Ngược Về Thời Minh

- Tất Chân, mẫu hậu đã chọn Ảm Dạ làm Phò mã của Công chúa Vĩnh Phúc, dặn ti lễ giám dùng ấn truyền chỉ, đưa Ảm Dạ hồi phủ, cả nhà trên dưới thiết hương án hầu chỉ.

Nghe thấy Chính Đức hạ chỉ, Dương Lăng như lão tăng nhập định lông mày bỗng không khống chế được liền nhảy lên hai cái, trong lòng bỗng thấy căng thẳng, lại giãn ra, vai buông thõng. Tâm thần lại bỗng thấy mờ mịt, giống như bị một làn gió cát từ ngoài biển cuốn vào, trên dưới đều là một cảnh mênh mông, không phân rõ đâu là trời đâu là đất.

Ba thiếu niên này thực là đã phí không ít tâm tư của hắn. Trước tiên, tướng mạo đều không có gì trở ngại. Trần Huy tướng mạo đường đường, lại là tú tài. Tôn Thế Bác thiên về vừa văn vừa võ, thích phóng khoáng. Ảm Dạ văn tài xuất chúng, cử nhân cao trung. Luận về điều kiện thì ai cũng đều rất tốt. Nhưng nếu nói nhất định có thể được Công chúa yêu thích, hắn lại cảm thấy dường như đều thiếu một chút gì đó.

Nhìn vào ba người này, tưởng tượng bộ dạng của Công chúa Vĩnh Phúc đứng bên cạnh họ Dương Lăng cảm thấy không có chút cảm giác phu xướng phụ tùy. Mơ hồ, nhưng hắn cảm thấy ba người này không ai có thể hợp ý Công chúa. Nhớ tới lời ủy thác của Công chúa với hắn, nhớ tới tiểu cô nương đáng yêu đó, chuyện này còn quan trọng hơn. Là một người nắm giữa hạnh phúc cuộc đời, nếu chọn nhầm người ….

Nghĩ tới đây, hắn thấy lòng nặng trịch, lồng ngực bị đè nén không thở ra hơi, giống như bên trong có một bàn tay bóp nghẹt lấy tim, gan, phổi hắn, khiến cho nó bị xoắn lại.

Nhưng điều khiến hắn đau lòng, hắn không thể tìm ra được. Ba người đều có sở trường riêng, đã là người nổi bất trong số hàng vạn người tham gia ứng tuyển Phò mã lần này. Người dẫn tới cũng không có chuyện gì của hắn. Hiện giờ là nhà Hoàng thượng chọn con rể, hắn và hai người tuyển hôn sứ còn lại chỉ là làm nền mà thôi. Hắn cũng lười bình phẩm từ đầu đến chân, lãng phí tâm thần mà đánh giá xem ba người đàn ông này ai thích hợp làm chồng của Vĩnh Phúc.

Hoảng hốt, trước mắt là đôi mắt u oán của công chúa Vĩnh Phúc, khiến cho lòng hắn lo lắng bất an: Nếu không nhờ vả mình …? Có lẽ không đến mức, nàng là Công chúa, sao cũng không thể bị Phò mã ức hiếp được, càng không có Phò mã nào dám xảy ra chuyện có tình yêu khác, sao lại không được?

Hạnh phúc, vui sướng, phải làm thế nào mới thấy vui sướng? Thiên hạ bây giờ không có người phụ nữ nào có thể chọn chồng cho mình. Dù mình chọn cũng nhất định phải ân ái thiên trường địa cửu mãi mãi sao? Nhớ tới hậu thế chính là mình chọn người yêu, có bao nhiêu người sau mấy năm ngắn ngủi yến bay tán loạn, chuyện tình cảm vốn …. Vốn không thể thập toàn thập mỹ được.

Vĩnh Phúc, ta cố gắng hết sức rồi, tình yêu hoàn mỹ nhất của ông trời tác hợp, chỉ có trong thần thoại mới có, duyên sinh duyên diệt duyên tự tại, tình thâm tình nông không do con người. Vĩnh Phúc, ta đã tận lực rồi!

Dương Lăng lần đầu tiên có cảm giác bất lực. Chuyện này há lại dựa vào quyền lực và tâm cơ mới có thể giải quyết viên mãn được sao? Nghe thấy Hoàng thượng hạ chỉ, sau một hồi hoang mang, trong lòng hắn lại thoải mái. Trách nhiệm nặng nề này cuối cùng đã được đặt xuống. Người đàn ông tốt, chớ phụ lòng của người phụ nữ, Ảm Dạ, Vĩnh Phúc chúc phúc …. Chúc phúc ….

Tâm hồn Dương Lăng đang lơ lửng trên không, bỗng thấy bị người ta kéo tay áo, hắn bỗng ngẩng đầu lên, thấy Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh đã đứng lên, đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn. Hắn liền đứng dậy, như con rối bái lạy theo Trương Hạc Linh:

- Chúc mừng Thái hậu đã có được rể hiền. Chúc mừng Thái hậu, Hoàng thượng!

Hành lễ như chiếc máy, chúc mừng, lui xuống. Ra khỏi cung Khôn Ninh, Dương Lăng giống như uống rượu say, Trương Hạc Linh kỳ lại nói:

- Quốc công gia, hình như trong người không khỏe?

Dương Lăng cười nói:

- Ồ, hôm qua thẩm duyệt tài liệu của hơn 20 người, bận tới nửa đêm, có chút buồn ngủ rồi.

Trương Hạc Linh cười dài nói:

- Ồ, chuyện đạ sự cuối cùng đã hiểu, Quốc công sớm về nghỉ ngơi đi. Qua sinh nhật của Đông Doanh hầu, tới khi đó lại mở tiệc mới Quốc công tới dự.

Bên này được xác định, Vĩnh Thuần và Chu Tương Nhi từ sau điện chuồn đi, bay tới phủ Công chúa Vĩnh Phúc đưa tin. Công chúa Vĩnh Phúc ngồi trước bàn trang điểm, im lặng nghe Vĩnh Thuần và Chu Tương Nhi phấn khởi thuật lại tình hình tuyển Phò mã. Sau cùng khua chân múa tay miêu tả hình dáng của Phò mã được Thái hậu chỉ định, vẫn im lặng không nói câu nào.

Hai cô nương thấy tình hình khác thường, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt dần biến mất. Hai cô nương ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng Chu Tương Nhi thè lưỡi ra, kéo áo Vĩnh Thuần:

- Vĩnh Phúc tỷ tỷ, ta … ta và Vĩnh Thuần ra ngoài trước đây.

Vĩnh Phúc im lặng gật đầu, hai mắt u ám nhìn lên trời.

Một mớ tóc mái trong tay, chiếc lược ngọc khẽ chải, mái tóc óng lên như soi gương, mềm mại, suôn mượt. Nhưng trái tim nàng lại giống như một hỗn độn không ngừng đập loạn lên.

Từ nay về sau, Tiêu Lang gặp ta như người qua đường. Ta gặp Tiêu Lang cũng không quen biết. Ta nên sắp xếp lại tâm tình, là một người phụ nữ, làm một người vợ, làm một người vợ ngoan thủ trinh biết lễ …. Ánh mắt đờ đãn nhìn lên tấm kính, dung nhanh xinh đẹp không gì sánh được, rực rợ như đốm lửa đó cháy trong đêm ….

Ai bảo mình sinh ra trong nhà đế vương? Phu quân của cuộc đời mình mãi mãi không thể là người trong giấc mơ của mình. “Cạch” một tiếng, chiếc lược ngọc gãy thành hai đoạn, răng lược vỡ vụn sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay. Dòng máu chảy xuống theo bàn tay ngọc, uốn lượn một vòng qua cổ tay chảy xuống đất.

Từ nhỏ đã được yêu thương che chở, ngàn vạn sủng ải đều tập trung vào Công chúa, là lần đầu tiên làm tổn thương cơ thể. Lòng bàn tay rất đau, nhưng trái tim nàng còn đau hơn. Tình yêu vốn mơ hồ, mông lung, khi biết cuộc đời đã được định, bỗng trở nên rõ ràng hơn, khắc sâu trong lòng.

Mối tình này chỉ có thể trở thành hồi ức, chỉ là khi đó đã ngơ ngẩn thôi ….

Tất Chân tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng bước ra khỏi điện, nói với ba chàng thiếu niên đang chờ chỉ ở điện bên cạnh:

- Ý chỉ của Hoàng thượng. Trần Huy, Tôn Thế Bác, thiếu niên anh tài, rất được lòng Trẫm, được cử đi thái học, chờ có thành tựu, đền đáp triều đình. Ảm Dạ, ngươi có thể hồi phủ. Ý chỉ của Hoàng thượng sẽ tới sau!

Thốt ra lời này, đã cho họ biết, Hoàng thượng đã chọn thiếu niên lang Ảm gia. Người ứng tuyển Phò mã đã định, hai vị còn lại, các người qua năm cửa trảm lục tướng, giằng co hơn nửa tháng cũng đủ vất vả rồi, bây giờ có thể đi lĩnh thưởng.

Người có thể sát nhập vào vòng chung kết, khả năng chịu đựng tâm lý cũng rất mạnh. Hai người Tôn Trần dù trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn mỉm cười chúc mừng Ảm Dạ. Lúc này mới cùng tiểu thái giám đi thái học báo danh. Ảm Dạ vừa kinh hoàng vừa vui mừng. Sắc mặt nhợt nhạt cũng ửng hồng, thở gấp, gã không kìm được nữa liền ho khan một tràng.

Lúc này Ảm Dạ có lẽ là thí sinh xác định của Phò mã gia rồi, Tất Chân cũng rất khách khí với hắn ta, liền bước lên trước cẩn thận dặn dò:

- Ây da, Ảm công tử, ngài nên mời danh y tới, sớm trị khỏi bệnh đi. Hoàng thượng vừa ý, Thái hậu gật đầu, sau ba ngày sẽ được thiết yến vấn danh. Sau đó Hoàng thượng còn phải thiết yết ngươi và lệnh tôn đại nhân dự tiệc, làm chiếu nạp cát hôn thư, ngài chính là Phò mã gia rồi. Tới khi đó mà vẫn thở hổn hển, liệu có ổn không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui