Ngược Về Thời Minh

Trên chiếc giường La Hán(1) ở phía bên hông hậu đường, Tuyết Lý Mai đang chơi đùa với con trai, sắp được mười một tháng rồi. Tiểu Dương đại nhân rất là xinh xắn, rất được các dì yêu thích. Cậu vịn vào đồ vật đã có thể đứng dậy đi tới lui. Lúc này, Dương đại nhân (Dương đại nhân này là chỉ con trai của Tuyết Lý Mai, không phải chỉ Dương Lăng) đang đặt tay lên bệ cửa sổ ở đầu sặp, nhón mũi chân nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lắc nhìn mấy cái, liền ngồi phịch xuống.

(1)Một loại giường/sạp của người Hán thời xưa, hơi dài, có ba tay vịn dài ở ba phía, một số người gọi là sạp ba thành.

Tuyết Lý Mai uể oải nằm trên sạp, gối đầu lên chiếu gấm, lộ ra một đôi thiên túc(2) trắng như tuyết, chỉ cần Dương đại nhân vừa ngồi xuống, nàng liền giơ chân đỡ lấy. Tiểu tử này mặc quần yếm, cái mông mềm mịn trắng nõn, mát như ngọc. Tuyết Lý Mai có lẽ còn mắc di chứng của gia pháp Dương thị, đặc biệt thích chạm vào cái mông đó.

(2)Thiên túc: để chỉ chân của những người phụ nữ chưa bó chân.

Gần đây nàng đã trở nên đặc biệt uể oải, lúc nào cũng thích ăn chua cả. Diệu thủ của Cao đại tiểu thư vừa sờ vào, thì biết cô gái này đã trúng chiêu, đã mang thai rồi. Gia nghiệp to lớn của Dương gia, sinh thêm con cái là chuyện tốt. Hàn Ấu Nương vui mừng khôn xiết, chỉ có Ngọc Đường Xuân khóc không ra nước mắt: Đám tỷ muội thích nhất là theo lão gia chơi ngọc thủ hậu đình hoa đều đã mang thai hết rồi, bụng mình thì lại không có chút động tĩnh, ông trời thật không có mắt.

Hai ngày nay Ngọc Đường Xuân quấn quít lấy Cao Văn Tâm, không ngừng lãnh giáo từ nàng cách để sinh quý tử. Điều dở khóc dở cười, là hai người đều bình thường, phải đợi cơ duyên mà thôi, thế thì muốn nhau sống sao? Nếu có bản lãnh của Quan Âm Tống Tử, thì bụng mình cần gì phải bằng phẳng như thế này?

Không thể làm gì hơn, nàng đành phải kê mấy thang thuốc bổ cho nam nhân và nữ nhân, tuy nhiên sức khỏe của lão gia nhà mình là quan trọng hơn, nên mấy thang nàng kê đều là điều tinh bổ khí, cường thân kiện thể, không có một vị thuốc hổ lang nào.

Nói đi cũng phải nói lại, lão gia nhà mình không biết luyện khí thế nào, hay là đã học thành hành phòng tam thập bát pháp của Thành Khởi Vận. Sự dũng mãnh đó, hay khiến cho nàng hồn phi phách tán, rụng rời tay chân, lần nào cũng phải liên tục năn nỉ xin tha. Nằm yên cả ngày trời mà đến ngón út cũng không còn sức nhúc nhích, thật sự chưa phải lúc dùng dược vật.

Tiểu tử kia lại lần nữa ngã ngồi lên chân của dì Tuyết Nhi. Cậu sốt ruột xoay người, nhìn thấy dì Tuyết Nhi đang cười mỉm chi lấy ô mai đưa vào trong miệng, hai mắt không khỏi sáng lên, lập tức chỉ vào trong miệng nàng, kêu a a hai tiếng.

Bây giờ cậu vẫn chưa biết nói, ngoài Hàn Ấu Nương ra, bốn người mẫu thân xinh đẹp hằng ngày thay nhau dạy cậu gọi ma ma. Tiểu Dương đại nhân vẫn kiến quyết, không mở kim khẩu. Phàm cần gì, muốn đi đâu, cậu liền ra vẻ lớn lối chỉ tay ra, đơn giản chỉ nói ra chữ "A", lập tức muốn gì được nấy.

Tuyết Lý Mai đưa lan hoa chỉ lên, dùng hai ngón tay như cọng hành nhặt cục ô mai lên trêu đùa cậu. Tiểu Dương đại nhân giơ tay bắt lấy hai lần vẫn chưa lấy được, thế là nhếch miệng lên, chuẩn bị gào thét. Tuyết Lý Mai liền cười nói:

- Bảo bảo ngoan, đừng khóc, cho cho cho này!

Nàng cong miệng lên, nhả ra non nửa cục ô mai đã nát. Tiểu Dương đại nhân vội vàng nhanh chóng bò qua, đưa miệng tiếp lấy, vừa nuốt vào nhấp nhấp hai cái, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu liền nhăn nhó, với một vẻ mặt quái dị xuất hiện, cậu liền phun ra ngoài.

Tuyết Lý Mai cười rung rung hết cả người. Nàng vừa dùng tay hứng lấy ô mai Tiểu Dương đại nhân phun ra, vừa cười khanh khách:

- Ai bảo con tham ăn, cái gì cũng khoái, còn ăn nữa hay không? Hả?

Đôi môi anh đào của nàng mở ra, Tiểu Dương đại nhân sợ đến mức quay đầu bò đi, cái mông nhỏ lắc qua lắc lại trông vô cùng khôi hài. Đúng lúc này, Dương Lăng đang suy nghĩ về chuyện băn khoăn trong lòng, đi vào. Hắn đi đến hậu đường phải lách sang trái hoặc phải, bên trái là phòng đàn, bên phải có giường La Hán này chính là nơi phụ nữ ở nhà trọng gặp mặt nữ khách, bình thường là một trong những nơi mấy nữ nhân trò chuyện, cho nên Dương Lăng thường đi bên này.

Thấy Dương Lăng tiến vào, Tuyết Lý mai vội vàng ngồi xuống, chỉnh lại mái tóc hơi bù xù, cười ngọt ngào nói:

- Lão gia đã về. Lý đại nhân đã về thành rồi sao?

- Ừ, đúng vậy. Hầy, nàng không cần đề ý, cứ chơi với con đi. Ta đi đến chỗ Vận Nhi xem thử tư liệu mà cô ta và A Đức Ny đã chỉnh lý như thế nào rồi.

Dương Lăng nói xong liền đi đến bên cạnh giường lò, chơi đùa với con trai:

- Bảo bối ngoan, ngày mai lão tử dẫn con đi câu cá, nào, gọi tiếng ba ba đi.

Đứa bé vẫn chưa biết nói, hắn chỉ là thuận miệng nói ra, nói xong liền xoay người rời khỏi, đi đến bên cửa, chỉ nghe trên giường truyền đến hai tiếng non nớt:

- Ba ba ba, ba ba

Dương Lăng bước đi như bay, cũng đã ra đến cửa rồi, đột nhiên đùng một cái lại nhảy trở về, khinh công Võ Đang "Thê Vân Tung" trong tay hắn có thể nhảy ngược hai mét rưỡi, đã xem như đạt đến đỉnh cao rồi.

Dương Lăng không kìm được vui mừng nhìn con trai, luôn miệng nói:

- Con nói gì? Mau mau, tiếp tục gọi, gọi ba ba.

Trong cái miệng nhỏ nhắn của Tuyết Lý Mai còn một miếng ô mai, đôi mắt cũng trợn lên, kinh hỉ đến trong như ngớ ngẩn.

Đôi mắt đen lay láy của Tiểu Dương Đại Nhân tỏa sáng nhìn cha, một mặt nắm chặt lấy chân của dì Tuyết Nhi, một mặt cười vui vẻ, chầm chậm nói:

- Ba ba, ba ba!

- Ah ha!

Dương Lăng mừng rỡ, hắn chạy sang ôm lấy con trai một cái, hôn lên hai má phúng phính của cậu, sau đó uy phong tám bề mà nói:

- Ai nói con trai học nói chậm? Đó là vì còn phải xem là ai. Con trai ta là người thế nào chứ, giống ta, thông minh lắm nha, ha ha ha ha

Dương Lăng nói xong vui mừng ôm con trai muốn chạy ra, miệng còn dương dương tự đắc:

- Ta mang con trai đi cho các nàng xem thử, ha ha, các nàng dạy hàng ngày, ta thì không cần dạy, mở miệng thì biết gọi ba ba.

Tuyết Lý Mai vội kéo lê giày dưới đất, gắt gỏng:

- Đừng gấp, con chơi đến đầy mồ hôi, cẩn thận gió thổi, xem chàng vui chưa kìa.

Dương Lăng vội đặt con vào lồng ngực nàng, nói:

- Vậy nàng mang nó theo, ta đi gọi bọn Ấu Nương đến.

Trong chốc lát, chỉ thấy Dương Lăng dẫn theo Hàn Ấu Nương, Cao Văn Tâm, Ngọc Đường Xuân, còn có tiểu nha hoàn Vân Nhi tiến vào.

Trong lồng ngực của Tiểu Vân còn một một con chó Pug (con này các vip có thể tham khảo google để biết thêm.), loài chó này là do một người nuôi chó trong kinh sư vừa đào tạo ra, Dương Lăng vừa nhìn đã biết là chó Pug, nhưng lúc bấy giờ lại là một vật hiếm có. Bá tánh kinh sư cảm thấy loài chó nhỏ này vừa đáng yêu vừa hiếm. Trước mắt vì số lượng ít, nên chỉ có gia đình hoàng thân quý tộc mới mua được. Còn chó nhỏ này là một trong những bạn chơi của đại thiếu gia Dương gia.

Hàn Ấu Nương kinh hỉ nói:

- Mau để thiếp xem thử, con trai bảo bối thật sự biết gọi cha rồi à?

Chỉ thấy Tiểu Dương Đại Nhân ôm lấy chân của dì Tuyết Nhi, đang không ngừng gọi "ba ba". Tuyết Lý Mai cười nghiêng ngã, cười đến ra nước mắt, thấy bọn họ tiến vào, nàng cười khanh khách nói:

- Lão gia mừng hụt rồi. Tiểu bảo biết gọi ba ba, nhưng chỉ là biết gọi là thôi, nó gặp cái gì cũng gọi.

Quả nhiên, Tiểu Dương Đại Nhân nhìn thấy con chó Pug trong lòng Vân Nhi, liền vui vẻ buông chân của dì Tuyết Nhi ra, chỉ về phía con chó Pug kia, a một tiếng, rồi sau đó gọi "ba ba, ba ba".

Mấy người Hàn Ấu Nương, Cao Văn Tâm không nhịn được cười, còn Dương Lăng thì dở khóc dở cười, đặt mông ngồi ở đầu giường lò, chỉ vào con trai nói:

- Tên tiểu khốn kiếp nhà ngươi, thật sự là làm cho lão tử đẹp mặt đấy, còn không bằng không biết gọi. Được rồi được rồi, không cần gọi nữa.

- Ba ba, ba ba

Mấy người Hàn Ấu Nương càng cười dữ đội hơn. Dương Lăng không thể đỡ được, đành phải cười gượng hai tiếng, nói:

- Tuy rằng không hiểu rõ ý gì, nhưng ít nhất nó còn biết gọi. Ha ha, các nàng muốn nó gọi, nó còn mặc kệ không để ý đến.

Con trai cuối cùng cũng biết mở miệng nói chuyện, đây chính là một chuyện vui lớn, không còn người nào để ý để Dương Lăng hắn. Mấy người Hàn Ấu Nương lập tức vậy quanh Dương đại thiếu gia, mồm năm miệng mười nói:

- Con trai ngoan, bảo bảo giỏi, lại đây, gọi một tiếng ma ma nghe xem nào.

Tên tiểu tử trừng đôi mắt đen như nước sơn, kinh ngạc nhìn nhìn mẫu thân và dì hơi có vẻ kỳ quái, sau đó xoay người lại, lắc cái mông nhỏ bò về phía Dương Lăng, suốt quãng đường cứ gọi ba ba, sà vào trong ngực của hắn, chỉ chổng mỗi cái mông lên, rõ ràng là đã bị các nàng dọa cho sợ rồi.

Ngọc Đường Xuân thở dài, dùng cái chân to chỉ lên cái mông của cậu một cái, giận dỗi nói:

- Con sói con mắt trắng này, rốt cuộc vẫn là người của lão Dương gia người ta mà, đến gọi dì một tiếng cũng không chịu, thật nhỏ mọn!

Dương Lăng ôm con trai thoải mái cười to. Hắn tạm thời gác lại công sự, gọi người lấy dưa hấu ướp lạnh, nước ô mai đến, cùng kiều thê ái thiếp còn có đứa con trai yêu dấu, cười nói tán dóc, vui vẻ ấm áp.

Dương Lăng đi đến ngồi trên giường lò, ăn dưa, hoa quả, trò chuyện cùng cả nhà. Đứa bé cùng với con chó Pug nhỏ, chui đi chui lại giữa hai chân bọn họ, chơi đùa vui vẻ. Tình cờ bốn mắt nhìn nhau với Ấu Nương, Dương Lăng và Ấu Nương nhìn vào mắt lẫn nhau, thỏa mãn, ấm áp, thân tình và ngọt ngào.

Đúng vậy, những năm tháng gian khổ nhất sớm đã qua đi rồi, những chuyện sống chết có nhau trong gian khổ cũng sẽ không xuất hiện nữa, theo thời gian trôi đi, những chuyện chua xót lúc xưa sẽ trở thành những hồi ức đẹp. Có lẽ đến một ngày nọ, lúc hai người già đến không đi nổi, ngồi trên xích đu, con cháu thì giống như bây giờ, có mấy đứa nhỏ chơi đùa ở đó, rồi cứ mãi kể với chúng về những chuyện năm xưa.

Hiện tại, thứ tích lũy được, là tình cảm ngày càng sâu đậm của họ. Cuộc sống của họ, tình cảm của họ, hạnh phúc hơn tuyệt đại đa số người trên thế giới. Hạnh phúc, thế này đã đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui