Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng từ chỗ của Tiêu Phương trở về phủ, vào gian phòng của Ấu Nương. Hài tử chơi mệt hiện đang nằm ngủ, lộ ra đôi chân trần nhỏ bé mũm mĩm tựa như hai cái ngó sen, trên bụng đắp một tấm chăn mỏng, khuôn mặt đỏ hồng hây hây, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Hai người ngồi ở bên giường thì thầm hồi lâu, Hàn Ấu Nương nghe xong câu chuyện của Dương Lăng lo lắng nói:

- Tướng công, đó là tấm gương của vạn thế, hậu duệ của Khổng Thánh, không thể khinh động được. Thiên hạ này chỗ nào mà chẳng có người đọc sách làm quan, đến lúc đó đắc tội với ai còn không biết chừng.

Dương Lăng cười nói:

- Nàng yên tâm đi, ta sẽ không hành động theo cảm tính đâu. Chuyện sảy ra với y đến thật là đúng lúc, ta muốn bố trí một chút, lợi dụng sức ảnh hưởng của Khổng gia nhà y để thổi thêm sức gió vào con thuyền cải cách, cũng coi như giúp y lấy công chuộc tội vậy.

Ta sẽ không làm to chuyện của y ra đâu, tuy nói quyền của y to cỡ nào cũng không thể bằng quyền lực của vua, có điều, chiếm đất của dân, ỷ lớn hiếp nhỏ là chuyện sảy ra nhan nhản, cũng không thể coi là chuyện to tát gì. Nếu thực sự đem y ra thử đao, quả thực có chút chuyện bé xé ra to, lại khiến y cảm thấy ta có ý đối phó y. Muốn thử đao, ta cũng sẽ không chọn miếng thịt khó chặt như vậy.

Trách người làm việc xấu không nên quá cay nghiệt, phải xem họ có thể tiếp thu đến đâu, khuyên người làm việc thiện không nên quá kỳ vọng, phải xem họ có thể làm được đến đâu. Tướng công đây hiểu đạo lý này chứ, ha ha! Không phải xem tướng công giống như tiểu tử chưa ráo máu đầu không hiểu sự đời đấy chứ.

Hàn Ấu Nương liếc mắt nhìn hắn một cái, cười như không cười, nói:

- Ồ? Tướng công rất hiểu sự đời sao, ha ha, vậy chuyện gì lại khiến cho cô nương A Đức Ny phải buồn như vậy chứ?

Dương Lăng ngẩn ra, hỏi ngược lại:

- Sao lại nói như vậy? Nàng ấy sao lại không vui chứ?

Ấu Nương khẽ cười nói:

- Thiếp thấy nàng ấy rầu rĩ không vui, suốt cả buổi chiều chỉ ở hậu hoa viên, nhìn thấy thiếp cũng chỉ miễn cưỡng giả bộ vui vẻ. Chuyện này nha, bọn thiếp khuyên không được, ngoại trừ chàng ra, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được nguyên nhân thứ hai. Ôi! Quê nhà của người ta xa ngoài vạn dặm, vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý đi theo chàng. Chúng ta cũng không thể để người ta phải chịu ủy khuất. Chàng thấy có đúng không?

Dương Lăng cười khổ nói:

- Nàng đó nha, lúc nào cũng chỉ biết cảm thông người khác, tướng công của nàng là người như vậy sao? Thôi được rồi, ta đi xem sao, xem nàng ấy có tâm sự gì.

Ấu Nương "Ừ" một tiếng, ôn nhu khoác lên người hắn chiếc áo choàng nhẹ. Dương Lăng thản nhiên đi về hướng hậu viên.

Nơi này bởi vì tăng cường xây dựng phòng ốc, nên lại mở rộng thêm một mảnh lớn. Chỗ luyện võ của Ấu Nương được chuyển đến bên trên Noãn Diếu, còn mảnh đất bên cạnh Quả Lâm vẫn đang trồng rau xanh, còn có mấy luống ngô, khoai lang, khoai tây, cà chua và gần đây có thêm cây lạc là cây được du nhập vào Trung thổ sau khi đường đi Nam Dương được khai thông.

A Đức Ny đang ngồi trên một tảng đá bên cạnh luống cà chua, trong tay cầm một cây gỗ gõ một cách bâng quơ xuống mặt đất, vẻ mặt cô đơn, si ngốc xuất thần.

Dương Lăng rón ra rón rén đi đến bên cạnh của nàng, A Đức Ny cả kinh, bờ vai giật nhẹ một cái, nhìn thấy là hắn, vừa muốn đứng lên. Dương Lăng đã đặt tay lên bờ vai của nàng, mỉm cười ấn nàng ngồi xuống, dịu dàng nói:

- Làm sao vậy, có tâm sự gì ư?

A Đức Ny lắc lắc đầu, nói:

- Không có.

Dương Lăng vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt của A Đức Ny dần dần hoảng loạn lên, rốt cục, nàng hơi nghiêng đầu, than nhẹ một tiếng nói:

- Muội phát hiện ra, những hiểu biết của muội lại không có đất dụng võ ở Đại Minh, ngoại trừ chế tạo vũ khí giết người. Muội không hiểu về Đại Minh, rất nhiều sự việc cũng chỉ đành cho là đương nhiên phải vậy. Những điều muội tưởng là đúng, thì đôi khi lại trở thành hành vi rất buồn cười.

Dương Lăng hơi ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ:

- Hẳn là thiếu nữ thiên tài xinh đẹp người Tây Ban Nha này từ nhỏ đã là người cao ngạo được mọi người tán tụng, hơn nữa sự cao ngạo của nàng không phải đến từ dung mạo, mà là tài học của nàng. Tri thức mà nàng thông hiểu không chỉ vẻn vẹn giới hạn ở lĩnh vực vũ khí, nhưng hiện tại là ở Đại Minh, một khi rời khỏi chiến trường, rời khỏi lĩnh vực chế tạo vũ khí sở trường của nàng, những ý tưởng hết sức tinh vi và phức tạp đều bị phủ định một cách dễ dàng, khiến cho lòng tự trọng của nàng bị tổn thương đến mức chịu không nổi nữa rồi.

Dương Lăng cười rộ lên, vóc dáng của người phương Tây trưởng thành sớm, hơn nữa nàng nhiều lần trải qua biến cố, tính cách lại càng kiên cường độc lập, bản thân mình đã quên mất nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, trên phương diện tâm lý vẫn còn rất yếu đuối. Không nghĩ tới nàng bởi vì một phen tranh luận thất bại với Thành Khởi Vận, bản thân hắn lại vội đi gặp vài vị trọng thần của triều đình, đối với nàng có chút sao nhãng, khiến cho nàng sinh ra cảm giác mất mát.

- Nha đầu ngốc, ai nói muội vô dụng hả! Ha ha…, chỉ có muội mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy, nữ nhân Đại Minh chúng ta còn tin tưởng mù quáng rằng nữ tử mà vô tài thì hẳn là đức độ nữa đó, ha ha...

Dương Lăng vô cùng thân thiết ôm nàng vào trong lồng ngực cười phá lên.

A Đức Ny nhíu mày, rất chân thành nói:

- Muội nói thật mà, nữ công muội không biết, làm bếp muội không thạo, chốn quan trường muội cũng không giúp được huynh, đợi đến khi gả cho huynh, chẳng lẽ lại chuyên môn phụ trách chế tạo súng đạn cho Dương gia? Trên phương diện là một nữ nhân, muội quả thực là vô dụng!

- Ai nói muội vô dụng?

- Vậy hữu dụng ở chỗ nào?

- À thì…không tạo ra súng đạn, muội vẫn có thể tạo ra…người mà, trước tiên sinh cho Dương gia một hài nhi ngoại quốc đã!

A Đức Ny run người trong khoảnh khắc rồi mới có phản ứng, hai ráng mây hồng tức thời ửng lên trên đôi má của nàng, nàng ngượng ngùng đánh Dương Lăng hai cái, sau đó áp sát vào trong lồng ngực của hắn, u uẩn nói:

- Dương, không nên gạt muội, huynh thực sự yêu thích muội sao?

- Sao kỳ vậy! Chúng ta đã... như vậy như vậy rồi, nếu không thích muội, sao huynh lại làm… như thế như thế với muội?

Hai má A Đức Ny nóng bỏng, rúc vào lồng ngực của hắn, gắt giọng:

- Vậy thì chưa chắc, nam nhân các ngươi phong lưu chơi bời quen rồi. Muội... Muộn vốn cũng nghĩ rằng huynh nhất định sẽ yêu thích muội, nhưng tới nhà huynh rồi, muội mới phát hiện, không chỉ có Khởi Vận tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, còn có Ấu Nương phu nhân, mỗi người đều xinh đẹp đáng yêu, hơn nữa làn da của các nàng thật mềm thật trắng, người đã xinh đẹp, lại giỏi việc nội trợ, muội thật sự cảm thấy tự ti.

- Ha ha…, Muội cũng có sở trường của mình, thông minh, tự lập, thân hình bốc lửa… Hài...! Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng nhất định phải trợ giúp được gì cho sự nghiệp của huynh thì mới chứng tỏ được giá trị của muội, hãy nghĩ đơn giản một chút. Muội xem, Ấu Nương, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, các nàng ấy không phải là rất vui vẻ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui