Ngược Về Thời Minh

Hồng Nương Tử ở trong phòng vui đùa với đứa nhỏ. Khí Cừu từ sau khi uống thuốc do nàng hao tâm tổn sức làm ra đã hoàn toàn bình phục. Có bí phương luyện võ gia truyền của Thôi gia bồi dưỡng nguyên khí, thằng bé đã trở nên chắc khoẻ.

Mùa đông năm ngoái, ở Đại Đồng trời đưa đất đẩy làm sao mà đã sinh ra nghiệt duyên với Dương Lăng. Không ai ngờ tới thành thân với Dương Hổ lâu như vậy, trước giờ chưa từng có thai, chỉ qua một đêm xuân phong, không ngờ âm thầm kết trái lại có thai.

Nàng lợi dụng cơ hội trở mặt với Dương Hổ, sống một mình ở trại cũ của Thôi gia ở sau núi, sau khi đến đó thân mình mang thai đã dần dần không giấu được nữa, mượn cớ xuống núi giải khuây, len lén trốn đi, cho đến khi sinh con xong mới quay về núi, chỉ là đáng thương cho đứa bé, chỉ có thể nói trên đường nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ để tránh tai mắt người đời, Thôi Oanh Nhi lần đầu làm mẹ, mỗi lần nhìn thấy con mình đều không khỏi thấy áy náy.

Hiện giờ đưa trẻ đã bảy tháng tuổi, mắt nhìn thấy cốt nhục của mình càng lớn càng đáng yêu, trong lòng nàng tràn đầy tình yêu và sự thoả mãn của một người mẹ. Không biết có phải là tác dụng của tâm lý không, nàng luôn nhận thấy con mình càng lớn càng giống cha của nó, Dương Lăng-cái người mà khiến nàng thương nhớ, vừa yêu vừa hận.

Khẽ vuốt vuốt khuôn mặt non nớt của Dương Khí Cừu, Thôi Oanh Nhi thở dài:

- Mẹ cả ngày chém chém giết giết, đúng là vất vả cho con rồi. Ôi!..người cha đáng hận của con…

Thôi Oanh Nhi buồn bã im lặng, không nói thêm gì nữa. Với tính cách kiên cường cao ngạo của nàng, cho dù là yêu Dương Lăng đi nữa, với thân phận hổ thẹn là vợ người khác cũng không tự làm mất mặt đến cầu xin tình cảm, tình nguyện làm vợ người khác. Tất cả đều là vì đứa trẻ nàng mới nhẫn nhục đi tìm Dương Lăng, mong hắn có thể giúp mình báo thù giết cha, mượn cớ đó thể lưu lại bên cạnh hắn.

Đáng hận thay, con người đó công tư phân minh như vậy. Rõ ràng là một người tham quyền lợi, hắn lại nói một phen đạo lý, chính là không chịu giúp đỡ. Nếu là từ nay không được gặp hắn thì đã đành, đằng này bản thân đến Sơn Đông, hắn liền đến Sơn Đông diệt thổ phỉ, bản thân đến Sơn Tây, hắn lại giết đến Sơn Tây, đúng là không chịu để cho nàng yên tĩnh. Nhưng Hồng Nương Tử lại làm sao lừa dối mình quên được người đàn ông khiến nàng suốt đời khó quên này?

- Ngoại trừ hai huynh đệ Triệu tú tài ra, trong sơn trại không có ai muốn tiếp nhận chiêu an, lần nghị hoà này của Dương Lăng nhất định sẽ không thành công. Hình đại ca muốn xuống Giang Nam, y là chủ soái, Triệu tú tài không thể kháng lại ý của người. Xem ra từ sau ngày hôm nay, đại quân sẽ phải chuẩn bị đi Giang Nam sao?...Nhưng hi vọng…hắn sẽ không đuổi đến, triều đình nhiều quan như thế, sao hắn cứ xuất hiện thế?

Thôi Oanh Nhi vừa nghĩ, không khỏi chợt có chút lo sợ. Nghĩ là mong hắn đừng có đuổi đến nữa, nhưng ở sâu trong nội tâm thì nghĩ từ này về sau núi cao nước xa không được gặp lại hắn, trong lòng lại thấy trống trải, có một cảm giác không nắm bắt được.

Tuy rằng không thể ở bên nhau mãi, nhưng lúc nào cũng biết nhất cử nhất động của hắn như vậy, biết hắn đang gần trong gang tấc, trong lòng yên tâm hơn nhiều, nếu thực sự từ giờ về sau xa ngút ngàn dặm…Thôi Oanh Nhi phun ra một ngụm, bị sự mắc cỡ của chính mình làm đỏ mặt.

Đứa bé tỉnh ngủ rồi, mở đôi mắt đen như điểm sơn, ngoan ngoãn nhìn nàng. Mẹ tuy mặc trang phục nam nhân, nhưng trong mắt đứa trẻ không biết thế sự này, không biết là có cái gì kỳ quái, cho dù đang mắt nhắm mắt mở, ngửi thấy mùi lạ của nàng. Nó cũng hiểu được đó là mẹ ruột của nó sẽ lập tức bình tĩnh trở lại.

Nhìn vẻ mặt đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, trên mặt Thôi Oanh Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào, lông mày cong môi vểnh, cười như một dòng nước:

“Có con là đã mãn nguyện. Bản thân mình lãnh binh tạo phản, xông pha gây ra đại hoạ, cho dù hắn thân là quốc công, cũng không thể còn có biện pháp tự mình giải thoát? Chỉ cần giết Chu Đức An, báo thù cho cha và những người thân chết thảm trong trại, ta sẽ mang theo con ẩn cư chân trời, nuôi dưỡng nó thành người, Dương Lăng…chúng ta kiếp này vô duyên.”

Cười mà lòng có chút chua xót, nước mắt trong suốt chậm rãi tràn ra khoé mắt, đứa bé vẫn không rõ sự tình, nó chỉ có thể nói “bi bô”, xoè hai bàn tay ra, hi vọng mẹ có thể ôm nó.

Đúng lúc này, Tam Thẩm vén một bên rèm bước đến, nói lầm bầm:

- Hình như bệnh của Hình Lão Đại càng ngày càng nặng rồi, ôi, cả ngày hành quân đánh trận, cũng không có thời gian điều trị, thật đúng là phiền toái.

Thôi Oanh Nhi vội vàng ôm lấy đứa con, lấy tã của nó lau nước mắt của mình. Nhìn từ phía sau giống như nàng đang ôm hôn đứa con.

Tam Thẩm cười ha hả:

- Đứa bé càng lớn càng đáng yêu chứ? Đứa trẻ này, tuấn tú đấy, khiến người khác yêu mến. Thẩm thẩm cũng yêu thích nó lắm. Tam thúc của cô cứ muốn hôn nó, bị ta đạp cho mấy đá không dám nữa rồi, cái mi mắt kia thảm lắm, miệng đầy râu mép, con nhỏ da thịt mềm làm sao chịu nổi? Mà cái lão ấy còn không vui đâu.

Thôi Oanh Nhi cũng cười rộ lên, nàng thuận thế đem con giao cho Tam thẩm, nói:

- Thẩm à, người trông cháu trước, con ra ngoài một lát.

Tam thẩm nghi hoặc nói:

- Đi đâu đấy? Hôm nay nghỉ binh nghị hoà, quan binh đã lui khỏi núi rồi, thám mã mười mấy đường, còn sợ có người cướp?

Thôi Oanh Nhi thắt khăn eo thật chặt, thuận tay đeo đoản kiếm lên, nói:

- Ồ...không phải, con đi xem Hình Lão Đại.

Thôi Oanh Nhi ra khỏi nhà cỏ, đón lấy mặt trời đỏ hoa lệ hít một hơi dài, rảo chân đi về phía trước núi, nghiệt duyên của hai người, vốn là xấu hổ, nay lại gây thành quan và thổ phỉ, chưa nói chuyện ở bên nhau, cho dù gặp mặt cũng khó hơn lên trời. Hôm nay hắn đi Lưu Vân Độ cùng Triệu tú tài nghị hoà, lén đi nhìn hắn một cái…có lẽ cả đời này đây là lần cuối cùng gặp hắn.

Kim Nhãn Điêu lặng lẽ thò đầu ra từ phía sau nham thạch, chỉ nhìn thấy đối diện xanh um tươi tốt, một vùng xanh đậm, lắm cành nhiều lá, gió thổi cây đung đưa, giống như sóng xanh đồng thời không có chỗ nào bất thường.

- Chẳng lẽ do mắt mình nhìn nhầm sao?

Kim Nhãn Điêu âm thầm nghi hoặc, thị lực của gã kinh người. Người này dù nổi tiếng bởi thần lực và tài bắn cung, nhưng biệt danh lại gọi là Kim Nhãn Điêu, do đó có thể nhìn ra điểm mạnh nhãn lực của gã, vào lúc cảnh giác cao độ này, làm sao có thể sơ suất nhìn nhầm được?

Kim Nhãn Điêu quay đầu nhìn một cái, nhìn trên cầu hai bên đang chen vào một chỗ đang bàn chuyện hăng say, không có một chút cơ hội để xuống tay, liền kiên nhẫn, chuyển sang tìm kiếm ở bên trong rừng phía đối diện, đặc biệt chú ý quan sát nơi vừa rồi loé sáng. Đột nhiên, lại một trận gió đến, lay động cành bụi rậm, Kim Nhãn Điêu ánh mắt sáng lên, đã có phát hiện rồi.

Tiểu Sở mặc bộ y phục đi đêm, nếu gã mặc quần áo màu sắc sặc sỡ như Kim Nhãn Điêu, mượn rừng cây yểm hộ, Kim Nhãn Điêu chưa chắc đã phát hiện ra, nhưng bây giờ gã phục trên tàng cây không có động tĩnh gì, Kim Nhãn Điêu vẫn chú ý tới nơi này có gì bất thường, gã chăm chú nhìn nơi đó, cây cối lắc lư, bóng dáng khả nghi của Tiểu Sở ở trên cây cũng lúc ẩn lúc hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui