Ngược Về Thời Minh

A Đức Ny ôm chặt lấy hắn, hạ giọng nói:

- Dương, muội ở Viễn Đông, chỉ có thể yêu mình chàng, chỉ có mỗi chàng để mà nương tựa. Vận nhi tỷ tỷ nói, đây... chính là lo được lo mất vậy, muội cứ lo bản thân mình không xứng để được chàng yêu, hễ về tới kinh thành là thấy điểm nào cũng đều kém mấy vị phu nhân, khiến muội cảm thấy…cảm thấy chàng quả thực sẽ lãng phí cuộc đời nếu chung sống cùng với muội.

Dương Lăng vỗ trán một cái:

- Ôi trời ơi! Càng nói càng nghiêm trọng, không đến mức như vậy chứ? Ài... Muội mắc chứng tự kỷ phải không? Lãng phí cái gì chứ? Sinh mạng, nên lãng phí ở chỗ người đẹp và vật tốt, muội ở trong lòng của huynh, là bảo bối mà người khác không thể thay thế được, sao cứ phải tự làm khổ mình như vậy.

A Đức Ny nghe xong, đôi con ngươi như bảo thạch phát ra tia sáng rạng rỡ, vui vẻ nói:

- Dương, lời huynh nói là thật chứ?

Dương Lăng ôn nhu đem nàng ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng ngửi ngửi mái tóc của nàng nói:

- Đương nhiên là thật. Các nàng đều là bảo bối trong lòng ta. Ấu Nương là bến cảng của ta, mặc kệ ta ra khơi xa cỡ nào, đều phải trở về bên nàng ấy ta mới an tâm; Vận Nhi là trợ thủ của ta, cùng nàng ấy sóng vai đi thuyền, ta mới yên tâm; Tuyết Nhi là một loại quả vui vẻ, nàng ấy lúc nào cũng nghĩ ra mọi biện pháp để khiến ta vui; Ngọc Nhi là một dòng suối nước nóng, hai ba ngày không hưởng thụ một chút sự dịu dàng của nàng ấy, ta liền cảm thấy ngứa ngáy.

A Đức Ny nghe xong ánh mắt trở nên mông lung, ôn nhu khẽ nói:

- Dương, muội ở trong lòng huynh thì là cái gì?

- Nàng?

Đang ôm ấp nàng, Dương Lăng cũng bị câu hỏi này làm cho rạo rực, hắn ghé sát vào một bên tai của vưu vật rực lửa này, khe khẽ nói:

- Nàng…Nàng chính là một viên hợp hoan tán của ta. Nàng đến ngồi ở đây, khiến ngay cả cà chua ở trên kệ cũng trở nên gợi cảm rồi đó.

Từ ‘Hợp Hoan Tán’ này, hắn vốn tưởng rằng A Đức Ny nghe không hiểu, lại không biết rằng A Đức Ny ở trên thuyền hải tặc từng làm huấn luyện viên, những thuyền viên này hễ cứ lên bờ liền điên cuồng tầm hoan tác lạc, đến khi lên thuyền lại điên cuồng bàn tán về nữ nhân. Mưa dầm thấm lâu, đừng nói hợp hoan tán, những thứ mà nàng nghe được còn nhiều hơn thế. Nếu không một nữ tử chưa bao giờ đụng chạm với nam nhân như nàng, khi ở trong xe ngựa trên đường đi Tế Nam làm sao lại biết dùng loại phương pháp này để thỏa mãn hắn?

A Đức Ny nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, nàng cắn môi nhõng nhẽo đánh hắn mấy cái, nghĩ tới cách hắn so sánh, lại không kìm nổi phì cười. Nét mặt A Đức Ny cuối cùng cũng khôi phục được thần thái vui vẻ, tự tin trở lại.

Nàng nhẹ nhàng quàng tay vào cổ của Dương Lăng, bằng vào thanh âm ôn nhu, ngọt ngào, thần thái kiều mỵ nói:

- Vậy thì....Dương thân yêu, chàng chuẩn bị khi nào thì ăn viên hợp hoan tán là ta đây thế?

Dương Lăng do dự một chút. Nếu là chiếu theo nghi lễ nạp thiếp, chỉ sợ nàng không quen, hơn nữa cô nhỏ này có lòng tự trọng rất cao, hiện tại có thể nhập gia tùy tục mà làm tới được bước này đã là quá khó cho nàng rồi, không thể để nàng quỳ bái từng vị phu nhân được, nhất là cái nghi lễ quỳ lạy kia, nàng chắc chắn không thể thích ứng.

Chi bằng, Dương Lăng linh cơ vừa động, thầm nghĩ:

- Tổ chức hôn lễ theo kiểu phương Tây được không nhỉ? Dường như đạo của phương Tây chỉ cho phép một vợ một chồng thôi. Kệ, nhập gia tùy tục, cha sứ mà không thay đổi quy củ, vậy cứ đợi năm trăm năm sau hãy quay lại đi, nam nhân thời đại này có ai mà chịu gia nhập đạo giáo của ông ta chứ. Hẳn là không thành vấn đề, đám cha sứ này ngay cả giáo điều ‘Thượng Đế tạo ra thế giới’ mà cũng dám sửa để có thể lấy lòng người dân Đại Minh, sửa mỗi cái nghi thức chủ trì hôn lễ cũng chẳng nhằm nhò gì.

Nghĩ đến đây, Dương Lăng nói:

- Ờ..., mấy ngày nay đang bận quốc sự, như vậy đi, để lát nữa huynh nói với cha sứ Nhã Các Tư một tiếng, bảy ngày sau, sẽ tổ chức cho chúng ta một hôn lễ kiểu phương Tây, muội thấy thế nào?

Ráng chiều lan khắp trời, trong tiếng chim hót ve kêu, hai bóng người đang tựa vào nhau:

- Thật sao? Dương thân yêu!

- Quân tử nhất ngôn!

- Quất ngựa truy phong!

Lần này, A Đức Ny nghe không hiểu.

*************

Báo Viên, một gian phòng lớn, nơi Hoàng đế Chính Đức kết hợp tất cả chức năng làm việc, vui chơi, nghe kinh, thưởng thức ca múa vào làm một, một đội ngũ đông đảo gồm pháp vương, Phật sống, cao tăng, ăn mặc long trọng đang ngồi khoanh chân, mặc trên người tăng bào và pháp bào màu đỏ sẫm và vàng sẫm, trên đầu đội mũ có chóp đỏ của giới tăng ni hoặc mũ hộ pháp khảm bảo thạch của đạo gia.

Hoàng đế Chính Đức cũng đang mặc y phục làm phép, khoác áo cà sa, đội mũ ráng mây, ngồi ở vị trí trên cao, hai bên là hai cây nhang cỡ bự quý giá đang cháy, tỏa ra khói hương bện vào thân thể ngài, bảo tướng trang nghiêm, y hệt như Phật sống tại thế.

Ngài vốn cũng là phật, tự phong là Đại Khánh Pháp Vương Đại Định Tuệ Phật, được đám cao tăng này tôn làm thủ lĩnh. Thường ngày khi cùng đám Lạt Ma này đàm kinh luận đạo, ngài cũng ăn mặc như vậy, hiện tại đương nhiên là phải trang phục chỉnh tề.

Chỉ có điều, ngài hiện tại đang nói tới lại không phải là phật pháp, mà là chính sự.

- Vùng đất Đóa Cam (bao gồm Thanh Hải) kể từ sau khi Trung Sơn Vương Từ Đạt của bản triều tiễu trừ tàn dư của triều Nguyên là Vương Bảo Bảo, chính là biên giới của Đại Minh ta, triều đình đã thiết lập ra Hà Châu Vệ, Tây Ninh Vệ, An Định Vệ, A Đoan Vệ, Khúc Tiên Vệ và Hãn Đông Vệ, Tất Lý Vệ, là vì sự tiện lợi cho dân chúng, đồng thời cũng thể hiện sự tin tưởng của triều đình. Quan viên các Vệ này đều là do người đứng đầu các bộ tộc ở địa phương đảm nhiệm.

Hoàng đế của triều ta thậm chí còn coi trọng các Pháp Vương, Phật sống thuộc các giáo phái như Ninh Mã Ba (Hồng giáo) do Liên Hoa Sinh Đại Sĩ truyền lại, Cát Cử Ba (Bạch giáo), Tát Ca Ba (Hoa giáo), Cách Lỗ Ba (Hoàng giáo), tại Cù Đàm Tự, triều đình đã lập ra Tây Ninh Tăng Cương Ti, tại Dân Hòa Hoằng Hóa Tự cũng đã lập ra Tăng Cương Ti.

Đối với các thủ lĩnh địa phương, tăng lữ, triều đình ta còn gia tăng sự tôn kính, ngay cả đối với dân chúng địa phương, triều đình cũng nỗ lực để phát triển đồn điền, xây dựng trường học, khuếch trương buôn bán, ân đức không thể nói là không sâu dầy.

Nhưng hiện tại trẫm rất thất vọng, vô cùng thất vọng, vô cùng khiến trẫm thất vọng rồi. Trẫm giao Đóa Can cho các thủ lĩnh trông coi, Trẫm đem Thanh Hải Hổ phì nhiêu giao cho bọn họ để làm mục trường, bọn họ lại ngồi yên nhìn Gia Tư Bố, Bá Nhan Mãnh Khả trước sau xâm lấn. Hồ Thanh Hải là của Trẫm ban cho các bộ tộc của Đại Minh, chứ không phải là nơi để nuôi dưỡng loại ác lang như Bá Nhan Mãnh Khả.

Hôm nay, Trẫm mời gọi các vị Pháp vương, Phật sống, Đại đức cao tăng tới đây là muốn nói cho các vị biết, nếu các thủ lĩnh ở Đóa Cam đã không thể chống đỡ được sức tiến công của đám ác lang đó, giáo hóa phật pháp cũng không thể cảm hóa được hung tính và dã tâm của kẻ địch, vậy thì chỉ còn cách là Trẫm đóng vai Nộ mục Kim Cương (vị Kim cương có ánh mắt hung ác). Trẫm nhất định sẽ không ngồi yên nhìn Đóa Cam rơi vào tay Bá Nhan đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui