[ngược][bác Quân Nhất Tiêu] Thiên Thần Sa Ngã

Các con dân của bổn cung đã sẵn sàng cho màn tẩy trắng đỉnh cấp? Hãy chào đón em Thiên Thần Sa Ngã bản 2022 ẩn chứa các plot twist và chất tẩy trắng đỉnh cấp trong tương lai, sau khi được chỉnh sửa hai năm. Hãy đọc và cố gắng bình tĩnh với nam chính, xin cảm ơn. Các nhân vật không liên quan đến hình tượng đời thực, xin hãy cẩn trọng.

.
.
.

Hôm nay là sinh thần thứ 25 của Tiêu Chiến, nhân sinh thần tự mình tổ chức kỷ niệm năm ra trường đại học nghệ thuật thiết kế S danh tiếng thành công, anh muốn mua hoa hồng trắng thanh nhã cao quý, tinh khiết yêu kiều mình yêu thích cắm lọ hoa ở nhà thuê trọ của mình.

Anh đã mua bánh sinh nhật, bởi vì đây sẽ lại là lần thứ hai mươi lăm anh sinh nhật lẻ loi cô độc, anh mua cái bánh kem dâu rất to, để chia ra tuần mới ăn hết.

Khi từ cửa hàng bánh kem trở về, anh nhìn thấy chú mèo hoang nhỏ, yêu thích ngắm nghía, lấy ra gói thịt bò dụ mèo. Chú ta được mồi ngon, ban đầu dè dặt không dám lại gần, sau thấy nam nhân trước mắt ấm áp ôn hòa, nho nhã điềm đạm, từng bước tin tưởng tiến đến ăn.

Anh vui vẻ ngắm chú mèo thưởng thức đồ ăn, ai ngờ đâu ngay lúc này có người đàn ông chụp thuốc mê từ đằng sau, giữ chặt lấy anh, thô bạo kéo anh lên con xe chờ sẵn ngay bên cạnh. Mọi việc xảy ra quá nhanh, người dân xung quanh có người vô tình vô cảm đứng quay chụp, có người hô hoán bắt cóc, không ai kịp trở tay với hành động ngang ngược đó.

Lúc Tiêu Chiến từ cơn mơ màng choáng váng, anh giật mình kinh hãi nhận ra bản thân bị trói chặt trên cái giường rộng xa lạ, căn phòng tinh giản lại đậm mùi xa hoa, lạ lẫm đáng sợ. Anh gồng mình muốn thoát khỏi dây trói, vặn vẹo giãy ra mãi mới gỡ được dây trói.

Anh sợ hãi chạy tới cửa, đúng lúc này nam nhân trẻ tuổi tiến vào, gương mặt góc cạnh phong nhã cao ngạo, ngũ quan tuấn tú tinh tế, mắt phượng sắc lạnh thâm trầm tăm tối, dáng người cao gầy lại săn chắc mạnh khỏe, khí cường lạnh lẽo bức người.

Hàn ý trong mắt hắn khiến anh rùng mình ớn lạnh, vô thức lui bước.

"Sợ?"

Hắn cất lời, thanh giọng trầm trầm, tông giọng lạnh ớn vô cảm.

Đây chính là giọng nói mà anh từ giờ sẽ vĩnh viễn không thể nào quên kể cả uống canh Mạnh Bà đưa cho.

"Cậu là ai?"

"Người mua anh."

Hắn cười nhạt, bình tĩnh trả lời, ánh mắt kiêu ngạo nhìn anh nơm nớp lo sợ như chú thỏ non nớt yếu mềm cố tỏ ra đủ mạnh mẽ sống sót trong rừng tối nguy hiểm trùng trùng.

Anh hoang mang, hốt hoảng : "Cậu nói cái gì?"

Tên nam nhân này đang phát ngôn điên khùng gì với anh? Cái gì mà mua bán? Anh nào có phải là hàng hóa để đem ra trao đổi buôn bán?

Anh đẩy hắn ra hòng trốn chạy, hắn nhanh nhạy túm cổ anh, ép mạnh anh rầm cái xuống sàn, Tiêu Chiến trợn tròn mắt, há hốc miệng hự một tiếng, sốc đau không nói nên lời, cảm tưởng phổi nát xương tan, đâu bể máu chảy. Nam nhân cười nhạo anh, đáy mắt một mạt khinh thường xem nhẹ:

"Tiêu Chiến, từ giờ anh chính là người của tôi, vật trong tay tôi. Nghe cho kỹ, đừng cố trốn khỏi đây, nếu không sẽ phải hậu quả khủng khiếp."

Tiêu Chiến nắm chặt lấy cổ tay hắn, đôi mắt tràn đầy kinh sợ hốt hoảng, thở nhọc nhằn hổn hển, khó khăn hét lên:

"Thả tôi ra! Cậu điên à? Tôi không phải hàng hóa của cậu. Cậu đây là bắt cóc!"


Tiêu Chiến vung tay chân loạn xạ muốn thoát khỏi gọng kìm, vô tình cào trúng gần mắt hắn. Hắn bất ngờ giáng anh cái bạt tai làm anh ngu người, hắn lạnh lẽo nói như ban án tử cho anh:

"Ngậm miệng. Đừng có chọc giận tôi. Tôi bây giờ chính là chủ của anh, chỉ cần biết phải vâng lời phục vụ tôi và đừng mơ hão chuyện trốn khỏi tôi."

"Cậu có bệnh! Bán với chủ nhân gì chứ?!!"

Hắn ta thô bạo xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng tang, kéo giật nát quần anh, mặc anh ra sức la hét ngăn cản, hắn thấy phiền nhiễu nên đã túm lấy cổ chân trái của anh, vặn răng rắc dứt khoát, Tiêu Chiến đau điếng người, thét thảm thiết, nước mắt không nhịn nổi tuôn trào ra.

Cơ thể lõa lồ trắng ngần không tì vết, từng thớ cơ khỏe mạnh đẹp đẽ, eo thon lỏn mềm mại làm nữ nhân phát ghen, đẹp tuyệt vời, hắn rất hài lòng.

"Tiêu Chiến, tôi không rảnh đùa với anh. Từ giờ anh phải sống ở đây với tôi, ngoan ngoãn nghe lời tôi, phục vụ tôi chu đáo. Nếu không không đơn giản bẻ một cái chân đâu, tôi có thể đánh anh làm phế nhân đấy."

Từng câu từng chữ như ma quỷ thầm thì nguyền rủa càng khiến anh hoảng sợ, khiếp đảm cùng cực, Tiêu Chiến co quắp run lẩy bẩy, rên rỉ đau đớn, không dám làm loạn tiếp.

Sức lực hắn mạnh đến khó tin, anh chống lại không có nổi. Hơn hết hắn còn là một tên điên nữa chứ.

Hắn sờ lên làn da trắng mềm mang hương đào ngọt mọng, ánh mắt hoang dại với dục vọng điên cuồng. Tiêu Chiến run run nói lời cầu xin :

"Tha cho tôi. Đừng làm vậy. Đừng làm vậy."

Nhưng hắn không thèm nghe lời anh nói. Hắn bất ngờ dùng hai ngón tay đâm vào hậu huyệt Tiêu Chiến, anh kinh hoảng muốn lui ra sau nhưng bất thành, bị hắn nắm lại, cơn đau từ chân dội lên đại não, đau đến nghẹn ngào tê dại, anh lắc đầu, đẩy đẩy hắn ra, khóc lóc van xin:

"Xin cậu! Đừng làm vậy. Tôi sẽ nghe lời. Tôi sẽ nghe lời nên đừng mà."

Hắn vẫn kệ xác anh, tiếp tục công chuyện dang dở. Ngón tay tung hoành ngang ngược bên trong, khuấy đảo tìm kiếm thứ điểm gồ ghề kích thích dục tình, ấn mạnh lên điểm đó, Tiêu Chiến cong người giật nảy, kinh sợ run rẩy lợi hại, hậu huyệt thít chặt theo phản ứng.

Hắn rút ngón tay, thay thế nó bằng cự vật cương cứng, hưng phấn mạnh mẽ với đường gân guốc, độ to dài khủng bố, thúc mạnh tấn công vào sâu tận trong anh,

Tiêu Chiến miệng ngáp ngáp, mắt trợn trừng, giọt lệ hoen bờ mi nhẹ nhàng rơi xuống, anh tan vỡ.

Hắn điên cuồng thúc đẩy bên trong anh, khuấy đảo điên dại, thanh âm hoan ái dâm dục khắp phòng như giáng từng nhát búa vào đại não anh, đập nát anh thành bùn nhão, thứ dương vật thô bạo ép cơ thể anh lên đỉnh, khoái cảm sung sướng bắn ra trong uất hận và sợ hãi. Dù anh cầu xin hay kêu cứu, vùng vẫy đối kháng kịch liệt thế nào, cố gắng ra sao, cuối cùng vẫn bị ma quỷ kéo xuống vũng bùn lầy bẩn tưởi, tuyệt vọng nhiễm bẩn kinh khủng.

Hắn dày vò anh rất lâu rất lâu mới chịu xuất tinh, hắn bắn hết vào bên trong khiến nội bích ngập ngụa căng tràn tinh dịch, chất lỏng trắng đục tanh nồng tràn cả ra ngoài, vấy bẩn sàn cả chân anh, nhớp nháp bẩn tưởi, nhục nhã thê thảm không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Chiến vô hồn chết lặng, đau đớn tê tái bất động với cổ chân sưng tím vù vù đáng sợ, hắn có vẻ khó chịu 'chậc', đem anh để lên giường, sau đó bỏ ra ngoài. Anh đến khi hắn ra ngoài rồi vẫn chưa hồi thần lại, dường như đã chết đi. Đôi mắt trống rỗng thất thần, mặt tái nhợt, con tim chưa thôi bàng hoàng, anh bất động thế hồi lâu mới lại ôm mình khóc bi thảm.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, xảy ra nhanh và thật kinh khủng. Anh còn chưa kịp định hình chuyện đang diễn ra đã bị hắn bẻ gãy chân, bị hãm hiếp vấy bẩn.

Chuyện điên rồ gì đang xảy ra với anh thế này?

.
.
.


Sau khi nam nhân ấy rời đi có tốp bác sĩ y tá đi vào, họ nắn chỉnh chân, băng bó cẩn thận cho anh. Bọn họ ai nấy mang bộ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt vô tình vô nghĩa, kệ anh cầu xin, chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ được giao. Để phòng trừ anh làm loạn, họ ấn giữ chặt anh trên giường, cưỡng chế tiêm thuốc ngủ.

Khi anh tỉnh lại đã là tối muộn, lúc di chuyển còn phát hiện chân bị xích vào giường, hoàn toàn không có khả năng bỏ trốn.

Tiêu Chiến tuyệt vọng phát điên, từ cố gắng kéo dây xích đến tìm đồ cậy phá, dây xích kiên cố và giường quá nặng, anh không có cách nào phá thoát khỏi xiềng xích.

Trong lúc anh miệt mài phá xích, tên nam nhân ấy lại xuất hiện. Tiêu Chiến sợ sệt hoảng loạn co người, lết lùi về sau, tim đập loạn căng như dây đàn. Dưới ánh trăng bạc tình, bóng hình mờ ảo trở nên sắc nét, tôn lên vẻ lãnh diễm độc tôn đáng sợ của hắn.

Tên biến thái bệnh hoạn ấy tiến đến gần anh, nụ cười lạnh lẽo vô cảm xấu xa, khẽ nói:

"Đừng phí công vô ích. Tiêu Chiến, ngoan ngoãn nghe lời, tôi đảm bảo anh vẹn toàn."

Hắn vuốt ve gò má sương lạnh của Tiêu Chiến, ánh mắt si dại điên loạn:

"Đừng bắt tôi phá nát anh, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến đè nén sự ghê tởm, nỗi căm hờn và cơn run rẩy hết mực, dò hỏi:

"Cậu muốn gì từ tôi chứ? Tại sao lại làm thế này với tôi?"

"Để tôi cho anh biết sự thật nhé?"

Vương Nhất Bác cười lạnh, ôm lấy anh vào lòng, bàn tay ma quái như con rắn hung hiểm xảo quyệt trườn trên tấm lưng anh, lướt trên mái tóc anh, nanh độc sát tai chực chờ cắn nuốt một ngụm no nê, lời nói rót vào tai anh như độc chất phá hủy toàn bộ sự sống trong anh:

"Cha anh ấy, chính ông ta bán anh cho tôi để đổi lấy lợi ích tiền tài vật chất. Không chỉ thế thôi đâu, ông ta là con nợ đáng chết hàng đầu của Vương gia, người đã hại chết mẹ tôi, người đã khiến mẹ tôi sinh ra tôi. Ông ta sợ tôi trả thù lại biết tôi hứng thú với anh nên đã nói tôi có thể toàn quyền quyết định sống chết của anh, để anh làm đồ chơi cho tôi dùng."

Tiêu Chiến nghe rõ mồn một những gì hắn nói, đồng tử xung động mạnh, tâm trí rớt xuống đáy vực, không dám tin vào những gì hắn ta nói bên tai.

Anh biết cha anh không ưa thích gì anh, từ khi ra đời đến nay đã thế sẵn rồi. Ông ấy luôn có ánh nhìn thù nghịch với anh như thể anh là thứ sinh vật đớn hèn đáng nguyền rủa không nên tồn tại trên đời, bất công đối đãi, vô tâm không thèm quản anh bao giờ, ngày anh mười tám tuổi đã đuổi anh khỏi nhà, cuộc sống trang trải anh đều phải tự lo.

Nhưng dù gì cũng là cha con ruột thịt, sao có thể tàn nhẫn đến mức bán con như súc sinh cống vật?

Lại nói nếu hắn ta nói thật, hắn chẳng phải là anh em cùng cha khác mẹ của anh sao?

"Cậu nói dối. Không thể nào. Đây không thể nào là thật!"

Tiêu Chiến hét lên, xô ngã hắn, hắn không có vẻ tức giận, thậm chí còn cười lớn, tiếng cười nhạo thê lương như cào nát anh.

"Là thật đấy, Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đáng thương, anh chỉ là thứ đồ bỏ đi của gia đình anh, không có bạn bè nào yêu thích anh, không có người yêu sẵn lòng hy sinh hay thương xót anh. Anh dù có ra ngoài kia cũng chẳng có nơi để về."

Hắn mỉa mai.


"Tiêu Chiến, nhớ kỹ, tôi là Vương Nhất Bác, người sẽ thành chủ nhân của anh. Thực hiện nghĩa vụ của mình, dùng chính mạng sống và sinh lực, tự do và thời gian mà hoàn trả mối nợ của nhà anh với nhà tôi. Nếu anh không thực hiện...."

Hắn di tay đến cổ anh, siết lấy chiếc cổ mỏng manh đẹp đẽ, cười lạnh, đe dọa:

"... tôi sẽ bóp chết anh, không, cắt tay cắt chân anh, siết cổ anh, cưỡng hiếp anh đến chết. Tôi sẽ cho người giết chết từng người trong nhà anh. Anh có thể bỏ trốn, nhưng đừng liều, tôi không kiên nhẫn lắm đâu."

Khoảnh khắc này, Tiêu Chiến liếc mắt run sợ nhìn sang kẻ ôm mình, khẳng định chắc chắn đây chính là ác quỷ, ác quỷ sẽ phá hủy anh tan nát vụn vỡ.

Anh không thể ở bên kẻ điên bệnh hoạn này được, anh nhất định phải bỏ trốn. Trốn cùng đường cuối đất cũng được, bất luận ra sao cũng phải trốn khỏi hắn trước khi hắn giết chết anh bằng những chiêu trò kinh tởm, kinh dị nào đó.

Vương Nhất Bác vỗ lưng anh, giả bộ hòa nhã thiện lương, ngọt ngào tử tế nói :

"Ngoan nào, Tiêu Chiến. Đừng làm như sợ hãi tôi thế chứ. Đừng sợ. Đừng sợ. Anh chỉ cần ngoan ngoãn là được mà."

.
.
.

Ngày ba bữa Tiêu Chiến được phục vụ tận giường, kẻ hầu người hạ chăm chút cẩn trọng như bảo vật quan trọng, tất cả bọn họ gương mặt cứng ngắc, không ai nhìn thẳng anh, không ai nói với anh, anh có nói mấy lời dò hỏi thông tin để trốn chạy họ sẽ câm nín, cắn chặt không hồi đáp.

Đồ đạc trong phòng không có đồ sắc nhọn hữu dụng giúp anh trốn thoát, thứ nào có tầm ảnh hưởng khiến anh tự tử đều bị loại bỏ sạch sẽ, Tiêu Chiến giống thỏ trong lồng bị đem nuôi nhốt vô dụng, làm vật bài trí xinh đẹp, tác dụng duy nhất là để tên hỗn đản họ Vương kia đem ra lâm hạnh, giày vò cả đêm, giúp hắn phát tiết dục vọng nhơ nhớp tanh tưởi.

Tiêu Chiến thức thời, ngoan ngoãn nín nhịn hòng lấy lòng hắn, xoa dịu thú dữ hoang dại điên rồ là hắn, quả nhiên hắn hài lòng vui vẻ, nhẹ nhàng đi mấy phần. Tiêu Chiến quan sát thấy tâm trạng hắn tốt, hạ giọng cầu xin hắn bỏ xích trói, thề thốt sẽ nghe lời, hắn đi đâu anh theo đấy.

Hắn nâng cằm anh lên, cười ma mãnh: "Thỏ hoang, anh mấy bữa nay chịu khuất nhục, tích cực quấn lấy rên rỉ dưới thân tôi làm tôi vui vẻ nên nghĩ được quyền ra điều kiện đòi hỏi rồi?"

Tiêu Chiến nhịp tim rối loạn, căng thẳng sợ hãi vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, ngoan ngoãn trả lời:

"Xích lạnh đau lắm. Tôi hứa sẽ nghe lời mà, nhất định không bỏ trốn. Tôi chỉ là ghét cái xích, nó làm tôi khó cử động thoải mái."

Hắn híp mắt, thu lại nụ cười, lời nói lạnh lùng thấu xương và cay độc, anh rùng mình sợ hãi:

"Anh biết hậu quả chống đối và lừa gạt tôi là gì phải không, Tiêu Chiến?"

"Tôi biết."

Nét mặt hắn giãn ra, hắn lệnh mở xích, Tiêu Chiến hít sâu, không dám thở phào nhẹ nhõm. Vương Nhất Bác bệnh hoạn hài lòng thơm má anh, vuốt nhẹ gò má như người tình yêu dấu quyến luyến ái nhân, hắn nói:

"Tạm thời tôi phải rời đi một thời gian. Ngoan ngoãn ở nhà, đừng có làm loạn."

Tiêu Chiến sợ sệt gật đầu, đến lúc hắn cùng những người khác rời đi mới dám thở mạnh, run rẩy kinh sợ, mắt đỏ hoe phủ sương mờ.

Cho dù có thế nào anh cũng nhất định phải báo cảnh sát, thoát ra khỏi đây. Anh sẽ trốn đến một nơi hắn có thể sẽ không bao giờ tìm đến cả đời.

Anh không muốn cả đời này phải sống trong lồng giam, bên cạnh con quỷ dữ bệnh hoạn kinh khủng khiếp như Vương Nhất Bác hắn. Thà chết trong tự do còn hơn mỗi ngày sống nhục nhã nhơ bẩn, mất đi tự do, chịu đựng giam cầm khống chế.

Tiêu Chiến im lặng chờ đợi thời cơ, lợi dụng sự lơi là của đám người canh chừng, Tiêu Chiến trốn chạy từ ban công. Đêm nay thật lạ lùng, canh gác không nghiêm ngặt lắm. Có lẽ là vì họ nghĩ một tên thương tật ở chân, yếu đuối vô dụng chẳng thể làm gì được.

Tay canh cổng gà gật đã cho anh cơ hội trốn thoát thành công, anh trèo tường, dùng hết sức bình sinh bỏ chạy.


Anh khi thấy đồn cảnh sát cách trước mặt không xa, mừng rỡ muốn rơi nước mắt, nụ cười nhẹ nhõm vui sướng hiếm hoi nở bừng. Tiêu Chiến cắn môi run rẩy nhịn đau, lê bước tìm đến cảnh sát, một bàn tay bất thình lình vươn ra kéo anh vào con hẻm, Tiêu Chiến hốt hoảng kinh hãi vùng vằng, luồng điện lưu đã kịp làm anh tê liệt sốc óc, ngã lăn ra đất, co giật tê liệt, sốc điện sùi bọt mép.

Chiếc xe đen sang trọng dừng bên đường, Vương Nhất Bác bước xuống xe, ác quỷ lạnh lẽo cao cao tại thượng nhìn xuống vật nhỏ vô lực chống đỡ phía dưới, cười mỉa mai:

"Lại không nghe lời rồi."

Tiêu Chiến nhìn hy vọng trước mắt cứ thế xa rời tầm mắt, từ hoảng sợ cồn cào đến tuyệt vọng tâm như tro tàn, bị người của Vương Nhất Bác vác lên xe, quay trở về địa ngục mình cố hết sức mới bỏ chạy được. Tầm nhìn phía trước mờ nhòe, ý thức anh chìm sâu vào bóng tối vô vọng.

Vương Nhất Bác lặng lẽ quan sát nam nhân bị trói chặt trên giường, hàn ý nơi đáy mắt như biển sâu ẩn chứa quái vật đáng gờm khát máu. Tiêu Chiến lờ mờ mỏi mệt mở mắt, không gian quen thuộc sau một thời gian dài bị nhốt đập vào mắt khiến anh thanh tỉnh phân nửa, cảm thụ cơn sợ hãi đan xen thống khổ tuyệt vọng cấu xé linh hồn.

"Tiêu Chiến, không phải đã hứa sẽ không trốn sao?"

Tiêu Chiến cười dại, gằn giọng: "Hứa? Đồ ma quỷ nhà cậu tin tôi sẽ không cố trốn khỏi cậu sao? Ở bên cậu, ngoan ngoãn làm búp bê tình dục?"

Vương Nhất Bác sầm mặt, tức giận ném vỡ ly rượu trên tay. Âm thanh chát chúa tan vỡ vang lên nhức nhối, anh giật mình co rúm, hoảng loạn. Hắn bước gần về phía anh, xé nát chiếc áo ngủ mỏng manh che đậy cơ thể với những vết tím đỏ đè lên in ấn thảm hại chưa mất đi, Tiêu Chiến kịch liệt giãy giụa, la hét:

"Cút ra! Thằng khốn cậu mau cút ra!"

Vương Nhất Bác lạnh lùng bóp cổ ngạt Tiêu Chiến, lột nốt quần của anh ra, bàn tay di dời sờ đến cổ chân bị thương gãy xử lý tại nhà, bóp mạnh. Anh đau tái mặt, cắn môi đau đớn khủng khiếp, đồng tử co giãn xung động, nước mắt tuôn trào.

Tiêu Chiến rên rỉ đau đớn, quằn quại, giãy giụa.

Nhưng tất cả đều vô ích, đến cuối cùng anh vẫn bị Vương Nhất Bác xâm phạm địa phương bằng thứ hàng thô to nóng bỏng trên thân hắn, nó như tàn phá bên trong anh bằng những lần công phá tiến đánh dồn dập thô bạo, khuấy đảo kinh động bên trong anh. Tiêu Chiến nước mắt giàn giụa, oằn mình rên xiết thống khổ nhục nhã, Vương Nhất Bác sung sướng run rẩy ngập đầu, mặc kệ đóa hoa thanh khiết của Đức Mẹ tan nát vụn vỡ dưới thân hắn.

"Xin cậu. Tôi chết mất."

Tiêu Chiến khổ sở mỏi mệt lên tiếng bằng thanh giọng khàn đặc, hơi thở nặng nhọc nóng rẫy như bị lửa thiêu đốt cạn kiệt sinh mệnh, nước mắt khô cạn, đôi mắt tuyệt vọng mơ hồ đẫm lệ đỏ hoe. Vương Nhất Bác mạnh tay kéo Tiêu Chiến dậy, đâm mạnh vào trong anh, giày vò anh thêm đó hồi lâu mới chịu phóng thích thứ chất lỏng trắng đục ấy, nhầy nhụa cả thân dưới của anh.

Tiêu Chiến vô lực nằm trên giường, Vương Nhất Bác lạnh lẽo nhìn anh, nâng cằm Tiêu Chiến lên, ép anh phải nhìn cho rõ hắn là ai.

"Tôi đã nói đừng trốn khỏi tôi."

"Tại sao không tha cho tôi? Tại sao phải là tôi?"

Vương Nhất Bác mỉm cười tà ác, ánh mắt điên dại bệnh hoạn như ma quỷ hiện thế, hắn ôm lấy Tiêu Chiến, như xiềng xích lạnh lẽo thít chặt anh nghẹt thở, thầm thì:

"Vì tôi thích anh lắm, Tiêu Chiến. Dù tôi ghê tởm huyết thống của anh, tôi vẫn thích anh. Tiêu Chiến, trở thành của tôi, ngoan ngoãn bên tôi đi. Tôi đảm bảo sẽ cho anh cuộc sống xa hoa, không để anh chịu thiếu thốn gì đâu."

Tiêu Chiến kinh ngạc, run sợ trước những lời nói điên dại đáng ngờ của hắn. Dường như anh đang nghe những lời mùi mẫn kinh tởm từ một ác quỷ thực thụ chứ chẳng phải lời hứa hẹn ngọt ngào của một con người. Hắn vuốt tóc anh âu yếm, tiếp tục thì thầm bên tai anh, rót vào tâm trí anh sự biến thái điên tình:

"Tiêu Chiến, chỉ cần ngoan ngoãn bên tôi, nghe lời tôi thôi. Bảo bảo ngoan, tôi sẽ nuôi anh, cho anh những thứ anh thích, cho anh tận hưởng cuộc sống xa xỉ. Chỉ cần bên tôi mà thôi."

Anh nghe tiếng cười trầm thấp bên tai, chết lặng.

Khoảnh khắc ấy anh đã rõ ràng sự thật kinh khủng rằng người đàn ông đang ôm mình này thực sự là ma quỷ bệnh hoạn với trái tim vặn vẹo. Anh sẽ không thể tài nào thoát khỏi hắn nếu như hắn còn đem lòng yêu thích anh, nếu anh còn tiếp tục sống để hắn có thể khống chế anh như đồ vật, như thú cưng.

Anh của hiện tại, thoát không nổi nanh vuốt tên quỷ biến thái đáng hận này.

"Sau tất cả thì Tiêu Chiến à, anh làm gì có nơi để về? Làm gì có ai muốn anh? Chỉ có tôi thôi, Tiêu Chiến. Chỉ có tôi mới có thể cho anh cuộc sống đủ đầy và nơi để ở, bao dung chứa chấp và muốn anh. Thế nên hãy tiếp tục bên tôi đi, bảo bảo à."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận