Ngược Về Thời Minh

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, cho ông ta một quyền không bằng tặng ông ta một đao, xét thấy ra tay sau cũng không muộn, nghĩ đến đây Lưu Cẩn tạm thời nhịn cơn giận này xuống, cười lạnh nói với Trương Vĩnh: -Dùng nắm đấm? Dùng nắm đấm không thể hiện được thủ đoạn của ta! Họ Trương kia đối nghịch với Lưu Cẩn ta, ngươi từ từ hưởng thụ đi! Chỉ mong ngươi hưởng thụ cho tốt!

Nói xong Lưu Cẩn phẩy tay áo một cái, nghênh ngang rời đi. Những người còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cũng có chút tức giận, nói thế nào cũng là mọi người cùng ra mặt nhờ vả, bây giờ Lưu công công cũngcũng quá kiêu ngạo, căn bản là không coi ai ra gì mà.

Trương Vĩnh kéo vạt áo từ thắt lưng ra, ngẫm nghĩ có chút lo lắng, Mâu Bân từng bị Lưu Cẩn chỉnh rất thảm, Thiệu Tiết Vũ đường đường là Trấn Phủ Sứ phủ ti Bắc Trấn từng bị Lưu Cẩn giam vào ngục, ông ta có thể chống đỡ nổi áp bách của Lưu Cẩn không? Hôm nay làm ầm ĩ như vậy, nếu huynh đệ thật sự bị đuổi ra khỏi Cẩm Y Vệ, vậy bản thân mình từ nay về sau cũng không cần lăn lộn nữa, mặt mũi cũng mất sạch rồi.

Ông ta ở trong phòng hưng phấn, sau đó vái chào đám người Cao Phượng bao quanh, nói: -Hảo tâm hảo ý của các vị huynh đệ, Trương Vĩnh ghi nhớ trong lòng, hôm nay phiền các vị huynh đệ đi theo Trương Vĩnh để ra mặt, là Trương Vĩnh không phải. Ngày khác Trương Vĩnh thiết yến bồi tội với các vị huynh đệ. Ta và Lưu Cẩn xem như không đội trời chung rồi, không thể chờ ông ta đánh đến tận cửa, còn vài việc trong tay phải xử lý, ta cũng cáo từ. Nói xong Trương Vĩnh lại thi lễ, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Cao Phượng tức giận thở hổn hển, đặt mông ngồi phịch xuống ghế, ngẫm nghĩ lại chuyện này thật sự là mất mặt mà, bất giác giận dữ vỗ bàn cái "ầm". Những người khác cũng âm thầm thở dài, ngồi lại trên ghế, bàn chén trong phòng lộn xộn, nhất thời không nói nên lời.

Trương Vĩnh ra cửa lớn, bông hoa tuyết tung bay, ông ta ngửa mặt suy nghĩ một lát, lên xe nói: -Đi! Đến Binh Bộ!

Cẩm Y Vệ mặc dù nắm quyền lớn, địa vị cao cả, nhưng binh chế vẫn thuộc về Binh Bộ. Ông ta biết bây giờ Lưu Vũ đang đong đưa bất định giữa Dương Lăng và Lưu Cẩn. Nhưng Dương Nhất Thanh cũng là người trong phe Dương Lăng, nếu có sự ủng hộ của Dương Nhất Thanh, vậy chỗ Mâu Bân cũng có thể ổn định vững chắc rồi. Ông ta không phải không thể sắp xếp vị trí khác cho huynh đệ, nhưng hiện tại có thể để cho huynh đệ đứng ở Cẩm Y Vệ hay không, cũng có liên quan đến quyền uy của ông ta có còn hay không, bất kể như thế nào, ông ta muốn đánh cược với Lưu Cẩn một lần!

Trương Vĩnh tới Binh Bộ thấy trước cửa lớn giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng khẩn trương. Một thiếu nữ áo lam dáng người kiện mỹ chắp tay sau lưng, đứng ngạo nghễ một mình trước đại môn Binh Bộ, đối diện một đám binh lính, cầm đao thương cũng không dám tới gần một bước. Sau lưng thiếu nữ có hơn trăm người đứng, đều là ăn mặc kiểu dân chúng bình thường, có điều tất cả đều là thanh niên tráng kiện hơn hai mươi tuổi, trong tay cũng cầm đao thương, đánh ngã mấy quan binh trên mặt đất, kề đao vào cổ.

Trong lòng Trương Vĩnh tò mò, đây là ai mà to gan như vậy, dám chạy đến nha môn Binh Bộ gây rối. Trương Vĩnh vội bảo người ngừng kiệu, dựa vào sư tử đá bên cạnh, chỉ thấy một vị Giáo úy đối diện sắc mặt nghiêm nghị nói: -Ngươi thật to gan, lại dám xúc phạm quan gia, không sợ bị mất đầu sao? Mau mau bó tay chịu trói, nếu không giết chết không tha!

Thiếu nữ xinh đẹp đối diện không hề để ý nói: -Xúc phạm quan gia? Tiểu tử ngươi làm rõ ràng cho ta, nếu luận chức quan, chức của ta không biết cao hơn hắn bao nhiêu, lại dám nói những câu ô uế với ta, thật là buồn cười! Ta đến đây để gặp Kiêu Kỵ Úy Ngũ Tướng quân, không phải đến gây rối, Ngũ Tướng quân có ở đây không?

Ở Kinh sư Kiêu Kỵ Úy ngũ phẩm cũng không phải là quan to gì, người bị nàng bắt lại là Thủ Lĩnh Cẩm Y Vệ Đại nội Dương Ngọc, quyền bính cực cao, Giáo Úy kia sao có thể để nàng ấn Dương đại nhân xuống đất, dán chặt hai má trên nền tuyết, chật vật không nói nổi. Giáo Úy nói:

-Ta đã phái người đi thông truyền, Thị Lang đại nhân sẽ tới đây ngay, mau mau thả Dương đại nhân ra, ngươi đã chọc phải đại họa rồi đó!

Dương Ngọc là người của Cẩm Y Vệ, cô gái này không biết là ai, lại dẫn hơn trăm người xông đến Binh Bộ, trong tay còn cầm binh khí. Có thể thấy Dương Ngọc chỉ cần cho nàng tội danh có ý đồ tạo phản, là có thể bắt tất cả các nàng vào ngục. Nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy, một khi rơi vào tay tên tai họa háo sắc tà dâm Dương Ngọc này, có thể nhìn thấy sẽ có kết cục gì, Giáo Úy kia không đành lòng, không khỏi thở dài.

Thiếu nữ cười khanh khách nói: -Được thôi, không cho ta vào, thì ta đợi đại nhân của các ngươi ra! Nàng đảo mắt, liếc nhìn Dương Ngọc đang bị ấn trên đất trừng mắt nhìn nàng nói:

-Ngươi cũng họ Dương? Chậc chậc chậc, cùng là họ Dương, chức quan kém xa, nhân phẩm càng kém xa hơn. Hừ! Trừng cái gì mà trừng, dám vô lễ với ta như vậy, không làm thịt ngươi đã lợi cho ngươi lắm rồi!

Lúc này Binh Bộ Tả Thị Lang Dương Nhất Thanh vội vã đi ra, nghe nói có nữ tử dẫn trên dưới một trăm người bao vây Binh Bộ, ông ta cũng hết sức tò mò, lập tức dẫn theo mấy chục người, ai cũng cầm binh khí, ra cửa nhìn thấy tình hình như vậy không khỏi lấy làm lạ hỏi: -Cô đây là ai? Lẽ nào không biết vương pháp? Dám gây rối trước cửa Binh Bộ, bắt giữ mệnh quan triều đình, mau thả Dương đại nhân ra!

Trương Vĩnh thấy ông ta đi ra, lúc này mới tiến lên gặp mặt nói: -Dương đại nhân, ta hữu lễ.

Dương Nhất Thanh nhìn thấy Trương Vĩnh, vội chắp tay nói: -Hóa ra là Trương công công, khách khí khách khí. Ách Đợi bản quan xử lý xong việc này, sẽ tiếp đãi công công sau.

Trương Vĩnh cười mỉm nói: -Ha ha, xin Dương đại nhân tự nhiên, chuyện của ta không gấp.

Tiểu cô nương áo lam đối diện nghe xong đối thoại của hai người, đảo con ngươi đen láy, kinh ngạc nói: -Lại là Dương đại nhân? Sao lại nhiều đại nhân họ Dương như vậy chứ?

Dương Nhất Thanh nhìn nàng một cái, bước lên phía trước nói: -Cô nương là ai, muốn gặp vị Dương đại nhân nào, sao lại dẫn người xông vào Binh Bộ, còn bắt Dương Ngọc đại nhân?

Tiểu cô nương áo lam quét mắt, kiêu ngạo hơn cả ông ta nói: -Con mắt nào của ông thấy ta xông vào Binh Bộ hả? Cửa Binh Bộ không cho người đứng, chỉ cho súc sinh đứng thôi sao?

Dương Nhất Thanh giận tím mặt, quát lên: -To gan! Không biết trời cao đất rộng!

Tiểu cô nương áo lam cười hì hì, xoay người thi lễ nói: -Ha ha, đa tạ đại nhân khen ngợi, một vị Dương đại nhân khác cũng từng khen ta như vậy. Vị Dương đại nhân kia học thức cao thâm, bản cô nương khiêm tốn thỉnh giáo ngài ấy, bây giờ mới thật sự biết trời cao đất dày đó, nếu nói trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu, ông có biết vị Dương đại nhân đó hay không?

Tiểu cô nương này cười tươi hấp dẫn người khác, khiến người ta nhìn thấy thật đáng yêu, nếu không phải lầm ầm ĩ ở Binh Bộ như vậy, Dương Nhất Thanh thật không đành lòng trách phạt nàng, hắn vừa buồn cười vừa tức giận nói: -Tiểu nữ tử kiêu ngạo ngông cuồng, bản quan là Binh Bộ Tả Thị Lang Dương Nhất Thanh, vì sao cô dẫn người đến Binh Bộ gây rối, còn vi phạm lệnh cấm cầm đao thương, mau nói cho rõ ràng, nếu không bản quan quyết không thả cô đi. Hửm? Cô nói Dương đại nhân, Dương đại nhân nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui