Ngược Về Thời Minh

Trác Nhĩ quan sát một hồi, nói

- Bọn họ nhân thủ có hạn, sao lại không nuốt hết bọn họ?

Hoa Đương khẽ mỉm cười, nói:

- Đối phương ba nghìn kỵ binh, ta dốc sức lực muốn nuốt sạch bọn chúng, năm nghìn nhân mã của ta đây cũng sẽ thương vong quá nửa, ngộ nhỡ Bá Nhan lúc này nổi lên dị tâm thì làm sao đây? Chúng ta về đại doanh trước. Không hiếu chiến với bọn chúng.

Y ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nghi ngờ nói:

- Kỳ lạ, cho dù bọn chúng ẩn náu trong rừng, với nhãn lực của Ngọc Trảo, lại làm sao có thể không phát hiện chút nào?

Ngọc Trảo chính là con Hải Đông Thanh cực phẩm kia theo Hoa Đương lên đường khi y tập kích đại doanh Bá Nhan. Khi đó liên tiếp nhổ trại cướp trại, dựa vào sức người lục soát ở trên thảo nguyên bao la vô biên đó hầu như là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, toàn bộ đều dựa vào con chiến ưng cơ động này mới có thể liệu địch cơ tiên, tìm được tất cả bộ tộc lớn nhỏ tản mạn ở trên thảo nguyên chuẩn xác không sai lầm.

Với nhãn lực vô cùng cao minh của con Hải Đông Thanh này, dù cho người của bộ tộc Ngoã Lạt ẩn núp ở trong rừng vô cùng thành công, nó cũng nên có phát hiện mới phải. Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ chúm môi phát ra một tiếng huýt gió, trên bầu trời một vệt hình ảnh mờ nhạt trắng như tuyết như mũi tên bắn xuống, quét đất thu lại cánh, hạ xuống trên vai nàng. Nó rỉa rỉa cánh, nghẹo đầu nhìn về phía nữ chủ nhân của mình.

Từ khi Trác Nhĩ trở thành nữ nhân được Hoa Đương sủng ái nhất trong trướng, con Ngọc Trảo Hải Đông Thanh mà Hoa Đương yêu thích nhất này liền trở thành thú cưng của nàng. Trác Nhĩ giỏi cưỡi ngựa săn bắn, mỗi ngày mang theo nó phóng ngựa trên thảo nguyên, đối với nó chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ chu đáo, Ngọc Trảo đối với mệnh lệnh của Trác Nhĩ cũng không khỏi tuân theo.

- Làm sao vậy Ngọc Trảo, ngươi ăn bơ làm biếng rồi à?

Trác Nhĩ đang chải lông vũ của nó, sau đó tiện tay từ trong túi trước yên ngựa lấy ra cục thịt khô nhét vào trong miệng Ngọc Trảo:

- Ngoan, cố gắng ở trên trời nhìn, phát hiện chuyện khả nghi, phải lập tức báo cáo với ta.

Trác Nhĩ ra hiệu đơn giản một cái, Hải Đông Thanh chợt nhảy lên một cái, mở ra đôi cánh tráng kiện mạnh mẽ, lại xuyên vào mây đêm. Hoa Đương theo bản năng ngẩng đầu, tầm mắt nhìn theo Ngọc Trảo còn chưa thu hồi lại. U..u…u...Tiếng kèn u dài nổi dậy

Hoa Đương bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, cùng với tiếng kèn dài hùng hồn, phía dưới bên phải vô số điểm đen nhỏ dày đặc xuất hiện ở cuối thảo nguyên, dần dần hình thành một đường cuồng triều cuộn trào mãnh liệt, phóng đi về phía sau cánh thuộc hạ Bá Nhan vừa đến xin hàng. Người chưa đến, mưa tên đã mang theo một trận gió mạnh, tàn bạo đập vào đội kỵ mã.

Trong lúc nhất thời kêu thảm thiết không ngừng, các chiến sĩ bộ tộc Bá Nhan tay không tấc sắt tới tấp rơi xuống ngựa, chiến sĩ khác hoặc tìm chỗ trốn, hoặc tránh sau thân ngựa một chân chạm đất, xua đuổi chiến mã tăng tốc trốn về hướng đội kỵ binh của A Nhĩ Tư Lăng, đồng thời điên cuồng la:

- Mau bắn tên, đánh trả lại chúng nó, là nhân mã của Hỏa Si!

A Nhĩ Tư Lăng vốn muốn hạ lệnh ngăn cản bọn họ trốn vào, để tránh khỏi rối loạn vị trí, với lại Bá Nhan vừa mới quy hàng, dù rằng tay không binh khí, gã cũng không dám để cho nhân mã của Bá Nhan hoàn toàn hỗn tạp đi vào, thế nhưng nhìn mưa tên vô tình trút xuống trên đầu nhân mã của Bá Nhan, trong chốc lát tử thương vô số, đạo mệnh lệnh này dù sao chăng nữa cũng nói không nên lời.

Hoa Đương ở trung quân cũng đã thấy hậu phương hỗn loạn, thấy được một mặt hùng ưng đại kỳ, quả nhiên là nhân mã của Hỏa Si. Y mới chợt hiểu ra, thì ra là liên quân Hỏa Si và bộ tộc Ngoã Lạt phái ra khinh kỵ mục đích chính là muốn giết chết Bá Nhan, để một Bá Nhan còn sống sót sẽ sản sinh ra lợi ích lớn mạnh hơn nhiều so với tăng thêm một vạn kỵ binh có năng lực chiến đấu, liên quân Hỏa Si và bộ tộc Ngoã Lạt hiển nhiên không thể ngồi coi loại tình cảnh này xuất hiện.

- Ngọc Trảo Chết tiệt, bây giờ càng ngày càng lười rồi. Nó ở trên trời làm cái gì? Làm sao có thể không chú ý sau cánh?

Hoa Đương ở trong lòng hung ác nguyền rủa một tiếng, quay sang thân binh bên cạnh hạ lệnh:

- Nhanh đi bảo vệ Bá Nhan, nhất định đem hắn còn sống cứu ra.

Đội kỵ binh của A Nhĩ Tư Lăng triển khai phản kích, thế nhưng thuộc hạ của Bá Nhan trốn vào quá nhiều, phá rối trận hình của bọn họ, đừng nói là hình thành trận hình phản xung kích, dù là phản kích mưa tên cũng không cách nào hình thành độ dày để tiến hành tiến công hiệu quả đối với đội kỵ mã xông tới tiến.

Nhân mã như nước thủy triều. Tiếng vó ngựa giống như sấm ầm ầm, chiến sĩ trước sau xông tới vượt lên trước, đao thương bén nhọn lạnh lẽo kia làm người ta sợ hãi. Nhân mã của Bá Nhan bắt đầu hoảng sợ gào thét:

- Cho chúng ta đao thương, cho chúng ta cung tên, để chúng ta phản kích!

Kỵ binh của Hỏa Si đánh tới rồi, vạn mã phi nhanh anh dũng tranh lên trước, từng tiểu đội tổ hợp, hô to, quơ mã tấu sáng như tuyết vọt tới. A Nhĩ Tư Lăng tức giận kêu to:

- Cút ngay! Đừng cản trở chúng ta bày trận!

Thế nhưng đã chậm rồi, một bên bị nhân mã của mình đột kích cho nháo nhác như gà lạc mẹ, bên kia lại phảng phất giống như một lưỡi loan đao vô cùng sắc bén, vẽ ra một đường cong tròn trịa nhanh mà mạnh mẽ hung hăng bổ về phía quân trận lỏng lẻo. Làm sao còn có thể đối chiến? Cương đao sắc bén chém tới cùng với mưa tên bắn tới, đều rơi vào đỉnh đầu đội thân binh của A Nhĩ Tư Lăng và các chiến sĩ của Bá Nhan, một loạt tiếng kêu thảm thiết.

Đội thân binh của A Nhĩ Tư Lăng bị tách ra rồi, đục xuyên qua chiến thuật cấp tốc cắt bọn họ ra. Chỗ đi qua, sóng máu phun ra, người chết ngựa đổ, khắp nơi đều là tiếng gào khóc đau đớn của kẻ sắp chết.

- Bá Nhan đâu? Mau tìm Bá Nhan.

A Nhĩ Tư Lăng cũng biết Bá Nhan đối với phụ thân của gã còn có giá trị lợi dụng rất lớn, mắt thấy đã không còn cách nào hình thành trận hình công kích hữu hiệu, buộc lòng phải dẫn người tiến lên, hy vọng đoạt lại Bá Nhan sau đó rút lui về phía sau.

- Ta ở đây!

Bá Nhan dẫn mười mấy thân binh từ trong quân trận hỗn chiến vọt tới. Trên người bọn họ có máu, trong tay nắm các loại đao thương, hiển nhiên là nhặt được từ trong tay người bị bắn chết. A Nhĩ Tư Lăng mừng rỡ, vội vàng thúc ngựa nghênh đón, một mặt oán giận nói:

- Quân trận của ta bị bại binh của ngươi xông tới làm rối loạn, mau, cùng ta lui hướng về phía chỗ phụ vương ta.

- Không cần, ta tự đi tìm hắn ngay.

A Nhĩ Tư Lăng ngẩn ra. Bá Nhan Mãnh Khả thúc ngựa chạy tới, tay phải cầm trường thương đang buông thõng bất chợt giống như độc long xuất huyệt, đột nhiên đâm về phía trước, mũi thương dính máu sắc bén gần một thước rưỡi phập một tiếng đâm vào ngực trái của A Nhĩ Tư Lăng.

A Nhĩ Tư Lăng giật mình cảm thấy không ổn vội giơ mã đao lên đón đỡ, nhưng vừa giơ lên chưa qua đỉnh đầu, trước ngực truyền đến một cơn đau đớn khôn cùng, gã kinh ngạc nhìn Bá Nhan, trong mắt tràn đầy ánh mắt kinh ngạc không tin.

Trong nháy mắt khả năng nghe trở nên mơ hồ, mông lung nghe được thân binh của mình phát ra âm thanh kinh sợ phẫn nộ, tiếng mắng chửi và chém giết, chỉ là dường như là ở nơi rất xa, trong hoảng hốt gã thấy người sau lưng Bá Nhan giơ lên đao thương, xông về bên cạnh gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui