nào còn được hai phần, ngồi xổm phía dưới cột cờ ăn ngon lành. Lúc đó mới ý thức được đã tới buổi trưa rồi.

Dương Lăng đang muốn tạm dừng việc tuyển người lại, lại thấy một người đàn ông thân trên lõa lồ, áo buộc bên hông, để lộ cơ bắp trên cơ thể. Hai tay chống hai bên, chân đi khệnh khạng, tiến về phía ba vị tuyển hôn sứ. Khi chân bước lên bậc thang, bậc gỗ dưới dân liền phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt Dương Lăng liền trợn trừng lên nhìn.

- Đây là tài nghệ biểu diễn gì? Chọn Phò mã à, không phải chọn tuấn mã, biến thành hai trụ đá …. Hai nhân huynh này không tới cọ sát thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, tuổi tác này, trẻ con cũng đánh giả bộ cho có khí thế đấy nha. Sao hắn ta lại trà trộn vào đây chứ?

Chỉ thấy người đàn ông đó từng bước đi lên bậc thang, đứng trước đài. Tất cả mọi người đều thở phào một cái, không còn lo lắng cái bậc thang kia có bị sập hay không nữa. Hai tay của người đàn ông này đập mạnh một cái, “a” một tiếng vang lên. Hai trụ đó nặng hàng trăm cân bị hắn ta nhấc lên, giơ lên không trung chốc lát mới nện “rầm” xuống mặt đất.

Cái đài “Chư Vương Quán” này dù được làm bằng gỗ, lại vô cùng rắn chắc, bị hai tụ đá đó ném trúng, khói bụi bay lên cao, trên mặt bàn rung động lên, chỉ thấy có ba tấm gỗ bị gãy, phát ra tiếng kêu “răng rắc”.

Dương Lăng đánh giá người đàn ông này một lượt. Nước da màu đồng cổ, hai khối cơ bắp trên ngực căng lên bóng lộn như quả bóng. Hai cánh tay lực kéo như tuấn mã. Phía dưới mặt một chiếc quần con. Chiếc quần bó chặt lấy đùi. Đùi của y còn to hơn thắt lưng của Dương Lăng mấy phần. Còn chân dưới … đầu ngón chân vểnh lênh, nhìn không rõ là y đi giày gì?

Dương Lăng lại ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông cao lớn hai trượng đó, mắt to mày thô, mắt to, thoạt nhìn là một người đàn ông khoảng 27 – 28 tuổi. Dương Lăng hít một hơi, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng bên cạnh vang lên giọng nói lanh lảnh:

- Cha gia nhìn cái bộ dạng tên này, rất là cường tráng. Ngươi hãy xem cơ bắp của hắn ta đi, ây da, đáng yêu chết đi được. Người đàn ông tuấn tú như vậy, Công chúa điện hạ nhất định sẽ thích.

- Ngươi nói hắn ta?

Cái miệng của Thọ Ninh Hầu sắp ngoác tới tận mang tai rồi:

- Ta nói Tất công tử này, ngươi có ánh mắt gì thế? Người đàn ông này … người đàn ông này …., điện hạ khiếp sợ. Thiên hoàng quý tộc, người đàn ông này e là không phù hợp.

Tất Chân hai mắt ang ang nước, y dùng ánh mắt ướt át để đánh giá người đàn ông đó, mỉm cười nói:

- Hầu gia, những đứa bé vừa rồi, thân hình mảnh khảnh giống như cây giá vậy, chưa có ai trưởng thành, sao có thể lọt vào mắt của Điện hạ được chứ? Ngài xem vị tráng sỹ này, khí phách vô cùng ….

- Ừ …. Khụ!

Dương Lăng ho khan một tiếng, ngắt lời Tất Chân. Hắn ngồi dựa người ra sau ghế, nhếch chân lên ngồi vắt chéo, lấy nắp ly trà đẩy nước trà, chậm rãi nói với người đàn ông đó:

- Vị tráng sĩ này tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Đã bỏ ra bao nhiêu tiền để sửa đổi ngày sinh?

- Hả? Hồi lão gia, tiểu nhân tên là Lâm Lạc Gia, sinh năm Hoằng Trị thứ tư, qua tết mới đủ 16 tuổi, không quá mấy tuổi.

Người đàn ông thô lỗ cục cằn này vừa mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, có lẽ dây thanh vẫn chưa phát triển hoàn thiện, đang ở tuổi đổi giọng.

- Phù!

Dương Lăng phun một ngụm trà ra.

Người đàn ông trước mặt mới 15 tuổi? Sao có thể lớn như vậy chứ? Công chúa Vĩnh Phúc thực sự gả cho người này …. Hai người có thể cùng chung tiếng nói sao?

Đừng nói tới thứ khác, chuyện đó … chuyện đó … ừ cái đó … cũng không xứng được chứ? Thể trạng này của y, đêm động phòng hoa trúc, Công chúa Vĩnh Phúc như một đóa xuân sắc tươi mát, một đóa hoa sen chủ yếu là … cực kỳ tàn ác, quá tàn ác với người ta rồi ….

Triệu chứng tổng hợp của Dương Lăng đang phát tác, Tất Chân lại vui vẻ hỏi han:

- Ngươi làm gì? Có biết chữ không?

- Biết.

Vị tráng sỹ đó vẫn chống nạnh hai tay, tác phong vô cùng oai phong lẫm liệt, vỗ ngực nói:

- Tiểu nhân là con trai của quán chủ Võ quán Trung Châu, thuần thục võ nghệ, đã đọc qua nhiều thi thư.

- Ừ ừ, được được, tiếp tục đi, qua sơ tuyển.

Tất Chân liền gọi người ghi tên của y vào danh sách. Lâm Lạc Gia vừa nghe xong đã qua cửa rồi, bỗng biến từ một người đàn ông lẫm liệt thành một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhảy xuống phía dưới đài. Hai tụ đá cũng mặc kệ.

Dương Lăng khẽ lắc đầu:

- Ây da, rõ ràng là một đứa nhỏ tâm trí chưa mở, mới có bộ dạng đó, tám chín phần là con nhà gia giáo đấy. Qua được cửa này, lập tức sẽ lộ nguyên hình. Phò mã của Công chúa Vĩnh Phúc, ít nhất cũng nên là người đọc sách có tri thức. Nếu thật sự gả cho vị tiểu đệ này, nàng còn không tức chết đi được sao?

Lâm Lạc Gia xuống đài, lập tức bị hai vị sai nha chào đón:

- Ngươi, trước tiên phải giao nộp tiền.

- Nộp tiền … tiền gì?

- Tiền gì? Tiền phá hoại của công của 'Chư Vương Quán', đập vỡ mặt bàn, không phải sửa sao? Nói linh tinh, nộp tiền.

- Ta … ta … cha! Cha ơi! Đại thúc muốn phạt tiền con ….

Trong hoàng cung, Công chúa Vĩnh Phúc vẫn đang ngồi ngay ngắn trên đôn gấm, sắc mặt như hoa như ngọc đang căng thẳng, không thể thốt ra câu hỏi. Thật ra Công chúa Vĩnh Thuần lại vẻ mặt đầy hưng phấn hỏi:

- Thế nào rồi? Hôm nay là ngày đầu tiên lân tuyển, có nhân vật nào ra dáng không?

Tiểu Đinh Tử đối diện vừa mới thay y phục quan thần trong cung, vừa nghe thấy Vĩnh Thuần hỏi, liền nhếch miệng, liếc xéo một cái, lắc đầu, vẻ mặt không vui.

Công chúa Vĩnh Thuần trừng mắt lên nhìn, tức giận nói:

- Tiểu tử ngươi muốn chết à, dám chống đối lại ta sao?

Tiểu Đinh Tử liền giải thích:

- Điện hạ bớt giận. Dương đại nhân … à không, Dương Quốc công suốt cả buổi sáng chính là bộ dạng này. Hắn không choáng thì ta cũng thấy choáng váng rồi. Quốc công gia là quan tuyển chính. Sáng nay còn chưa thấy hắn ta tới, chính là Thọ Ninh Hầu gia chọn trúng một Hoa Kiều Dương, là một tú tài. Tất công công chọn được một Lâm Lạc Gia, là võ sỹ.

- Ôi!

Công chúa Vĩnh Phúc khẽ thở dài. Tính tình của nàng đoan trang kính cẩn nghe theo. Tình yêu với Dương Lăng cũng mông lung, không tự giác. Hơn nữa, dựa vào lý trí của nàng, ý nghĩ này lại càng nghĩ càng không dám. Dương Lăng đã có thê thiếp rồi. Nàng là Công chúa Đại Minh. Điều này chắc chắn là hai người mãi mãi không bao giờ có khả năng này.

Mẫu hậu và hoàng huynh muốn tuyển Phò mã cho nàng. Vĩnh Phúc cũng không dám bày tỏ ý kiến của mình. Trong lòng nàng chỉ quan tâm tới người đàn ông mà nàng tìm thấy. Tốt nhất …. Tốt nhất, người đó anh tuấn và có tài hoa như Dương Lăng. Nhưng, nguyện vọng này có thể sao?

Công chúa Vĩnh Thuần hiếu kỳ nói:

- Buổi sáng mới chọn được hai người? Vậy, hai người này nhất định là tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, phong lưu nho nhã, còn hơn cả Phan An rồi chứ?

Tiểu Đinh Tử liền hình dung lại khua chân múa tay, miêu tả lại tướng mạo của người ứng tuyển mà Thọ Ninh Hầu và Tất Chân chọn ra. Người mà Thọ Ninh Hầu chọn là người đọc sách, tướng mạo bình thường, tư văn nho nhã, cũng được. Còn người mà Tất Chân chọn, dưới sự miêu tả của Tiểu Đinh Tử, đơn giản chính là một con thú hoang. Nghe xong khiến cho Công chúa Vĩnh Phúc hoa dung thất sắc.

Vĩnh Thuần không nén được tức giận, nói:

- Tỷ tỷ, hay là chúng ta đích thân đi xem xem.

Vĩnh Phúc vừa nghe xong liền cuống quýt nói:

- Sao mà được chứ? Công chúa xuất cung đã là sai lầm lớn rồi. Hơn nữa, phải đi … phải đi ….

Sắc mặt nàng có xen lẫn chút ngượng ngùng, khoát tay nói:

- Người phụ nữ tầm thường cũng không thể làm chuyện hoang đường như vậy, huống hồ là ta?

Công chúa Vĩnh Thuần không cho rằng như thế là đúng, liền nói:

- Năm xưa Trần Hậu Chủ còn muốn để muội muội đích thân chọn Phò mã. Chúng ta chỉ là lén xem náo nhiệt thì sợ cái gì chứ? Chỉ cần cẩn thận một chút, không ai phát hiện là được rồi.

Công chúa Vĩnh Phúc cũng có chút động lòng, chần chờ nói:

- Muốn xuất cung, e là không phải chuyện dễ dàng như vậy chứ?

Công chúa Vĩnh Thuần mỉm cười nói:

- Chuyện này có gì là khó chứ? Bổn Công chúa sẽ nghĩ cách, có thể phụng theo ý chỉ nghênh ngang xuất cung tiêu dao một phen.

Công chúa Vĩnh Phúc kinh ngạc nói:

- Ngươi muốn xin mẫu hậu hạ chỉ? Chuyện này không thể, nhất định không thể.

Công chúa Vĩnh Thuần cười híp mắt nói với Tiểu Đinh Tử:

- Kiến Xương Hầu đang ở cung Thái hậu. Ngươi đi nói với Kiến Xương Hầu một tiếng, nói là hai vị Công chúa muốn tới nhà cậu, xin Kiến Xương Hầu khi xuất cung thông báo một tiếng.

Lúc này Vĩnh Phúc mới chợt hiểu, kế này quả thực là rất khả thi. Trương Thái hậu đối với người nhà mình cũng rất dung túng thân thiết. Hai người cậu bình thường đi lại trong cung, từ lúc Hoàng thượng dọn tới Báo viên. Trong cung là Thái hậu đương gia, hai huynh đệ đi thăm người thân thì lại càng cần rồi.

Trương Thái hậu rất yêu thương đệ đệ Trương Diên Linh. Bởi vì con trai không có thiện cảm với hai cậu, cho nên bình thường tìm cơ hội, muốn để hai con gái và nhà đẻ qua lại thân thiết hơn một chút. Chỉ là hai vị Công chúa đối với cậu cũng kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách. Bây giờ hai vị Công chúa chủ động yêu cầu tới Kiến Xương Hầu chơi, Thái hậu đương nhiên là vui vẻ chiều theo rồi.

Công chúa Vĩnh Thuền cười hì hì gọi cung nữ nói:

- Mau đi lấy hai chiếc áo bào thư sinh lại đây, giúp ta và tỷ tỷ cải trang. Lát nữa chúng ta sẽ đi xem xem, Dương Quốc công rốt cuộc sẽ chọn Phò mã thế nào?

Công chúa Vĩnh Phúc bỗng thấy trái tim mình đập thình thịch như hươu chạy, sắc mặt chợt dâng lên hai đám mây hồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui