Ngược Về Thời Minh

- Đại tiểu thư, hàng đi thôi!

Sắc mặt của Phong Lôi đỏ như màu máu, y cố gắng cầm cự lấy hơi thở cuối cùng lao như bay về sơn trại, không dám đáp trả lại đám binh sĩ canh gác hỏi chuyện, chỉ lo sợ rằng hơi thở này thoát ra ngoài thì sẽ chết ngay tại trận.

Phong Lôi xông vào trại nghị sự mới được dựng lên, nói được một câu, hết hơi, thổ huyết, lập tức ngẩng đầu ngất xuống. Cũng may là Chân Dương Qua phản ứng nhanh, vội vàng chạy qua đỡ lấy y.

Chỉ có điều sau khi thổ huyết ra thì sắc mặt của Phong Lôi nhanh chóng trở nên trắng bệch, xanh ngắt đi, hai mắt nhắm chặt, bất tỉnh nhân sự.

Chân Dương Qua nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trên người không có vết thương cũng không có vết máu, ông ta bèn giựt phăng một cái áo bào của Phong Lôi, cởi áo lót bên trong ra, để lộ phần trên của y, nhìn một cái rồi kinh ngạc thốt lên:

- Chưởng thương lợi hại quá, nhất định là một cao thủ nội gia. Oanh Nhi, con mau đến xem, tứ thúc không rành về công phu nội gia.

Hồng Nương Tử vội vàng chạy tới, nhìn thấy năm đầu ngón tay đen láy, không lõm xuống mà lại lồi lên trên vùng ngực màu xám đen của Phong Lôi, thì bất giác kinh ngạc lắm. Quan sát thật kỹ lưỡng một hồi lâu thì sắc mặt Hồng Nương Tử trắng bệch như màu tuyết:

- Đây là Tu La Độc Sát Chưởng, là thứ võ công độc môn của Lý Phúc Đạt, Giáo chủ Di Lặc Giáo! Phong Lôi... đã gặp Lý Phúc Đạt ở đâu vậy?

- Lý Phúc Đạt? Là cái tên yêu đạo đã hại chết lão ngũ đó sao?

Chân Dương Qua bỗng nhảy dựng lên một cái, râu tóc dựng đứng lên, nộ khí đằng đằng.

Chân Dương Qua và Hoắc lão ngũ có giao tình sâu sắc nhất, đặc biệt là gã giỏi Thối công, Hoắc lão phu luyện Ưng trảo, hai người bọn họ khi còn trẻ tuổi kề vai sát cánh, lúc hợp lực chiến đấu một người công thượng tam lộ (ba bộ phận quan trọng ở phần nửa thân trên của con người), một người công hạ tam lộ phối hợp nhịp nhàng ăn ý, là huynh đệ tốt với nhau bao năm rồi. Lúc này nghe thấy tên Lý Phúc Đạt, Chân Dương Qua tức thì giận dữ đến đỏ cả hai mắt, vội vàng nói:

- Oanh Nhi, mau cứu sống Lôi Phong, nhất định phải hỏi cho ra tung tích của Lý Phúc Đạt.

Thôi Oanh Nhi nói:

- Nhanh dìu Lôi Phong ngồi lên ghế, tứ thúc, thúc còn rượu ở đó không?

Chân Dương Qua khan tiếng đáp lời:

- Uống... uống hết từ lâu rồi.

Tạ Chủng Bảo vội vàng nói:

- Chỗ ta vẫn còn một ít.

Nói đoạn bèn vội vàng lấy ra từ bên trong tay áo một túi da nhỏ.

Tạ Chủng Tài bèn nổi cơn thịnh nộ nói:

- Được lắm, ta hỏi rượu ngươi để uống thì ngươi nói là đã uống hết rồi, vậy mà lại giấu đi một túi rượu như vậy. Thật không còn chút đạo lý nào, huynh đệ như nhà ngươi thật không đám để kết giao nữa rồi!

Tạ Chủng Bảo cười mỉa mai đáp lại:

- Có làm huynh đệ hay không, huynh về hỏi mẹ của chúng ta, đệ không quyết định được.

- Thôi được rồi! Còn đứng đó mà cãi nhau được hay sao, cứu người là quan trọng, mau đưa rượu qua đây cho ta.

Thôi Oanh Nhi nổi khùng lên quát lớn. Hai huynh đệ họ Tạ thấy đại tiểu thư nổi giận nên cũng không dám cãi nhau nữa, Tạ Chủng Bảo vội vàng mang rượu qua chỗ Oanh Nhi.

Thôi Oanh Nhi lấy từ trong thắt lưng của mình ra một con dao nhỏ, cẩn thận rạch một đường trên ngực của Phong Lôi. Dòng máu tanh hôi và đổi máu đen tím chảy ra. Thôi Oanh Nhi dùng ta ép cho máu độc chảy hết ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy được dòng máu đỏ hồng chảy ra thì lúc đó nàng mới nhấp một ngụm rượu, rồi phun vết chỗ vết thương của Phong Lôi. Vẫn chìm sâu trong hôn mê, Phong Lôi khẽ run người lên một cái, răng vẫn nghiến chặt, không có bất cứ giấu hiệu hồi tỉnh nào.

Thôi Oanh Nhi đưa cho tứ thúc túi rượu rồi nói:

- Nhanh, mau chóng đổ chỗ rượu này lên vết thương rồi băng bó lại.

Nói đoạn Oanh Nhi bèn lấy từ trong túi bên người một chiếc lọ nhỏ.

Vậy là Phong Lôi có cơ hội được cứu sống rồi. Kể từ khi Ưng Trảo Vương Hoắc ngũ thúc qua đời, Thôi Oanh Nhi đã hạ quyết tâm phải báo thú cho ông ấy. Nàng cũng biết là độc chưởng của Lý Phúc Đạt vô cùng khó trị liệu triệt để, nên trong khoảng thời gian quay trở lại Hoắc gia trại Oanh Nhi đã đi khắp nơi tìm kiếm thu thập dược liệu quý hiếm. Nàng dựa theo đặc tính độc công của Lý Phúc Đạt mà luyện ra một bình thuốc giải Tu La Độc Sát Chưởng.

Chỉ có điều sau đó đã xảy ra biết bao chuyện rối loạn, trước tiên là Oanh Nhi phát hiện ra mình đã có thai, tiếp sau đó là sơn trại bị cướp, rồi mọi người trong trại đều sôi sục muốn tạo phản báo thù. Thôi Oanh Nhi vì muốn khống chế đám quân của mình mà bị buộc phải tham gia vào Bạch Y Quân, chiến sự liên miên, trôi dạt nay đây mai đó, chẳng có thời gian và tâm sức để đi tìm tung tích của Lý Phúc Đạt. Thôi Oanh Nhi cũng không thể ngờ được rằng thứ thuốc giải này hiện lại được dùng để cứu mạng Phong Lôi.

Hồng Nương Tử lấy thuốc giải ra, lấy rượu giúp Phong Lôi nuốt viên thuốc đó xuống họng. Sau đó dìu cho y ngồi thẳng dậy, dùng nội công của mình giúp cho Phong Lôi điều chỉnh lại tuần hoàn máu trong người. Mãi cho đến canh hai, nàng toát đầm đìa một người những là mồ hôi, Phong Lôi mới mơ màng hồi tỉnh.

Thôi Oanh Nhi thở phào một cái, lúc này mới chắc chắn được là đã kéo được Phong Lôi từ Quỷ Môn Quan trở về. Vết thương nội công như vậy nếu như không chữa lành triệt để thì sẽ để lại những di chứng to lớn, tháng ngày bệnh tật triền miên, sớm muộn gì cũng yểu mạng. Nhưng nếu chữa trị triệt để thì sẽ nhanh chóng hồi phục, chẳng cần đến hai ngày lại khỏe mạnh rắn rỏi như thường.

Chân Dương Qua nãy giờ sốt ruột ngồi bên cạnh, thấy Phong Lôi mới hồi tỉnh thì bèn vội vàng hỏi:

- Tiểu tử Phong Lôi, là ai đã đánh trọng thương ngươi vậy?

Phong Lôi đáp lời một cách yếu ớt:

- Ta... Ta cũng không biết, người đó có lẽ là... một viên tướng lĩnh trong dân đoàn, nhưng y lại mặc thường phục nên ta không nhìn ta được phẩm hàm, và hơn nữa cũng chưa từng... chưa từng báo danh xưng họ.

Chân Dương Qua bực tức giậm chân một cái rồi nói:

- Ngay đến cả xưng tên người cũng không có, Phong Lôi tiểu tử nhà ngươi hành tẩu giang hồ cái lẽ gì vậy? Thật là một thằng nhóc hồ đồ.

Phong Lôi cười khổ, đáp lại một cách mệt mỏi:

- Chân tứ thúc, chúng tôi là đi thám thính tình hình, bị người khác phát hiện, đương nhiên... Đương nhiên lúc dó chỉ có thể rút đao xông pha, không đánh được thì... lui, nào còn thời gian mà xưng danh với báo tên gì cơ chứ?

Hồng Nương Tử nghe những lời của Phong Lôi thì nãy giờ trầm tư không nói câu nào, đột nhiên nàng nhớ ra lúc trước ở trong khu nhà của Đại Đồng Phủ Vương Long, trước khi qua đời Hoắc Vương thúc đã nói với nàng rằng:

- Lý... Phúc Đạt... ẩn... ẩn mình... trong quần...

- Ẩn mình trong quần...

Thôi Oanh Nhi suy đi nghĩ lại về câu nói này của Hoắc ngũ thúc, nhưng mãi chưa tìm được lời lý giải thích đáng. Nay nàng mới đột nhiên ngộ ra. Lúc đó ngũ thúc cố gắng cầm cự nói được nửa câu thì bèn hết hơi thổ huyết, câu nói đó bị biến âm. Chữ mà Hoắc ngũ thúc muốn nói không phải là “quần” mà là chữ “quân”. Lý Phúc Đạt đang ở trong quân đội triều đình.

Lúc đó ở Sơn Tây, Hà Bắc tất cả các đạo quân đều tập trung lại ở Đại Đồng để quét đuổi Thát Tử. Các tướng lĩnh trong thành Đại Đồng đến từ các nơi khác nhau, lúc đó ngay cả khi biết y ở trên quân đội triều đình thì cũng chẳng có cách nào để điều tra được ra. Nhưng nay... những tướng lĩnh quan viên khi trước đóng căn cứ trong thành Đại Đồng nay được điều đến nhậm chức lãnh đạo dân đoàn không nhiều, để tìm cho ra tên hung thủ này không phải là điều khó khăn gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui