Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng ngây người sửng sốt ra khỏi cung, tình hình giương cung bạt kiếm trong cấm cung đã rút lui rồi, tuy rằng Thạch Văn Nghĩa thấy hắn vẫn còn hậm hực, nhưng vẫn muốn tiến lên chào. Chuyện hôm nay Thạch Văn Nghĩa không làm sai, tuy biết gã là phe đảng của Lưu Cẩn, Dương Lăng cũng cười làm lành xin lỗi.

Đường đường là một Quốc công gia mà lại nói xin lỗi với một Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, Thạch Văn Nghĩa mặt mũi xám tro cũng coi như lấy lại mặt mũi. Dương Lăng rời khỏi Ngọ Môn mới nhớ ra Cao Văn Tâm vẫn còn trong phủ Kim Châm Lưu, liền vội vàng quay về Lưu phủ.

Cao Văn Tâm dịu dàng mỉm cười cũng không hỏi hắn gì cả, cho đến khi lên xe, hai người cùng ngồi trên tháp, Cao Văn Tâm mới cẩn thận quan sát sắc mặt hắn nói: -Phu quân, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì mà vội vàng rời đi như vậy? Huynhsắc mặt không tốt lắm.

Ôi! Sắc mặt có thể tốt lên sao? Công chúa Vĩnh Phúcthành ni cô Tu Duyên. Ni am kia còn xây dựng ở ngoại ô phía tây, vào kinh rời kinh e rằng nhất định sẽ nhìn thấy. Chuyện này đã trở thành tâm bệnh rồi, làm hại cô nương người ta đau lòng muốn chết mà xuất gia làm ni, Dương Lăng vừa nghĩ tới thì trong lòng liền khổ sở.

Hắn mệt mỏi thở dài, khẽ nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên đôi chân ấm áp của Cao Văn Tâm, hai má dán vào bộ ngực sữa thẳng đứng của nàng, cúi đầu nói lại một lần chuyện xảy ra trong cung hôm nay, Cao Văn Tâm nghe xong cũng giận đến trắng bệch cả mặt.

Nữ nhi người ta yêu một lần là cả một đời, bởi nàng đã từng trải long đong, nên không ai xem trọng tình cảm hơn nàng cả. Ảm gia lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, nếu quả thật đã định danh phận, mà tên Ảm Dạ kia lại đột ngột bệnh chết, vậy công chúa Vĩnh Phúc người ta phải làm sao đây? Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của tướng công nhà mình, chỉ e sẽ khổ sở cả đời mất.

Cao Văn Tâm khẽ thở dài một tiếng, vỗ về hai má của Dương Lăng, dịu dàng nói: -Đừng phiền lòng, cũng may cát nhân thiên tướng, chẳng phải tướng công đã kịp thời đoạt lại hôn thư rồi sao? Tuy nói công chúa có mất mặt một chút, nhưng cuối cùng cũng không tạo thành sai lầm lớn, tuyển lại một Phò mã khác là được.

Nàng cúi đầu, nhếch bờ môi anh đào mềm mại lên dịu dàng hôn một cái lên trán Dương Lăng, cười nhẹ nói: -Một đống tơ lụa nuốt rồi thì thôi đi, cũng không có trở ngại gì lớn. Bút tích của Tiên đế vẫn nằm trong phủ chúng ta, bút tích của đương kim Hoàng thượng lại được huynh ôm về, mực nước trong bụng của phu quân là do Hoàng thượng ban cho, huynh còn không vui sao? Ha ha ha.

Dương Lăng thở dài một tiếng nói: -Nếu chỉ ôm bút tích của Hoàng thượng về thì không sao cả, ta lại ôm cả công chúa Vĩnh Phúc về nữa.

Tiếng cười khanh khách của Cao Văn Tâm đột nhiên ngừng lại, mở to hai mắt, lắp bắp nói: -Côngcông chúa?

Dương Lăng thấy nàng bị hù đến hoa dung thất sắc, bất giác "phụt" một tiếng bật cười ra. Trong đám thê thiếp, chỉ có Cao Văn Tâm là đại gia khuê các, quan lại thế gia chân chính, cho nên sự kính sợ đối với hoàng quyền cũng nặng nhất.

Dương Lăng không đành lòng dọa nàng nữa, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của nàng, nhưng nghĩ đến Vĩnh Phúc, sắc mặt hắn lại hiện lên vẻ u sầu, nói: -Đúng vậy, công chúa Vĩnh Phúc nghe nói Phò mã gióng trống khua chiêng tuyển chọn cho nàng lại là một con bệnh lao có thể chết bất cứ lúc nào thì vừa sợ vừa giận, cuốicuối cùng muốn xuất gia làm ni cô

-Đúng rồi! Dương Lăng đột nhiên mở to mắt, nắm lấy tay nàng nói: -Hoàng thượng chuẩn bị chọn một chỗ để xây ni am, để công chúa Vĩnh Phúc làm am chủ, trước tiên tu hành, đợi khi tu hành đắc đạo, phật tâm ổn định rồi thì chính thức xuất gia. Văn Tâm ơi, nếu vì vậy mà hại cả cuộc đời công chúa, thì tướng công vĩnh viễn không vui vẻ được.

-Dù sao thì cũng ở ngoại ô phía tây, hẳn là không xa lắm. Lúc nào rảnh rỗi, nàng và các nàng Ấu nương cứ vờ như tín đồ đi lễ phật mà ở trong am với công chúa đi. Tốt nhấttốt nhất là nói những chuyện tốt đẹp hạnh phúc chốn hồng trần với công chúa, để tâm của công chúa không được yên tĩnh, nói không chừng một hai năm sau nàng hết giận rồi sẽ hồi tâm chuyển ý, hoàn tục hồi cung.

-Được. Cao Văn Tâm quan tâm nói: -Đừng nói là không xa, cho dù là xa, nhưng vì phu quân muội cũng sẽ đi, phải khuyên được công chúa quay đầu mới được, xem như bù lại sai sót của chúng ta, cũng coi như là tích công đức.

Đang nói chuyện, xe ngựa đã đến phủ Uy Quốc ở Cao Lão Trang, Lưu Đại bổng chùy phía trước hét to: -Quốc công gia, chúng ta đến nhà rồi.

Dương Lăng ừ một tiếng, chỉ trong một lát đã nghĩ ra rất nhiều bàng môn tả đạo, công chúa chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, có thể có định kiến gì chứ? Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai là một đôi hồ ly tinh chuyên câu hồn phách, biết rất nhiều chuyện tình của các đôi nam thanh nữ tú, nếu công chúa thật sự xuất gia, thì cứ để cho hai nàng là được rồi. Cho dù Vĩnh Phúc có bước lên cung trăng cũng phải dụ dỗ tiểu ni cô này về lại hạ giới.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn thấy dễ chịu hơn, đột nhiên nổi hứng vui đùa, ngồi bật dậy đưa tay bấm lên bộ ngực sữa của Cao Văn Tâm. Bộ ngực sữa của Cao Văn Tâm cao ngất, nhũ hoa như hình thủy mật đào vậy, rất dễ tìm thấy nên vừa bấm liền trúng, Cao Văn Tâm giật mình, không nén được xấu hổ mà đánh hắn một cái.

Dương Lăng cười ha ha, xốc màn kiệu lên đứng trên càng xe đang muốn nhảy xuống, đột nhiên phát giác trên mảnh ruộng rộng lớn cách khoảng sân trước cửa nhà một con kênh có rất nhiều người đang bận rộn tới lui. Dương Lăng có chút không hiểu, trời mùa đông mà nhà ai lại làm việc bên dưới vậy? Có thể làm được gì chứ?

Dương Lăng cứ để tay thế mà nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện những người này đều mặc trường bào, có một người mặc áo bào màu lam đang đứng trên bờ ruộng đo đo vẽ vẽ, rõ ràng là cách ăn mặc của thái giám trong cung, Dương Lăng càng thêm ngạc nhiên, vội nói với Cao tổng quản ra nghênh đón: -Quản gia, đối diện làm gì vậy?

Người phương bắc vào mùa đông rất ít khi ra khỏi nhà, Cao quản gia cũng không biết ra sao, Dương Lăng ngẫm nghĩ thấy không yên tâm, liền nói: -Quản gia, ông theo phu nhân trở vào trước, ta đi nhìn cho rõ!

Cao Văn Tâm cũng không yên lòng, nàng cũng không hồi phủ, cũng theo bên cạnh Dương Lăng. Mấy người dẫn theo hơn mười gia tướng băng qua con kênh, đi đến bên bờ ruộng, chỉ nghe người mặc y phục thái giám màu lam đang la hét ở đó: -Đúng đúng, đào một cái hồ ở đây, trồng một ít hoa sen, nuôi một ít cá vàng, nhớ đắp một ngọn giả sơn ở chỗ này, bên cạnh giả sơn phải đặt một chiếc xích đu. Một cái sao được chứ, phải bốn cái. Phía đông? Phía đông toàn bộ trồng cây cỏ, phải chừa lại một khoảnh làm mã tràng đó!

Dương Lăng rất uy nghiêm đằng hắng một tiếng, người nọ quay đầu lại, khi thấy rõ là Dương Lăng thì đột nhiên cả kinh ôi chao một tiếng, vui mừng bước lên chào đón: -Dương đại nhân không không không, Uy Quốc Công, ha ha, nô tài tham kiến Uy Quốc Công gia. Ôi chaobà con xa không bằng láng giềng gần, sau này xin Quốc Công gia quan tâm nhiều hơn.

Dương Lăng nhìn ra là một trong Bát hổ Cao Phượng, không khỏi ngạc nhiên nói: -Cao công công? Ôngông xây nhà ở đây sao?

Cao Phượng là một trong Bát hổ, nhưng qua lại một hai năm nay, Dương Lăng dần dần phát giác Cao Phượng trong Bát hổ cũng không tệ lắm. Người này làm việc tương đối kín đáo, ông ta cũng tham tiền, nhưng tham có chừng mực, hơn nữa hoàn toàn không ham mê quyền lực, chưa có xung đột mạnh với Dương Lăng, Lưu Cẩn. Tuy nói là được Hoàng thượng tín nhiệm, nhưng bởi vì sức khỏe không tốt nên trong năm nay đã hai lần xin từ chức dưỡng lão, cho nên cách nhìn của Dương Lăng đối với ông ta vẫn rất tốt.

Hắn biết thái giám trong cung đều rất giàu có, trong kinh cũng xây nhà riêng rất xa hoa, không ngờ Cao Phượng lại mua mảnh ruộng đối diện phủ Uy Quốc công mà xây nhà.

Nào ngờ Cao Phượng vừa nghe liền cười híp mắt nói: -Quốc công gia chê cười, sao ta lại có thể mua nổi miếng đất lớn như vậy để xây nhà chứ? Ha ha, ở đây xây Bạch Y Am đấy Công chúa Vĩnh Phúc điện hạ để tóc tu hành, mảnh đất này phong thủy cát lợi nên mới chọn ở đây đó

Cằm rắc một tiếng rớt xuống đất, Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm nói: -Công chúa điện hạ xuất gia. Amam đường được chọn xây ở đây sao?

-Đúng vậy. Cao Phượng đúng lý hợp tình đáp: -Ở đây phong thủy tốt, phía tây là Nội Xưởng nên an toàn, đối diện là phủ của Quốc Công gia rất tương xứng, phía đông là con đường dẫn vào kinh nên rất thuận tiện, lưng lại dựa vào sơn mạch tam lĩnh nghênh châu nên phong thủy tốt, ngài xem chỗ mà chúng ta chọn thế nào?

Dương Lăng nghiến răng ken két, còn chưa kịp mở miệng, phía bên cạnh lại có một người học việc chạy qua nói: -Công công, công công, phía đông xây cái gì ạ? Sư phụ nói xin công công ra lệnh để trở về vẽ ra bản vẽ.

Cao Phượng nhắm hai mắt nói: -Chỗ đó sao, chỗ đó không xây gì cả. Đào! Đào vài khoảnh hố to dẫn nước vào trồng hoa sen, chính giữa dựng một cái đình, công chúa rất thích chèo thuyền. Đúng rồi, số đất đào được thì mang đến phía tây để đắp một ngọn núi nhỏ đi.

Hai tròng mắt Dương Lăng cũng sắp lọt ra ngoài rồi, Cao Phượng vẫn ở đó đo đo vẽ vẽ: -Suýt chút ta quên, toàn bộ nền nhà phải lùi về phía sau một khoảnh đất, chừa lại một khoảng sân lớn, đặt chiếc bàn đá xanh, có thể dừng ngựa được. Sư tử trước môn lầu phải được kê cao trên khối đá bằng ba người nha, chiếm cũng không ít chỗ đâu, đừng có quên đó.

Rắc một tiếng, chiếc cằm vừa mới nhặt lại của Dương Lăng suýt chút lại rớt xuống nữa, phía trước là hồ cá giả sơn, còn có xích đu, phía tây có mã tràng, phía đông là hồ nhân tạo, đâyđây là Bạch Y Am hay là công viên Bạch Y vậy?

Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói: -Bạch Y Am nàyquy mô thật không nhỏ nha.

-Đúng vậy đúng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui