Ngược Về Thời Minh

Thạch Tuần kiểm vừa nghe thấy thế liền mừng rõ, chức quan địa phương cửu phẩm này của y mà làm được ra vị này, nếu vì chuyện này mà bị bãi chức, trong lòng thực sự không cam lòng. Giờ Quốc công gia nói muốn bảo vệ y, cái mũ cánh chuồn đó cũng vững vàng rồi, gió lớn cũng không thể thổi đi được.

Thạch Tuần kiểm kiền quỳ xuống đất, dập đầu nói:

- Đa tạ Quốc công gia cất nhắc, ti chức đang sai Phó Tuần kiểm truyền gọi tất cả binh đinh và dân cường tráng tới, lát nữa sẽ theo danh sách mà bắt toàn bộ phản nghịch quan trọng về quy án.

- Ừ!

Dương Lăng đứng lên, duỗi cái lưng nói:

- Vậy được rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ta cũng nên đi rồi.

- Quốc công gia gượm đã!

Thạch Tuần kiểm hoang mang đứng lên, một người phụ trách văn thư bên cạnh ghi chép tờ cung khai, lấy giấy bút mang tới, cung kính nói:

- Quốc công gia, sáng sớm ngày mai, ti chức sẽ dẫn người tới phá hủy nơi gọi là hoàng cung của Đại Thuận quốc, dựng bia ở đó cảnh cáo hậu nhân. Xin Quốc công gia đề bài thơ, để báo cho hậu thế có người hoài nghi.

Dương Lăng mỉm cười, tên Thạch Tuần kiểm này là người luyện võ tục tằn, cũng hiểu được cách khoe khoang nhã nhặn lấy lòng cấp trên.

Đề thơ? Ta nào biết làm thơ gì chứ, nếu đi tới chỗ nào cũng đều làm mấy câu vè, ta chẳng phải đã sáng tác thơ còn hơn cả [Toàn tập thơ Đường], lại không bằng Hoàng thượng Càn Long với [Toàn tập thơ Đường] rồi sao?

Dương Lăng mỉm cười, đang muốn từ chối, bỗng trong lòng chợt nghĩ ra một ý tưởng, nhớ tới một bài thơ rất thích hợp. Tác giả của bài thơ này không phải là nổi tiếng, Dương Lăng cũng không nhớ được là xuất hiện ở triều nào và thời đại nào, nhưng ở kiếp trước hắn cũng đã luyện thư pháp, đã từng viết bài thơ này, còn dán trong nhà mình nữa.

Người dân Bá Châu lại liên tục bị lừa gạt, tất cả là vì chữ tham, để lại bài thơ này để cảnh tỉnh người đời sau cũng tốt. Dù sao chỉ nói đề thơ mà không nói nhất định phải là mình sáng tác, do đó Dương Lăng liền vén ống tay áo lên, cười nói:

- Được, vậy bổn công gia sẽ đề một bài thơ để khuyên nhủ hậu nhân.

Thư pháp của Dương Lăng dù không xem là xuất chúng, nhưng cũng không có trở ngại gì. Hắn cầm bút lên múa bút, Tống Tiểu Ái liền mài nghiên mực, đứng bên cạnh đứng xem, chỉ thấy Dương Lăng viết trên giấy.

Chung nhật bôn mang chích vi cơ

Tài đắc hữu thực hữu tư y

Trí hạ lăng la thân thượng xuyên

Sĩ đầu hữu hiềm phòng ốc đê

“Suốt ngày bôn bả chì vì đói,

Mới có được cơm ăn áo mặc.

Mua quần áo mặc trên người,

Ngẩng đầu lại ngại cái nhà thấp.”

Mọi người trên công đường bao gồm cả Giang Bân, nhiều người viết lách chưa cần xem tốt xấu, chỉ biết chỉ trỏ trầm trồ khen ngợi. Chỉ có Tống Tiểu Ái rất có tài học, thấy đại nhân viết bài thơ có chút thô thiển như vậy, không những ngôn từ không đủ hay, cũng không hề có bình bình trắc trắc bình bình trắc gì đó, e là khắc lên tấm bia sẽ có chút khiến cho hủ nho chê cười, Uy Quốc công sẽ trở thành trò cười mà không khỏi lo lắng thay cho hắn.

Thấy Dương Lăng dừng bút chấm trám, tiếp tục viết:

“Xây nhà cao và lâu đài

Trước giường lại thiếu vợ đẹp,

Ái thê thiếp đẹp đều cần

Buồn rầu ra ngoài không cưỡi ngựa.

Ngựa cưỡi mua ngựa cao

Ngựa trước ngựa sau ít tùy tùng

Người nhà tụ lại khoảng chục người

Có tiền không thế bị người nạt.

Một quan tri huyện từ xa tới

Lại nói quan nhỏ vị thế thấp,

Liền bấu víu vào các lão vị

Ngày ngày suy nghĩ chuyện đăng cơ.

Một ngày mặt nam tọa thiên hạ

Lại tưởng thần tiên xuống đáng cờ.

Động Tân cùng y chơi một ván.

Lại hỏi đâu là thang lên trời.

Thang lên trời chưa kịp xuống

Diêm vương phát bài quỷ thúc giục,

Nếu như người này chưa tới hạn

Dù có lên trời còn ngại thấp.”

Đọc tới đây, Tống Tiểu Ái không khỏi sáng bừng mắt lên. Bài thơ này không nói tới việc trang trí, không nói tới luật bằng trắc, điều khó mà có được là ẩn ý kinh người. Tống Tiểu Ái cũng không khỏi hào hứng theo.

Dương Lăng viết xong, ném bút xuống nói:

- Dời non có thể lấp biển, muốn khe khó bằng. So đo tính toán vất vả cả đời, đến cuối cùng vẫn không quá ba tấc đất. Nhưng muốn cho nhân thế từ những chuyện hoang đường này mà lãnh ngộ ra, thức tỉnh ra!

Dời non lấp biển, muốn khe khó bằng, có những người có thể cảnh tỉnh từ câu chữ, lại có mấy người hiểu được chứ? Chí ít Trương Trung Trương công công là quyết không thể như vậy. Đối với Trương Trung mà nói, cái gì cũng đều là hư vô, chỉ có vàng bạc mới là thứ có thực, vì cướp đoạt tiền của của dân. Ông cũng là tận hết sức lực.

Tiền tài quyên cho tứ thánh tăng bị tri châu nha môn truy về rồi, cũng ghi chép con số vào sổ sách công đức cho ông. Trương Trung không phải là một người phụ nữ, không cần danh tiếng, chỉ cầu tiền bạc kiếp này kiếp sau phúc. Kiếp sau phúc hiện giờ cũng không trông cậy được, càng một lòng một dạ đổ vào sưu cao thuế nặng hiện giờ.

Hậu viện Trương phủ, đèn đuốc sáng trưng, vài người thắt cổ trên cây, mùa đông không ngờ lại chỉ mặc đồ lót mỏng, quần áo rách nát, dính đầy máu. Nhưng người bị treo lên không biết là hôn mê hay là chết lặng, khẽ đong đưa trong gió rét, không hề giãy dụa run rẩy, cũng không khóc lóc kêu la thảm thiết.

Trương Trung khác một chiếc áo lông bào, từ trong phòng ấm áp bước ra. Quản gia Hàn Bính vội vàng cầm cây roi đẫm máu dẫn đường, cung kính nói:

- Gia!

- Ừ!

Trương Trung hừ một tiếng từ lỗ mũi, hỏi:

- Khai chưa?

Hàn Bính giọng đầy căm hận nói:

- Gia, Tên keo kiệt danh bất hư truyền, tên tiểu tử Ngải Kính đó liều mình không buông tha tiền, tới bây giờ đều không chịu khai.

Ánh mắt Trương Trung mãnh liệt, trở nên châm chọc giống như lợi hại đứng lên. Y chậm rãi bước tới trước mặt người đầu tiên bị treo cổ trên cây, nói:

- Tạt cho hắn ta tỉnh lại!

- Oạp.

Một chậu nước lạnh tạt xuống, giống như hàng vạn kim châm vào cơ thể. Ngải viên ngoại co quắp người lại, từ từ tỉnh lại.

Trương Trung cười mà như không cười nói:

- Ngải viên ngoại, ta nói ngươi sao vẫn cố chấp như vậy? Không phải là một cây san hô thôi sao? Không lo ăn không lo mặc, chết không buông tay là chuyện gì vậy? Bãi san hô đỏ cao bảy tấc, đây chính là bảo vật khác thường, là thứ mà thương nhân như ngươi xứng có sao? Đó là mầm tai họa đấy.

Trương Trung chỉ hai tay lên trời, cười gian xảo nói:

- Đương kim Hoàng thượng sắp nạp phi rồi, chúng ta muốn hiếu kính hiếu kính với Hoàng thượng. Hoàng thượng gia giàu có bốn biển, còn thiếu thứ gì chứ? Không phải mang chút vật quý để Hoàng thượng vui sao? Cho ngươi biết, loại san hô này gia nhất định phải có, thức thời thì ngươi mau giao ra đi.

Ngải Kính cười thảm một tiếng nói:

- Họ Trương, tiền của nhà ta, tất cả đều đã bị ngươi cướp đi rồi, cửa hàng, thương hiệu của ta cũng đều đổi thành tên của ngươi rồi. Bây giờ ngoài ngôi nhà nát và mấy trăm khoảnh đất đó ra đã không còn gì có thể cho ngươi để ý tới nữa rồi. Ngươi … ngươi nghĩ kế, lại nghĩ ra cái san hô đỏ gì đó. Ông trời ơi, cuộc đời ta cũng chưa từng nhìn thấy loại san hô đỏ cao 7 thước đó, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì? Muốn bịp ta, lẽ nào nhất định muốn ép chết cả nhà mới được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui