Ngược Về Thời Minh

Bành Tiểu Dạng vừa mới châm ngòi ống pháo, nghe tiếng của thân binh liền khuỵu xuống một cách vô thức. “Bùm” một tiếng, một cái thủ lôi cỡ đại bắn ra khỏi ống pháo, ngả ngả nghiêng nghiêng bắn về phía Bạch Y Quân, cách xa cái cột cờ tới mấy chục trượng.

Bành Tiểu Dạng thầm ảo não, quăng cái ống pháo đi rồi đứng dậy, rút vũ khí ra, giận dữ quát:

- Mẹ nó, tên khốn nào phá hỏng chuyện tốt của ta thế?

Vừa dứt lời, một tiếng nổ đinh tai điếc óc chấn động màng nhĩ vang lên, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển. Cảm giác lắc lư y như đang ở trên thuyền, “leng keng”, Bành Tiểu Dạng làm rớt mất vũ khí, mồm miệng há hốc nhìn về đằng xa, thì thấy chỗ thủ lôi rơi xuống có một đám khói đen dày nổi lên, dư sóng của vụ nổ làm cho hơn hai mươi người và chiến mã quanh đó, và vài cái xe đã nát bét bay lên không trung khoảng mười lăm sáu trượng.

Bành Tiểu Dạng lắp bắp nói:

- Không đúng, lúc ở giáo trường đâu thấy nổ lớn như vậy, sao còn lợi hại hơn cả đại pháo thế này.

Một thân binh cạnh đó nơm nớp lo sợ:

- Tướng… tướng quân, đừng nghĩ nữa, chạy… chạy mau đi, đàn ngựa điên rồi.

Sau một khắc im thin thít, từ trong đội Bạch Y Quân truyền ra tiếng vang khủng khiếp, đó là tiếng hí đồng thanh của hơn vạn con chiến mã. Sau đó, bầy ngựa điên lên, không phân biệt trái phải trước sau, điên cuồng mà chạy, mà va vào nhau, giống như những con sóng dữ bị kẹt giữa bãi đá ngầm đang liều mình chèn ép, đánh tan bất cứ thứ gì có thể.

Mấy con chiến mã ngoài rìa tìm thấy đường ra trước nhất, bắt đầu bỏ chạy tứ tung. Mấy trăm con chiến mã mặc kệ tất cả, liều lĩnh phóng đi nơi khác. Có một số con còn có kỵ sĩ trên lưng, một số con thì ngay cả chủ mình cũng đã hất luôn xuống đất. Cái không khí điên cuồng này khiến cho nhưng người chưa từng thấy qua bao nhiêu đây con ngựa lớn phóng về phía mình như Bành Tiểu Dạng và thân binh thủy phỉ lập tức luống cuống cả tay chân.

- A? A! Chạy mau!

Bành Tiểu Dạng hét lớn một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Y phóng lên thân ngựa, một tay nắm dây cương, một tay liên tục vỗ vào mông ngựa, hai chân vừa kích vừa đá. Con ngựa đó bị tiếng nổ làm cho hết hồn, bốn vó ngựa như cắm chặt xuống đất, không hề nhúc nhích.

Rồi tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa rầm rập, mấy mươi con chiến mạ chạy vụt qua y, giống như một trận cuồng phong vậy. Lúc này, ngựa của y mới như tỉnh thần, hí một tiếng dài, phóng theo sau đàn ngựa. Bành Tiểu Dạng hét lớn một tiếng. Từ xa nhìn, cơ thể của y không ngừng lắc lư trên yên ngựa, nhấp lên nhấp xuống, giống như chiếc lá cuối cùng trong làn gió thu vậy.

Dương Lăng vội vã đi xuống núi, trong lòng thấp thỏm không yên. Động tĩnh lớn như vậy, không giống tiếng nổ của thủ lôi chút nào.

Thủ lôi do A Đức Ny cải tạo, vừa nhỏ gọn lại dễ dàng theo bên mình, lại có đủ hỏa dược trong đó. Vả lại hỏa dược lúc đó uy lực có hạn, để gia tăng sức sát thương, lớp vỏ bọc bằng sắt bên ngoài không ngừng được làm mỏng, đã tới mức chỉ còn tác dụng là vật bao bọc mà thôi, toàn nhờ vào móc sắt, miếng sắt, đạn sắt bên trong đả thương người, đâu ra động tĩnh lớn đến thế.

Không lẽ là binh sĩ nào bất cẩn, làm nổ tung hết tất cả những thủ lôi trên người? Nổ như vậy, nếu còn dẫn đến những hiệu ứng sau khác nữa, người chịu đầu tiên chắc là ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ của hắn mất.

Lúc ở thành Đức Châu, Dương Lăng đã quan sát kĩ quá trình phát binh, thu binh của bọn hưởng mã đạo này, cũng hỏi kỹ càng đặc điểm tác chiến của những binh lính còn sống và chạy đến Đức Châu từ các huyện khác. Thế công mãnh như hổ, thế thủ thì phân tán, biến trận, di chuyển hoàn toàn không theo quy tắc gì cả, giống như đang tháo chạy vậy.

Cho nên kế hoạch ban đầu của hắn là các lộ kỵ binh đặt vòng vây, bày hư trận, buộc Dương Hổ thu binh di chuyển, lợi dụng lúc y tập kết quân đội, trận hình vừa lớn vừa loạn mới tấn công từ bốn phía, và đột phá. Từ khi có được thủ lôi đã qua cải tiến của A Đức Ny, Dương Lăng quyết định thay đổi kế hoạch gốc một chút xíu, lấy thủ lôi làm mồi dẫn, biến lượng lớn chiến mã của Bạch Y Quân làm vũ khí.

Lợi dụng thủ lôi làm cho chiến mã của Bạch Y Quân điên lên. Một khi chiến mã trở nên tán loạn, lương lớn chiến mã mà chúng dùng để đối kháng quân triều đình, sẽ phát huy uy lực của mười vạn đại quân tinh nhuệ. Dòng người xô đẩy, vót ngựa điên cuồng, chà đạp lên nhau, cũng đủ để cho Bạch Y Quân tập trung nhiều người và ngựa như thế tan rã. Thiệt hại của phía quân triều đình, nói không chừng có thể giảm tới tỉ lệ nhỏ nhất.

Do vận hành thích đáng, với cái giá nhỏ đến không ngờ, làm kẻ địch tổn thất gấp mười lần. Không phải chưa từng có tiền lệ rằng địch quân nhiều hơn mấy chục lần. Trận chiến “Thổ Mộc Bảo”, Thái sư Ngõa Lạt cũng không quá ba vạn người, năm mươi vạn quân Minh bị y đánh tơi bời. Máu chảy thành song, xác chất thành núi, bình quân mỗi tên Thát Tử giết chết hơn mười quan bình, nhưng thương vong bên của y lại rất rất ít. Cho dù đội hình quân Minh tan rã tháo chạy, không lòng dạ nào chiến đấu, người của Dã Tiên cũng chỉ việc đuổi giết một đám người chạy nạn chỉ lo tháo chạy, không hề biết phản kháng.

Nổ doanh trại là một việc mà bất ì đội quân kỉ luật nghiêm minh nào cũng bó tay, chứ đừng nói tới quân Dương Hổ không hề có kỉ luật. Cho dù là Thiết kỵ có quân kỉ nghiêm minh nhất, một khi nổ trại, cũng chỉ là thiên quân vạn mã tương tàn, chà đạp lên nhau. Dù cho Tôn Võ có tái thế cũng bất lực. Nhiều thủ lôi như thế còn không bằng một tiếng rống năm xưa của Trương Phi sao?

Lòng Dương Lăng vốn hết sức chắc chắn, tự thấy phán đoán không sai. Nhân trận chiến này, không chừng còn được trở thành danh tướng thiên cổ lưu danh sử sách. Bây giờ đột nhiên nghe tiếng nổ lớn như thế, lòng hắn không khỏi thấp thỏm không yên.

Dương Lăng vừa đi xuống chân núi, thì thấy ở phía xa xa, chiến mã phi nhanh, xông qua đây với khí thế cuồng liệt không gì đỡ nổi. Dương Lăng không kịp suy nghĩ, lập tức lên tiếng:

- Lấy đây thừng chắn ngang chân ngựa!

Mấy cái dây thừng ở hai bên đường bị kéo căng ra, không ngờ ngựa phi quá nhanh, liên tiếp làm đứt hết hai cái, sau đó chiến mã mới phóng lên cao, tiếp xuống đất cách đó khoảng một trượng, hất văng tên kỵ sĩ trên lưng xuống đất, khiến hắn bị gãy cả xương. Tiếp sau đó lại là mấy con chiến mã xông tới nữa, lại một phen người ngựa hỗn loạn, tất cả các dây thừng đều đứt hết.

Phía trước còn có các chướng ngại vật chắn ngựa khác, dùng để đối phó với đàn ngựa đang điên cuồng này. Bọn chúng hầu như không hề biết né tránh là gì, quan binh nấp ở bên đường là có thể giết được người. Bạch Y đạo không trả giá, thì đừng mong thoát ra khỏi khu vực chết này. Khi chúng thoát ra khỏi đây rồi, thì cũng đã biến thành một đám tản binh du dũng không có tổ chức, không có đấu chí, còn có thể đối phó với quan binh được sao?

Nhìn thấy đàn ngựa điên này, Dương lăng biết kế hoạch của mình không thất bại, tâm sự cũng nhẹ hơn được một nửa. Nhưng vẫn còn một nghi vấn trong đầu, rốt cuộc là thứ gì có thể tạo ra tiếng nổ lớn đến thế?

Bọn đạo tặc trên ngựa muốn khống chế bọn ngựa điên này cũng đã tốn hết rất nhiều công sức. Hai tay chỉ có thể nắm chặt lấy dây cương, hoặc giả kẹp chặt yên ngựa. Quan binh hai bên đường ung dung dùng súng và cung tên bắn giết cường đạo, hoàn toàn là trận đồ sát của một bên.

Chính vào lúc này, trong đám ngựa liên tiếp chạy tới có người hô lên:

- Đừng bắn! Đừng bắn! Là tôi, là tôi!

Dương Lăng nghe tiếng liền thò đầu ra khỏi tảng đá ẩn thân bên đường. Chỉ thấy trên lưng một con ngựa đang phi như điên, Bành Tiểu Dạng đang dùng hai tay nắm chặt yên ngựa. Chiến mã phi chạy nhấp nhô lên xuống, hai chân của y đã rời khỏi cái bàn đạp, cái mông cũng nhấp lên nhô xuống, giống như là cái bao trên lưng ngựa vậy.

Cũng may y lái thuyền lâu năm, có thể chịu được xóc nảy, hai cánh tay lại sức lớn vô cùng, cho nên mới còn có thể trụ lại trên lưng ngựa. Thân binh của y cũng đã không còn bao nhiêu người, toàn bộ đều nửa đường bỏ ngựa lăn vô lề đường.

Dương Lăng nhớ ra phía trước còn có nhiều chướng ngại vật, không khỏi hét lớn:

- Đừng bắn! Tiểu Dạng, bỏ ngựa mau, bỏ ngựa mau!

Bành Tiểu Dạng thấy không còn kiên trì được nữa, lại nghe tiếng của Dương Lăng, vội thả tay ra khỏi yên ngựa, lăn ra phía ngoài, “rầm” một cái ngã xuống đất, rồi lăn sang hai bên đường. Khi y đang lăn vào lề, một con ngựa chạy từ phía sau lên, đến sát thân thể của y rồi mà vẫn né qua chạy tiếp một cách huyền diệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui