Ngược Về Thời Minh

- Mẹ nó, ai tin thì tin!

Dương Lăng thẹn quá thành giận, chẳng kiêng kỵ nữa.

- Ta không thèm giải thích nữa.

Chúng quan viên vốn vẻ mặt ám muội, nhưng Dương đại quan nhân vò đã mẻ lại sứt, bày ra tư thế “'Ta là lưu manh ta sợ ai”, bọn họ thật ra đều đã không còn khí thế rồi.

Những quan viên này tới cửa chỉ là chúc mừng, chỉ có La Chỉ huy là báo cáo chút quân tình, tiếp theo là trưng cầu ý kiến của Uy Quốc công về tác chiến. Lần này nói ngắn gọn vào nội dung chính, những câu khách khí đều lược bỏ hết.

La Sĩ Quyền vội vàng hồi báo một lần, lại xin chỉ thị vài câu, liền binh bại như núi đổ, dẫn một đám tàn binh bại tướng chạy trối chết. Kiều Tứ Hải nhất thời nói lỡ, gọi phu nhân của Uy Quốc công thành “'Lão nương” lập tức cắp đít chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Dương Lăng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên đại sảnh Diễn Võ, hiên ngang chắp tay tiễn các quan viên, ngực ưỡn lưng thẳng, vẻ mặt quang minh lỗi lạc. A Đức Ny như chim nhỏ dựa vào bên cạnh của hắn.

Thấy đám người Ngũ Hán Siêu, Bành Tiểu Dạng, văn võ quan viên rắm cũng không thả lập tức tán đi như chim thú. Dương Lăng uy phong lẫm lẫm, ngạo nghễ, thấy bên cạnh ngoại trừ bốn thị vệ đang giả câm vờ điếc ở cửa phòng ra, đại sảnh trống không không một bóng người rồi, lúc này mới ôm đầu vai của A Đức Ny, quay nàng đối mặt với mình.

Quốc gia của A Đức Ny, tính cách phụ nữ khá tự lập kiên cường. Với thân phận của nàng và những gì đã trải qua, đã khiến tính cách của nàng tự chủ và lý trí hơn so với những cô gái khác, cho nên lúc trước Dương Lăng mới giao tin quan trọng như vậy cho nàng, dù khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm. Bởi vì nàng kiên cường, từng từ ngàn dặm thuận gió lướt sóng đi vào Đông Phương, trời đưa đất đẩy mà trở thành A Lỵ, nữ nhân của hắn. Nam tước A Đức Ny, cũng là người Dương Lăng vướng bận ít nhất đấy.

Nhưng mà hiện tại nhìn lại, A Đức Ny dường như thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), vẻ tự tin kiêu ngạo, ánh mắt cao quý kiên nghị đã không còn nữa. Đôi mắt lắng đọng xinh đẹp mờ sương kia khi ngắm nhìn hắn tràn đầy tình cảm sâu sắc không muốn xa rời. Một thiếu nữ xinh đẹp khi đã yêu, hoàn toàn không hề che giấu tình cảm của mình trước mặt hắn.

Dương Lăng thấy, trái tim không khỏi rung động. Dù thời gian hai người bên nhau là ngắn nhất, nhưng nhớ lại, tâm linh đôi bên tựa như thật gần. Ánh mắt vô hạn nhìn nhau, như đã từng gặp ở kiếp trước. Tình yêu nam nữ vốn chính là một thứ tình cảm giao hòa mềm mại nhất, huống chi lại người lại vốn có tình cảm với nhau? Đương nhiên, thứ cảm này cũng dễ nổ bùng nhất.

Trong mắt An Đức Ny ang áng nước mắt, khóe miệng lại ẩn chứa nụ cười thỏa mãn. Nàng áp đầu vào ngực Dương Lăng, dịu dàng ôm lưng eo hắn, đỉnh đầu chạm vào cằm hắn, áp sát vào ngực hắn nói hết nỗi lòng sâu kín:

- Dương, cuối cùng đã gặp được huynh rồi. Sau khi nghe nói huynh gặp chuyện không may, ta vô cùng đau lòng. Những ngày đó, ta cảm thấy bị cả thế giới ruồng bỏ. Tại dị quốc tha hương này, huynh là người thân duy nhất của thiếp, là người duy nhất thiếp dựa vào, thiếp đã không thể rời xa huynh được rồi.

Dương Lăng nhẹ nhàng nắm lấy đầu bờ vai của nàng, dịu dàng lau giọt nước mắt trên má nàng, mỉm cười trách yêu:

- Nhìn nàng kia, phụ nữ các nàng, đều nhiều chuyện rồi, giờ còn rơi nước mắt được. A Đức Ny là thượng úy Hải quân, quân nhân chuyên nghiệp, hẳn là kiên cường hơn so với nữ tử bình thường, đúng không?

A Đức Ny bĩu môi, khẽ đụng vào vai hắn:

- Kiên cường đầu huynh ấy. Người ta ở trước mắt huynh, kiên cường cho ai xem chứ?

Hán ngữ của nàng vẫn mang chút lơ lớ, lần này còn bao hàm cả giận hờn của chân tình thiếu nữ. Nhưng dùng ngữ điệu này nói ra, lại đủ loại ý vị rung động đến tâm can quyến rũ hồn phách.

Dương Lăng nghe vậy trong lòng rung động, ôm eo nhỏ của nàng thật chặt. Nếu không phải đang đứng ở đại sảnh, đôi môi mọng kia đã bị hắn chà đạp rồi. Hắn cười khẽ nói:

- Từ tướng công này, là ai dạy nàng?

A Đức Ny chớp chớp mắt nói:

- Là Liên Nhi ạ. Tỷ ấy nói hẳn nên xưng hô với huynh như vậy. Thiếp gọi huynh là vị hôn tướng công, bị tỷ ấy cười một trận, thiếp liền sửa lại, giờ sao lại thành Quốc tướng công nhỉ?

Dương Lăng cười ha hả, giải thích đơn giản vài câu, lại hỏi tin tức của Mã Liên Nhi và con gái Phán nhi, mới buồn bã thở dài nói:

- Làm quốc công, vốn không có nhiều cố kỵ như vậy, đang muốn tiếp nhận hết các nàng. Hiện tại binh hoang mã loạn, thật ra ở bên nhau an toàn nhiều hơn. Giờ ta chẳng có thời gian đi thăm họ nữa. À đúng rồi, nàng và Liên Nhi phụ trách sản nghiệp các vùng Giang Nam sao, sao lại vào kinh vậy? Tiểu Dạng nói nhất định phải đích thân hộ tống…chính là nàng ư?

Dương Lăng cũng không hỏi thăm nhiều về tin tức của Liên Nhi, nữ nhân dù rộng lượng, nhưng trước một người lại hỏi thăm tình huống người khác, mà biểu hiện càng quan tâm, càng săn sóc, trong nội tâm nàng ấy cũng sẽ càng không thoải mái.

Mã Liên Nhi ở Giang Nam, muốn nói thiệt thòi, chỉ sợ chính là không có phu quân là mình đây ở bên làm bạn mà thôi, còn những thứ khác như ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ như mây, cuộc sống càng không có vấn đề gì. Nếu nói mấy thứ này thì lại càng làm ra vẻ rồi.

Vừa nhắc tới hộ tống gì đó, tinh thần A Đức Ny khẽ dao động, nhảy lên hưng phấn nói:

- Dương, thiếp dẫn huynh đi xem. Giờ thứ này đặt ở tây sương tiền viện, chúng thiếp đã cho người canh giữ. Tuy nhiên…thật ra cũng không cần phải để ý như vậy. Thiếp và Trịnh lão vẫn cứ luôn tính toán mãi, rất an toàn đó.

Dương Lăng thấy nàng hưng phấn đến hai má ửng đỏ, nói vừa nhanh lại vừa gấp, không rõ nàng đề cập đến cái gì, hỏi vội:

- Thứ nàng nói rốt cuộc là gì?

Trong mắt A Đức Ny lóe lên tia sáng, kéo tay hắn, đầu lông mày quyến rũ nhướng lên, cười ngọt ngào:

- Nào, thiếp dẫn huynh đi xem, đảm bảo huynh sẽ chấn động cho mà xem.

Dương Lăng mỉm cười để mặc nàng kéo tay mình đi đến tây sương. Tây sương đã được binh lính của Bành Tiểu Dạng trú đóng. Thấy A Đức Ny, bọn họ đều đứng trang nghiêm thi lễ, hiển nhiên đã thừa nhận vị nữ tướng quân này.

Diện tích Diễn võ đường Bảo Châu khá rộng, trước sau tam tiến viện lạc giống như tòa đại công viên, hai bên chái nhà của tiền viện vốn chính là nơi đặt quân bị quan trọng, Bành Tiểu Dạng giữ công hàm của quân khí cục Phúc Kiến, Đô Chỉ Huy Sứ ti Phúc Kiến, chỉ huy Sứ ti Chiết Giang, cho nên có thể vào ở.

A Đức Ny lôi kéo hắn đi vào một nhà kho, mệnh lệnh binh lính mở cửa kho, sau đó kéo Dương Lăng vào. Chỉ thấy bên trong nhà kho đặt ba hòm gỗ cực lớn. A Đức Ny gọi người mở giấy niêm phong của hòm gỗ ra, sau đó chắp tay sau lưng cười cười thong thả đi vòng qua hòm gỗ hai vòng, đắc ý nhìn Dương Lăng.

A Đức Ny mặc quân trang, càng lộ vòng eo nhỏ nhắn chặt chẽ, bộ ngực căng tròn, vừa xinh đẹp lại có ba phần anh khí. Hơn nữa vóc dáng cao ráo, ngực eo, đường cong bắp chân nhắn mịn no đủ, có vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời. Cặp đùi thẳng tắp tròn lẳn kia, bị ống giày ống quần ôm lấy, tỉ lệ cực đẹp, vô cùng động lòng người.

Dương Lăng tưởng tượng cặp đùi thon đẹp kia rắn chắc mềm mại, trơn mượt, trong lòng rung động, vội che giấu, cười nói:

- Tiểu nha đầu, rốt cuộc muốn khoe khoang gì thế? Còn không mau cho ta xem?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui