Ngược Về Thời Minh

- Thiếp nghe hiểu rồi.

Hồng Nương Tử gật đầu khẳng định:

- Câu chuyện chẳng phải là Triệu Đại và Tiền Nhị liên thủ với nhau cùng tranh giành với Tôn Tam và Lý Tư một ngọn núi. Sau đó Lý Tư bị người khác ám hại thiệt mạng, người của y bơ vơ như rắn không đầu, chỉ cần có kẻ nuốt chọn thì thủ lĩnh Chu Ngũ của sơn trại bên cạnh đó cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chu Ngũ muốn ra tay cứu giúp bọn họ nhưng bản thân trong nhà y còn có biết bao nhiêu việc phiền toái cần phải giải quyết. Hơn nữa Chu Ngũ còn lo sợ Triệu Đại, Tiền Nhị và Tôn Tam liên thủ lại để đối phó với y nên Chu Ngũ mới tính đường dùng mưu kế, thiếp nói có đúng không?

- Hả?

Dương Lăng nuốt ực miếng nước bọt một cái, thật không thể ngờ được Hồng Nương Tử lại có cách giải thích độc đáo đến như vậy. Hắn không kìm lòng được cười lên vài tiếng.

Hồng Nương Tử thấy vậy bèn chột dạ lo lắng. Nàng vẫn luôn tự ti rằng bản thân mình không biết chữ, không hiểu nhiều đạo lý, sẽ bị người đọc sách như Dương Lăng chê cười xem thường. Lúc này nhìn biểu hiện như vậy của Dương Lăng, Hồng Nương Tử bất giác đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói:

- Thiếp... thiếp nói không đúng sao?

- Đúng, đúng, đúng là như vậy đó.

Dương Lăng nắm chặt lấy tay của nàng, động viên nói:

- Vậy nàng cũng hiểu lý do vì sao ta lại để cho nàng xuất binh rồi chứ? Theo nàng thì nên làm thế nào?

Hồng Nương Tử nhận được sự cổ vũ đó thì có thêm dũng khí, nàng nói:

- Nếu như đám người Triệu Đại, Tiền Nhị và Tôn Tam đều có âm mưu thì sự việc trở nên dễ dàng hơn rồi. Nếu như thiếp là Chu Ngũ thì trước tiên thiếp sẽ vờ như không hề quan tâm một chút nào đến sự việc của sơn trại bọn chúng. Sau đó thiếp sẽ ngầm liên lạc với người của Lý Tư, kêu bọn họ vờ thể hiện rằng thực lực của bản thân mình yếu hơn kẻ khác, để cho những kẻ tham lam kia nghĩ rằng đó thực sự là một miếng bánh lớn, chỉ cần ra tay thì sẽ có thể nuốt trọn được bất cứ lúc nào.

Nhưng muốn nuốt trọn người của Lý Tư thì bọn chúng có thể sẽ phải chịu sự công kích của hai thủ lĩnh bang phái còn lại. Vậy thì bọn chúng sẽ không nóng lòng nuốt trọn sơn trại này nữa, ngược lại ba bang phái đó sẽ phải quyết đấu sống chết để phân định thắng thua. Nhưng trong số ba người đó có kẻ mạnh kẻ yếu, bọn chúng chưa chắc đã dám đánh lẫn nhau.

Lúc đó thiếp sẽ phái một nhánh quân vờ như tạo phản lại Lý Tư, trốn ra khỏi sơn trại của ta, trà trộn vào địa bàn của bọn chúng. Tới lúc đó các thủ lĩnh đứng đầu của ba bang phái kia nhất định đều sẽ muốn chiêu mộ đạo quân đó. Nếu như đạo quân đó chấp nhận điều kiện của một bên nào đó có thế lực yếu hơn, đầu quân cho y thì bọn chúng có thêm được sức mạnh để chiến đấu. Thiếp chỉ cần chờ cho tới khi đám người đó tự đánh giết lẫn nhau, tổn hại nguyên khí của cả đôi bên, tới lúc đó thiếp sẽ xuất binh nhất loạt đập tan tất cả bọn chúng và trở thành bá chủ sơn lâm.

Dương Lăng nghe xong thì vỗ tay tán thưởng đánh bốp một cái, hắn giương ngón tay cái lên thể hiện sự tán dương:

- Cao kiến, quả thực là cao kiến!

Dương Lăng từ tốn nói:

- Xem ra ta không cần phải nói nhiều thêm nữa làm gì, chính là ý mà nàng nói. Tới lúc đó, nàng có thể tiến hành cướp bóc đập phá một phen, khiến cho tình hình của bọn chúng trở nên hỗn loạn, để cho chúng chú ý tới thực lực của nàng. Bọn chúng đang lúc cần dùng người thì chắc chắn sẽ hết lòng mà lôi kéo nàng. Tới lúc đó thì chúng ta có thể thừa cơ bắt cá rồi.

Dương lăng nói tới đó thì cứ nhìn chằm chằm Hồng Nương Tử, khiến cho nàng phải vội vàng nhìn lại bản thân mình xem có phải lúc tới đây ăn mặc trang điểm có chỗ nào không đúng hay chăng?

Nhưng lúc đó bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Dương Lăng khẽ thở dài nói:

- Ta lo lắng nhất là đám quân tinh binh được tôi luyện qua hàng trăm trận chiến của nàng, tới lúc đó ắt phải đương đầu với rất nhiều trận đại chiến trên thảo nguyên, những trận chiến đó vô cùng ác liệt, nàng...

Lúc này Hồng Nương Tử mới hiểu ý của hắn, nàng bất giác nhìn Dương Lăng một cách chan chứa ý tình, nhưng miệng lại nói:

- Giờ mới biết lo lắng cho người ta hay sao? Một mình thiếp xông phá Thái Hành, gặp biết bao nhiêu những thổ phỉ hung hãn vùng Thái Hành; lại chiến thắng vô số những hảo hán trong vùng rừng rậm Bá Châu; mấy tháng gần đây có ngày nào là không vào sinh ra tử đâu? Chàng yên tâm, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với thiếp đâu.

Dương Lăng bùi ngùi thở dài nói:

- Chuyện tới nước này cũng chỉ đành như vậy thôi. Sau khi về tới phủ ta sẽ hạ một mật lệnh, ra lệnh cho thủ quân Đại Đồng, người vang danh Kinh Phật Nhi của Sát thần mang theo ba nghìn thiết kỵ quân của gã cũng nàng xuất quan. Kinh Phật Nhi đã từng giao đấu trực tiếp với Thát Tử, nhưng trên chiến trường chưa chắc đã có người chú ý đến tướng mạo của gã, chỉ cần cải trang khéo léo một chút, gắn thêm bộ râu thì chắc sẽ không có vấn đề gì. Thát Tử nhìn người Hán chúng ta, ai nấy có tướng mạo đều gần giống nhau mà thôi.

Ngoài ra, ta phái đi một nghìn tinh binh dưới trướng của mình cho nàng, đoàn quân đó sẽ do đích thân cận binh của ta, đội trưởng Lưu Đại Bổng Chùy thống lĩnh. Dù sao thì đám người bên ngoài biên cương đó đều đang bận rộn chiến sự nội chiến, đều không hiểu rõ về thực lực của quân đội bên phía nàng. À, đúng rồi, nàng là phụ nữ đi đánh trận không tiện. Nàng cải trang thành một nam nhân, thay cả tên gọi nữa, gọi là... Dương Anh, nàng thấy có được không? Dương Oanh Nhi, con chim vàng anh của Dương gia ta.

Hồng Nương Tử được hắn gọi âu yếm đến lịm cả lòng, cảm thấy tràn ngập hạnh phúc và sung sướng, đương nhiên là sẽ đồng ý rồi. Dương Khóa Hổ uy phong lẫy lừng trong đại sơn trại của Dương Hổ cũng chỉ là một con hổ cái hung hãn mà thôi, vậy mà vào đến cửa Dương gia thì bỗng hóa thành một con chim vàng anh nhỏ bé yêu kiều.

Cùng là người với nhau mà có sự khác biệt đến như vậy đó. Thật tức chết đi được. Quả đúng như lời Yến Tử nói: Quýt mọc ở Hoài Nam thì gọi là quýt, mọc ở Hoài Bắc thì gọi là cam chua. Dương Lăng và Dương Hổ hai con người ở hai vùng đất khác nhau nhìn nhận cùng một người phụ nữ, kẻ cho là hổ cái, người cho là con chim vàng anh, quả thật đúng chẳng thể nào trách cứ ai cho được.

Dương Lăng sắp xếp lại luồng suy nghĩ của mình rồi nói:

- Lần này nàng lấy thân phận là những mã tặc để mà xuất quân, có thể dựa chiến dưỡng chiến, sống dựa vào cướp bóc. Chỉ cần nàng đầu quân cho bất cứ bên nào thì bọn chúng cũng đều buộc phải cung cấp lương thực đầy đủ cho nàng. Nhưng trước khi dựa được vào bọn chúng thì nàng vừa hay phải trài qua một mùa đông lạnh giá, chỉ có dựa vào những thứ cướp bóc được thôi thì quả thật không đủ.

Những khu chợ giao thương ngựa và trà quy mô lớn bên vùng Cửu Biên như Thắng Khẩu, Tân Bình, Thủ Khẩu, Trương Gia Khẩu, Hồng Sơn Tự Bảo đều có... những mối làm ăn của gia đình chúng ta, đều do nhạc phụ của ta, Hàn Lâm, đang duy trì công việc. Hiện vì đang trong thời thế loạn lạc nên cửa khẩu đang tạm thời bị đóng cửa, nhưng trên thực tế đám tướng sĩ và những hào phú địa phương và cả những thương nhân trong bang hội nữa đều vẫn đang cấu kết với quan lại địa phương âm thầm tiến hành giao dịch, trên thực tế mọi mối giao dịch vẫn diễn ra bình thường chưa từng bị cắt đứt.

Còn về đám Thẩm Dương Vệ và Liêu Đông Vệ thì lại càng yên tâm, mỗi khu chợ đều có người của ta. Hiện tại tất cả bọn chúng đều do Thành Nhị quản lý. Tới lúc đó ta sẽ nói cho nàng biết cách thức để liên lạc. Ngựa, gia súc và nô lệ mà nàng cướp được có thể gửi cho bọn họ để nhờ bán đi, đồng thời bọn họ cũng sẽ cung cấp cho nàng binh giáp, lương thực thuốc men, lều bạt và quần áo.

Ngoài ra đám người Mông đó cũng không phải là những kể kiên định, đặc biệt là giữa các bộ tộc với nhau có lúc hợp lúc tan, suốt ngày chỉ có biết đánh nhau chém giết. Có rất nhiều những bộ tộc nhỏ khi phải đối đầu với cái chết thì cái gì là văn hóa dân tộc, tất cả đều không được đặt lên bàn cân nữa, cảm giác tự hào dân tộc cũng chẳng mạnh mẽ đến như vậy. Chính vì thế nếu có thể thu hút được bọn chúng thì đợi đến khi nàng đứng vững được ở đó rồi, thu nạp thêm đám người đó sẽ khiến cho thực lực của nàng không ngừng khuếch trương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui