Ngược Về Thời Minh

Trên đỉnh Ngũ Lão. Hội nghị vừa tan trong không khí không vui.

Hình Lão Hổ cũng ôm bệnh mà tham gia hội nghị quan trọng về việc chiêu an này. Bọn hưởng mã quân Trung Điều Sơn quả nhiên vì tờ giấy chiêu an của Dương Lăng mà lâm vào đấu tranh nội bộ.

Hai anh em Triệu Phan, Triệu Hạo vốn là thiếu gia nhà giàu, tuy rằng tập võ từ bé, nhưng chưa từng nếm qua trái đắng, sau khi lăn lộn một thời gian dài ở Trung Điều Sơn bọn họ mới biết được quá trình đấu tranh giành thiên hạ nắm chính quyền không đơn giản và thoải mái như trong sách viết, khi phong quang thì nắm quyền lớn, sinh sát trong tay, khi nghèo túng thì cũng vào sinh ra tử, cơm áo lúc có lúc không.

Hai người này nghe được lời bình, đùa giỡn, đại thiếu gia bị du hiệp liệt truyện đầu độc đã hối hận rồi. Vừa nghe nói triều đình chiêu an, không khỏi mừng rỡ, lập tức mạnh mẽ tán thành tiếp nhận triều đình chiêu an. Bọn họ bây giờ tiếng nói cũng có trọng lượng, hưởng mã đạo trong quá trình chạy trốn đã chiêu binh mãi mã, những binh lính mới tuyển mộ đều giao cho hai người này dẫn dắt, hai người hợp lại cũng có hơn vạn tên lính trong tay.

Phong Lôi và Lưu Nhập Thất tuyển chọn tinh binh, đang chuẩn bị đào đường nhỏ thoát ra Trung Điều Sơn, lấy đường qua Hoàng Hà. Người vẫn chưa đi, triều đình đã đến chiêu an, thế là hai người liền quay về để tham dự hội nghị. Vừa nghe ý kiến của anh em nhà họ Triệu, hai người lập tức đứng ra phản đối, đặc biệt Lưu Nhập Thất cũng là thân tín của Trương Mậu. Trương Mậu bị Giang Bân làm hại, Lưu Nhập Thất hận Giang Bân tận xương tủy, muốn hắn đầu hàng về cùng một phương với Giang Bân đúng là chết cũng cũng không chịu.

Hình Lão Hổ vốn là thuộc hạ của Lưu Lục Thất. Người này không có dã tâm và chí lớn gì, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ nắm hết quyền hành, nếu không cũng sẽ không đem binh quyền giao hết cho Triệu Toại, hơn nữa gã rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, cho nên ý kiến của y là đem quân phá vây, xuôi về phía nam hợp nhất với Dương Hổ, Lưu Lục. Hình Lão Hổ mặc dù chỉ là đại soái trên danh nghĩa, nhưng ý kiến của hắn lại không thể khinh thường, ý niệm mỏng manh tiếp nhận chiêu an trong đầu Triệu Toại lại bị tiêu hao đi vài phần.

Lúc này, Lý Hoa ngồi trên Trung Điều Sơn trong đầu lại xuất hiện ý niệm chiếm núi làm vua, đầu hàng triều đình y không chịu, chuyển sang Giang Nam y cũng không đồng ý, Lý Hoa kiệt lực khuyên bảo Triệu Toại ở lại Trung Điều Sơn, căn bản không cần lo triều đình vây khốn. Theo gã lý giải, gã ở Trung Điều Sơn nhiều năm như vậy, quan binh cũng không làm gì hắn được, hiện tại binh hùng tướng mạnh, càng không cần lo lắng quan binh bao vây tiêu diệt. Đầu quân cho triều đình nếu chẳng may bị phản công, muốn chạy cũng không chạy được, đi Giang Nam thì không có căn cứ, lại quá mạo hiểm.

Hồng Nương Tử không có ý kiến gì, lúc đầu gia nhập Bạch Y Quân tạo phản chỉ là vì muốn khống chế nhân mã của Thôi gia lão trại tránh bị Dương Hổ thâu tóm hoặc lợi dụng, nàng không có hứng thú với tranh đấu giành thiên hạ, giết kẻ thù giết cha Chu Đức An có thể mượn dùng nghĩa quân liền mượn dùng nghĩa quân, nếu không được thì hành thích ám sát cũng là nghề của nàng, nhưng Thôi phó soái không nói lời nào, mấy vị thúc phụ bề trên của nàng lại mồm năm miệng mười, ý kiến gì cũng có.

Triệu Toại bị làm cho choáng váng đầu óc, người này tính tình ngay thẳng, không có sở trường cân đối mối quan hệ phức tạp như vậy, gã tuy có dã tâm nhưng không có uy vọng và quyền lực tuyệt đối, đến lúc liên quan đến lợi ích cá nhân thân thiết thì căn bản không thể giải quyết được các thế lực.

Triệu Toại bất lực, đành phải thương nghị với Hình Lão Hổ, Thôi Oanh Nhi, quyết định đàm phán với triều đình trước, nhân cơ hội này làm rõ bố trí và thực lực của đại quân triều đình sau khi Dương Lăng đến, sau đó mới quyết định là đánh hay là hàng hay là đi. Đáp án lập lờ nước đôi này cuối cùng cũng tạm thời trấn an được đám thuộc hạ.

Lý Hoa sắc mặt u ám trở về đỉnh Kỳ Bàn Sơn nơi mình cố thủ, phó trại chủ Chu Bàn nhìn thấy sắc mặt y không tốt vội tiến lên phía trước nghênh đón, nói

- Đại ca, Triệu nguyên soái mời huynh sang đó để thương nghị chuyện quan trọng gì thế?

Lý Hoa ngồi xuống một cách uể oải, nói

- Còn có thể có chuyện gì nữa? Haiz! Triều đình chiêu an.

- Chiêu an?

Chu Bàn giật mình.

- Triều đình muốn chiêu an chúng ta? Thế… ý của Triệu Nguyên Soái thế nào?

Lý Hoa nói

- Y không nói thẳng, nhưng ta nghĩ là ý đó, Triệu Nguyên Soái có chút dao động rồi, cũng may đám người Hình đại soái và Phong Lỗi, Lưu Nhập Thất đều biểu thị phản đối, Triệu Nguyên Soái mới quyết định tạm thời nghị hòa với triều đình, tùy cơ hành sự.

Chu Bàn nghe vậy mới yên lòng lại, nếu tiếp nhận chiêu an thì người khó xử nhất chính là bọn họ, vì bọn họ kết một mối thù hận lớn với Bồ gia - hào môn thế gia của Sơn Tây, Cơ gia- võ lâm thế gia ở Bồ Châu.

Bồ gia có người con gái, gả đến Cơ gia ở Bồ Châu. Đám người của Chu Bàn khi xuống núi cướp đã cướp cả vị thiếu phu nhân nhà Cơ gia đang đi dâng hương trên chùa Phổ Tế lên núi, vơ vét hết tiền bạc cũng không thả người, lăng nhục một thiếu phụ đang sống sờ sờ đến chết.

Thiên hạ các nơi đều có một số hào môn thế gia, gia nghiệp to lớn, thế lực vững chắc. Bồ gia Sơn Tây chính là một hào môn như thế, nếu thực sự chấp nhận triều đình chiêu an, cho dù bọn họ làm quan cũng làm sao mà đấu lại được với thế lực của Bồ gia? Huống chi Cơ gia lại là võ lâm thế gia, hiện nay Cơ gia đã có người làm tham tướng võ quan ở ngoại tỉnh. Trong núi bọn chúng là to nhất, ra khỏi núi sớm muộn gì cũng bị chúng tiêu diệt.

Chu Bàn vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe Lý Hoa nói

- Nhưng ý Hình Đại Soái là rời khỏi Trung Điều Sơn, dẫn quân đi trung nguyên. Lưu Lục Lưu Thất và Dương Hổ bọn họ bị quan binh bao vây khắp nơi, ở trung nguyên giống như là chó mất nhà. Nếu chúng ta mất đi nơi hiểm trở Trung Điều Sơn này, chạy đến Trung Nguyên, chỉ sợ không những không cứu được y, ngay cả chúng ta cũng rơi vào đó, chiêu này quá ngu xuẩn, Hình đại soái và anh em Lưu Lục tình thâm, chúng ta dựa vào cái gì mà đi theo bán mạng?

Lý Hoa hối hận nói

- Biết vậy chẳng làm, chúng ta làm sơn đại vương, tiêu diêu tự tại. Đều tại ta nhất thời quỷ mê tâm hồn còn thực sự cho rằng bọn họ có thể thành đại sự, lập tức khởi binh hưởng ứng, kết quả dẫn lửa thiêu thân. Hiện giờ bọn họ phải chấp nhận chiêu an hoặc bỏ núi mà đi, chúng ta làm thế nào? Đi theo đám bọn họ làm giặc cỏ sao?

Chu Bàn nói

- Đại ca, lão muốn đi Giang Nam, chúng ta cùng lắm chia đôi ngả, tiếp tục ở lại Trung Điều Sơn này. Tâm trí quan binh đều ở Hình Lão Hổ, Triệu Phong Tử, bọn họ muốn đi thì để họ đi, dụ quan binh rời đi chúng ta sẽ an toàn.

- Haiz! Nếu bọn họ chấp nhận chiêu an thì sao? Thế lực của bọn họ lớn hơn chúng ta, bốn đỉnh còn lại đều do bọn họ đóng. Chỉ cần chấp nhận chiêu an, bọn họ lập tức biến thành quan binh, chúng ta có thể trốn vào hướng nào?

- Cái này…đại ca, bọn lão định đàm phán ở đâu?

- Trên thư quan phủ nói nếu Triệu nguyên soái đồng ý nghị hòa sẽ do chúng ta chọn thời gian, địa điểm định trên cầu Tiên Nhân ở Lưu Vân Độ, cầu này là một cây cầu dài ở giữa đèo sâu, gai bên đèo các nhau tương đối, không sợ đối phương cho binh mai phục

Chu Bàn đảo mắt, ghé sát vào lỗ tai y nói

- Đại ca, huynh đệ nghĩ ra được một biện pháp ngăn cản Triệu nguyên soái chấp nhận triều đình chiêu an, xem đại ca có cái gan này không


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui