Ngược Về Thời Minh

Đây không phải Hồng nương tử! Quyết không phải nàng! Ánh mắt Dương Lăng chợt lóe, trên đời không có thuật dịch dung hoàn mỹ như vậy. Hắn đương nhiên sẽ không xem Thôi Oanh Nhi trước mắt là một kẻ giả mạo. Chỉ có điều, với cá tính cao ngạo của Hồng nương tử, chỉ sợ nàng thà rằng chết, cũng không dùng cách này cầu xin sự giúp đỡ của người khác, trong này rốt cuộc có nội tình gì?

Dương Lăng vội vàng suy nghĩ, nhất định có nguyên nhân! Trong này nhất định có nguyên nhân khác, rốt cuộc vì cái gì? Có thể làm cho Hồng nương tử hào khí ngất trời thắng cả nam nhi cúi đầu trước hắn? Đề xuất phương pháp xử lý khuất nhục như vậy, không tiếc lấy bản thân mình làm giá, xin chi viện của hắn?

- Ta biết ngài hiện tại đã mặc kệ Nội xưởng rồi, nhưng Quốc Công gia muốn giết một Vệ Chỉ huy nho nhỏ, hẳn là rất dễ dàng. Ngài...chịu giúp ta không?

Dương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu: - Ta nợ nàng, chỉ cần ta có thể, ta nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì. Nhưng quét sạch sơn trại Bá Châu, là ý chỉ của Hoàng thượng. Cho dù sơn trại Bá Châu không có ý tạo phản, những chuyện cướp bóc bắt cóc tống tiền, vi phạm luật pháp sẽ không ngừng, bọn họ vẫn là phi. Quan binh tiêu diệt phỉ, hoàn toàn chính đáng, cho dù thủ đoạn tàn khốc, nhưngTa không có lý do gì bởi vì chuyện này, mà đi tru sát tướng lĩnh có công diệt phỉ.

- Nàng oán hận nhất là tham quan ô lại lấy công mưu tư. Nếu ta vì nàng, vi phạm nguyên tắc của bản thân, mượn cớ tru sát Chu Chỉ huy, vậy ta cùng đám quan viên mà nàng oán hận có gì khác nhau? Oanh Nhi, ta không thể đáp ứng yêu cầu như vậy!

Sắc mặt tái nhợt của Hồng nương tử dâng lên vẻ đỏ ửng không bình thường, nàng nhướng mày liễu, phẫn kích nói:

- Không cướp bóc bắt cóc tống tiền? Không vi phạm luật pháp? Như vậy bọn họ làm sao mà sống? Ngài đã hứa, muốn cho bách tính cùng khổ sống tốt, nhưng bây giờ thì sao? Ngài trở thành Uy Quốc Công gia hạnh phúc, mà bách tính Bá Châu lại bị quan phủ ức hiếp khó khó lòng mà sống, quả thực giống như Địa ngục nhân gian!

Dương Lăng khẽ nhăn mày. Hắn vẫn luôn chỉ chú trọng phương châm chính sách, hơn nữa một năm nay nhiều lần hối hả ngược xuôi, trăm sự quấn thân, làm sao có thời giờ tỉ mỉ tìm hiểu cuộc sống bách tính địa phương chứ, chẳng lẽ lại trị Bá Châu hiện tại lại bại hoại như vậy?

Dương Lăng cười khổ nói: - Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Nếu quan phủ Bá Châu thật sự tàn ác hoành hành, ta sẽ thượng tấu Hoàng thượng nghiêm trị. Nhưng Chu Đức An phụng hoàng mệnh dụng binh tiêu diệt phỉ, liên tiếp phá hơn mười đại trại, quét sạch sơn tặc Bá Châu, cho dù có chỗ không ổn, cũng lập được đại công, Dương Lăng sẽ không vì quyền lực hay tiềng vàng mà tự ý giết công thần, cũng sẽ không bởi vì nữ sắc mà trái pháp luật.

Gương mặt Hồng nương tử thoắt cái lại trở nên trắng như tuyết, nàng bỗng đứng lên, kinh sợ lui hai bước, nói: - Ngàingài nói ta dùng nữ sắc dụ dỗ ngài làm trái pháp luật?

Dương Lăng hối hận, vội đứng dậy nghênh nói: - Oanh Nhi, ta không có ý này, nàng hãy nghe ta nói, ta là nói...

"Choang". Một tiếng kiếm rít, đoản kiếm ra khỏi vỏ, nhằm vào ngực Dương Lăng, Hồng nương tử đằng đằng sát khí nói: - Ngươi nói cái gì? Những sơn tặc này phần lớn vì sinh kế mà vào núi làm tặc. Nếu không ai dám làm vụ buôn bán sẽ mất đầu này? Bọn họ phạm pháp, đáng chết! Nhưng những nữ nhân, đứa nhỏ kia ai ai cũng đáng chết sao? Ta chỉ xin ngươi giết một người, chỉ giết một người mà thôi.

Dương Lăng bình thản tự nhiên không sợ, nhìn thẳng ánh mắt của nàng nói: - Nàng biết không? Khi ta quét sạch hải tặc cũng dùng kế hoãn binh thậm chí là kế dụ hàng, khi bình định loạn Đô Chưởng Man, hỏa thiêu liên doanh, sao lại không có nhiều phụ nữ và trẻ em bị hại chứ? Trên chiến trường, nếu có lòng dạ đàn bà, thì sẽ có rất nhiều binh lính chết oan uổng. Ta rất muốn giúp nàng, nhưng thủ đoạn người này tuy rằng ác độc, cũng không phải lý do đáng chết, ta không thể giết!

Thôi Oanh Nhi tuyệt vọng: "Ta cần gì phải gặp hắn? Làm gì đến đây tự rước lấy nhục chứ? Rốt cuộc là vì mấy trăm mạng huynh đệ thúc bá của lão trại mà báo thù, hay là bởi vìbởi vì hình bóng của hắn ngày càng khảm sâu trong lòng ta, ta tự cho mình lý do để tiếp cận hắn chứ?"

Cưỡng ép ngăn chặn nhân mã lão trại đang nóng lòng muốn báo thù, đơn giản là trong nội tâm nàng vẫn một mực ghi nhớ một lời hứa với Dương Lăng: - Không tạo phản! Cho dù là lão phụ trúng kế bị giết, nàng cũng chỉ muốn dùng thủ đoạn của người giang hồ, một chọi một kết thúc ân cừu này.

Theo dấu Chu Đức An vào Kinh sư, nhưng sau khi tới Kinh sư lại nhịn không được thường hay đến gần phụ Uy Quốc Công, chỉ vì âm thầm vụng trộm nhìn hắn một cái. Hôm nay ăn nói khép nép ra mặt cầu xin hắn, thật sự là vì lý do không có cách báo thù hay vì muốn lợi dụng hắn báo thù cho mình, để có thể yên tâm thoải mái mà đối diện phụ thân và các vị trưởng bối bạn tốt của phụ thân dưới cửu tuyền, tìm một lý do lừa mình dối người để được ở bên cạnh hắn, tìm về hạnh phúc vốn thuộc về mình?

Trong lòng Thôi Oanh Nhi khổ sở, người của sơn trại, đều biết hiện tại nàng và Dương Hổ như người xa lạ, ai biết được bí mật tận đáy lòng nàng chứ? Nghiệt duyên đêm hôm đó, bắt lấy thân thể nàng, gần một năm chia lìa đã nhận rõ bộ mặt xấu xí của Dương Hổ, lại khiến nàng trao luôn cả trái tim cho nam nhân này, nhưng loại tâm sự này của nữ nhân, có thể nói với ai đây? Có ai có thể hiểu được?

Ngoài cửa bọn thị vệ nhìn thấy tình cảnh này, đều rút binh khí vọt vào trong điếm. Dương Lăng cũng không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng quát to: - Tất cả lui ra ngoài!

Bọn thị vệ nghe xong chần chờ không biết nên tiến hay lùi, đều nhìn Lưu Đại Bổng Chùy. Đại Bổng Chùy đã từng gặp Hồng nương tử, cũng biết tình hình khi bọn họ ở Tương Nguyên. Gã trừng đôi mắt như hạt đậu, nhìn Hồng nương tử rơi lệ giơ kiếm, dáng vẻ ủy khuất giống cô vợ nhỏ, lại nhìn đại soái nhà mình khí khái đại nam nhân ung dung an nhàn, uy phong lẫm lẫm, lập tức sáng suốt ra quyết định:

Chuyện của đại soái và nữ nhân, đặc biệt là chuyện với nữ nhân xinh đẹp, cách làm của người thông minh chính là không quan tâm, hơn nữa làm bộ coi như không có. Đại soái nói không có việc gì, vậy nhất định không có việc gì. Hơn nữaĐại soái không phải còn đem theo ngọn thương rất lợi hại sao?

Lưu Đại Bổng Chùy lập tức vung tay lên, quyết đoán quát to hơn cả Dương Lăng: - Lui ra ngoài, tất cả lui ra ngoài! Sau đó "rẹt rẹt" một tiếng, chiếc áo choàng vẫn luôn rất bó sát cũng quyết đoán rách một lỗ to ở sau vai.

- Thôi lão gia tử đã đi, Thôi gia lão trại tôn nàng lên phải không? Oanh Nhi, vì sao không tính toán cho người sống nhiều hơn chứ? Người trong sơn trại hoặc là vài lão nhân, hoặc là vài phụ nữ và trẻ nhỏ, giết quan cùng tội với tạo phản, nếu nói sai, vậy ai đúng? Ai sai? Có lẽ đều không sai, cũng giốngchuyện của ta và nàng, có thể oán ai chứ? Nếu nói nhân quả...

Khuôn mặt của Hồng nương tử xấu hổ như thạch lưu, phẫn nộ nói: - Đừng nói nhân quả gì với ta cả. Ân oán của người giang hồ, đều có biện pháp giải quyết của người giang hồ, chúng ta không nói thị phi, chỉ nói ân oán.

Dương Lăng thản nhiên cười, nói: - Có lẽ vốn là vậy, nhưng ta biết, bây giờ nàng không phải là người như vậy.

Hắn đi về phía trước một bước, Hồng nương tử mũi kiếm run lên, trách mắng: - Đứng yên. Đừng cử động.

Dương Lăng trầm giọng nói: - Thôi gia lão trại chung quy vẫn là cờ hiệu sơn tặc, ta không thể hùng hồn đúng lẽ mà đi báo thù một Tướng quân có công diệt phỉ, ta cũng không hứa với nàng!

Thôi Oanh Nhi cười lạnh: - Ngươi quản ta? Dựa vào cái gì?

- Dựa vào chúng ta có quan hệ phu thê! Dựa vào Dương Hổ không xứng với nàng! Dựa vào nàng hiện tại bất chấp đúng sai mà càn quấy! Dựa vào nữ tử Thôi Oanh Nhi không nên vì những trách nhiệm không nên gánh vác mà bị áp giải lên pháp trường. Ta có trách nhiệm chăm sóc nàng, ta có quyền lợi trông coi nàng! Ta quyết định, bắt đầu từ hôm nay, nàng là nữ nhân của ta!

Dương Lăng nhướn mày, nói: - Có muốn ta xin ý chỉ công bố thiên hạ không? Ta làm được đó, Hoàng thượng nhất định sẽ cổ vũ ta càn quấy đấy! Nàng có tin hay không?

Hắn vừa nói vừa bước nhanh về phía trước. Hồng nương tử giơ kiếm chống trên lồng ngực của hắn cũng chỉ lùi về sau từng bước. Nàng vì sự chật vật của mình mà thẹn quá thành giận, mãnh liệt trầm giọng quát: - Đứng lại! Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?

- Nàng không phải không dám, nàng chắc chắn sẽ không làm vậy. Ta còn nhớ, trong động trên núi Bạch Đăng, nàng đã cứu ta; ta còn nhớ, ở ngoài thành Bắc Kinh, nàng phát cháo miễn phí cứu sống rất nhiều bách tính; ta còn nhớ, nàng tuân thủ lời hứa, sau khi bắt ta ra khỏi thành không hề làm ta bị thương một cọng lông tóc nào; ta còn nhớ, nàng tình nguyện trở về sơn trại, khuyên can lệnh tôn từ bỏ ý niệm tạo phản trong đầu...

- Thôi Oanh Nhi, nàng sinh ra trong ổ tặc, nhưng nàng không đủ tư cách là sơn tặc. Nàng không làm được sơn tặc, cũng không thể làm, buông kiếm, ngoan ngoãn làm một nữ nhân đi!

- Ta cam đoan, không để bách tính Bá Châu chịu khổ, không để cho nàng chịu khổ. Nàng không nên có dáng vẻ này, hãy nhớ lại nữ tử vẻ mặt hưng phấn, khí phách hiên ngang của nàng khi mới gặp? Mặc lại hồng y của nàng, đừng có không trắng thì đen, khiến bản thân mình ngày ngày tháng tháng chìm trong lớp mây mù của hận thù...

- NgươiNgươi ngươiNgươi cút ngay. Thanh âm của Hồng nương tử run rẩy, càng ngày càng mềm yếu, càng ngày càng sợ hãi. Người trước mắt đang làm gì vậy? Hắn dựa vào cái gì mắng ta đúng lý hợp tình vậy chứ? Ra lệnh cho ta? Quản giáo ta?

Trong lòng nàng tức giận chất vấn, nhưng một mực không dám phản bác. Lưng đã áp sát tường rồi, không chỗ lui nữa, nhưng Dương Lăng còn đang đi về phía trước, ngực đang chống lại mũi kiếm của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui